Tất cả những gì diễn ra tiếp theo cứ như được ấn nút tua nhanh.
Bắt đầu từ tiết mục múa hát mở màn, rồi đến MC chuyện trò làm nóng bầu không khí, từng khung cảnh đều trở nên nhạt nhòa mơ hồ trong kí ức.
Mãi cho đến khi các đoạn trích của 4 bộ phim khác nhau đồng thời được chiếu trên cặp màn hình lớn, đoạn nhạc nền dây dưa lề mề lấp lửng vang lên, Tô Trầm mới đột ngột tỉnh hồn lại.
"Chủ nhân của giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất là ——" Khách mời trao giải Phong Kim cười đọc: "Tô Trầm!"
Khoảnh khắc này âm thanh hoan hô rầm vang trong hội trưởng, Tô Trầm đứng lên theo bản năng, đến cả hơi thở cũng đang run theo.
Là mình.
Thực sự là mình.
Ống kính chuyên biệt chuyển cảnh sang bé và Tưởng Lộc, người kia cười vỗ vỗ bé.
"Đi nào, lên nhận giải thôi."
Từng bước đi tiếp theo đó đều chìm ngập giữa hoa tươi và tiếng vỗ tay, quãng đường ngắn ngủi thôi mà đủ khiến tâm thần lâng lâng, đầu óc trống rỗng.
Tô Trầm bước từng bước lên bậc thềm, đứng bên cạnh khách mời trao giải.
Bỗng nhiên bé nghĩ, chẳng trách bao nhiêu minh tinh diễn viên đều dốc hết sức lực để tranh giành giải thưởng.
So với con số tăng vọt trong ngân hàng, so với tiếng hò reo chói tai của người xem lẫn người hâm mộ, thì việc được nhận giải như thế này trước mặt tất cả đồng nghiệp là trải nghiệm chấn động hoàn toàn khác xa.
Bé nhìn xuống phía dưới sân khấu, từng hàng ghế đều là những gương mặt quen thuộc.
Thậm chí mấy năm trước bé còn chẳng có cơ hội bước vào hội trường sang trọng thế này.
Nhưng lúc này đây bé sẽ nhận lấy chiếc cúp từ các tiền bối đứng ngay trước mình, từ giờ khởi hành lên con đường diễn viên càng xa xôi hơn.
Ca hậu Phong Kim mỉm cười, đặt chiếc cúp giải thưởng màu bạc vào lòng bé, hỏi trêu: "Có nặng không?"
"Nặng lắm ạ," Tô Trầm cảm thán: "tối nay cháu phải ôm nó đi ngủ mới được."
Mọi người phía dưới cười ha hả, có người còn huýt sáo trầm bổng.
Bé bước lên một bước, siết chặt micro, hít thở sâu rồi cất lời.
Không cần bất cứ từ ngữ mĩ miều nào, chỉ cần nói những lời mình muốn nói nhất là được.
"Thực ra mọi người đều biết, mới ban đầu cháu không hề biết diễn xuất, tất cả đều nhờ có các đạo diễn và các giáo viên tiền bối dẫn dắt chỉ bảo mới đi dược tới ngày hôm nay."
Tô Trầm cúi người thật sâu, ôm chắc cúp thưởng nặng trĩu trong lòng.
"Giải Diễn viên mới xuất sắc nhất là một khởi đầu, bắt đầu đi từ đây về phía trước, có lẽ quãng đường phải kéo dài cả đời."
"Hồi xưa thi thể dục, cháu cứ thấy chạy 800 m là đã xa lắm rồi, chỉ nhìn con số này thôi đã rất sợ hãi."
"Nhưng rồi có anh Lộc đồng hành, buổi sáng em đã chạy được từ 1 km đến 3 km, cự li càng lúc càng tăng thêm."
Bé nhìn về phía Tưởng Lộc, không tìm thấy đối phương giữa vô số tia chớp đèn flash, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn rất chân thành thuần khiết.
"Có các tiền bối đứng ở nơi xa, từng bước học tập rèn luyện đều sẽ là những kí ức quý giá nhất."
"Cháu xin cảm ơn mọi người lần nữa ạ."
Người đại diện ngồi dưới ghế khán giả ra sức vỗ tay, thở phào một hơi trong lòng.
Đúng là không cần viết bản thảo gì trước cho bé nó cả, bé con phát biểu vừa phù hợp độ tuổi vừa khiêm nhường đáng yêu, tốt cực kì, thực sự quá tốt luôn!
Buổi tối hôm ấy, "Đêm Trùng Quang" thắng tổng cộng 5 giải lớn gồm "Đạo diễn xuất sắc nhất", "Mỹ thuật xuất sắc nhất", "Quay phim xuất sắc nhất", "Dựng cảnh xuất sắc nhất" và "Diễn viên mới xuất sắc nhất", trở thành vai chính tâm điểm với ưu thế tuyệt đối.
Liên tục ẵm giải đúng vào giai đoạn mùa 2 sắp lên sóng, đã là cách quảng cáo tuyệt vời nhất.
Từ buổi tiệc chúc mừng cho đến phỏng vấn riêng người đoạt giải, Tô Trầm đều choáng váng mơ màng, mãi tận 1 giờ sáng về đến nhà cùng ba mẹ mới cảm nhận được phần nào chân thực.
Bà ngoại chờ ở nhà xem truyền hình trực tiếp, thấy cả nhà quay về còn đặc biệt hâm nóng canh gà thơm phức, liên hồi khen vất vả quá vất vả quá.
"Cháu trai bà được giải kìa! Bao nhiêu minh tinh ngồi xem đó, giỏi thật đấy!"
Tô Trầm xông vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra ngoài vẫn hơi ngơ ngẩn.
Cúp thưởng được mọi người trong nhà luân phiên thay nhau sờ soạng hôn hít, cuối cùng mới về lại tay bé.
Nặng trĩu, ánh bạc lóng lánh, như là thứ đẹp đẽ nhất trên đời này.
"Biết ngay là con vẫn chưa hoàn hồn," Sau khi xác nhận tình hình vợ vẫn ổn thỏa, Tô Tuấn Phong quay sang lấy khăn tắm quần áo ngủ cho bé: "mau đi tắm đi, nhớ gội sạch keo xịt tóc nữa, để sót là dễ tổn thương da đầu lắm đó."
"Tuy đã đặt kệ trưng bày sẵn ở nhà rồi nhưng mấy hôm tới con cứ để trên tủ đầu giường đã ha, muốn ôm sao cũng được hết, chán rồi mình cho lên kệ sau."
"Con có phải trẻ con nữa đâu," Tô Trầm giận dỗi nói: "lúc phát biểu ấy là đùa thôi ạ."
"Rồi rồi rồi," Tô Tuấn Phong cười dỗ bé vào phòng tắm: "về sau cúp nhà mình có khi phải bày đầy kệ ấy chứ, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, đúng không nào?"
Lương Cốc Vân cầm báo gõ vào đầu anh: "Đừng gây áp lực cho con nó! Được giải hay không vẫn giỏi!"
"Ba nói đúng ạ," Tô Trầm ôm khăn tắm, vẫn chưa đóng cửa vào: "sau này sẽ còn giải khác nữa! Phải đạt hết một lượt các giải luôn!"
Hiện giờ nội tâm bé đã được gieo vào rất nhiều dũng khí và khát vọng, như thể đã được tận mắt chứng kiến rằng mình là một viên ngọc thô sở hữu tiềm năng vô hạn.
Lúc cất lên câu nói này, ánh mắt bé kiên định rực rỡ, tràn ngập ánh sáng.
Bận bịu bôn ba suốt một ngày trời, đúng là đã mệt thật.
Mãi tới lúc tắt đèn chuẩn bị ngủ Tô Trầm mới ngắm nghía chiếc cúp bằng bạc đang đặt ở tủ đầu giường thêm lần nữa.
Trụ bạc hình chữ Y là cột đỡ chính, quả cầu ngọc trắng có hoa văn vàng lộng lẫy, phía trên còn khắc tên bé.
Bé con ngắm đi ngắm lại, vẫn cứ duỗi tay ôm chiếc cúp vào lòng rồi đắp chăn thật kín, thảnh thơi thiếp ngủ.
Được Học sinh 3 tốt hàng năm cũng không vui bằng một nửa lúc này.
Ấu trĩ thì ấu trĩ vậy, vẫn cứ phải ôm cơ.
Tranh thủ sự sôi sục bùng nổ vì 5 giải liên tiếp, đài Thời Đô thừa cơ truy kích, bắt đầu chiếu độc quyền mùa thứ hai của "Đêm Trùng Quang" trước 10 ngày, tỉ suất người xem leo vùn vụt lên cao như phóng tên lửa.
Bộ thứ nhất có hay nữa thì Nguyên Cẩm cũng toàn trốn chạy sấp ngửa bên ngoài, lại còn cài cắm trước rất nhiều chi tiết lửng lơ bỏ ngỏ, mọi người chờ suốt cả năm ròng sao mà chịu nổi.
Bộ thứ hai lên sóng, tạo hình hóa trang của tiểu hoàng đế đẹp đến mức mọi người phải sửng sốt tấm tắc, các loại trường hợp đối đầu gay cấn lại càng dồn dập không thôi, hay đến nỗi bùng nổ!
"Hôm nay chiếu có 2 tập thôi á? Kênh 1 Thời Đô mấy người định dziết bọn này đấy à??"
"Mọi người cẩn thận hội lừa đảo! Mấy chỗ bảo là có tư liệu full bộ toàn lừa hết đấy! Có đứa còn quảng cáo là có tận 7 mùa cơ —— mình mua rồi xong tải về toàn Na Tra ạ!"
"Thứ 7 chủ nhật còn không chiếu nữa chứ, bây giờ ngày nào cũng phải giở lại tập cũ ra xem huhuhu..."
"Hai diễn viên chính đều trưởng thành cả rồi!! Lộc nhà mình giờ đẹp trai quá mất! Tiểu tướng quân uống rượu ngầu muốn khóc luôn ấy!!!"
Phim phát sóng lúc 8 giờ tối hàng ngày, cái tầm này mà đi từ tầng 6 xuống tầng 1 ở đơn nguyên kiểu cũ thì đi qua tầng nào cũng sẽ nghe thấy tiếng tivi giống y hệt nhau.
Trẻ con xúm vào xem cùng người lớn, các ông các bà không hiểu lắm cũng theo dõi chung, nhóm người hâm mộ còn tổ chức hoạt động cổ vũ, mua quảng cáo ở các bến xe công cộng mấy khu vực của Thời Đô.
Chưa cần bất cứ chứng nhận chuyên gia nào cả, "Đêm Trùng Quang" từ tiểu thuyết quốc dân đã chuyển mình triệt để thành phim truyền hình hiện tượng, tạo hiệu ứng dây chuyền đẩy mạnh lượng tiêu thụ sản phẩm tivi của các hãng lớn.
Vốn dĩ các hãng đã phải giành giật sứt đầu mẻ trán, đợt kêu gọi đầu tư quảng cáo đầu tiên đã gần như đập tan kho bạc các bên, bây giờ lại càng phải trăm phương ngàn kế khuyên giám đốc đài cho thêm ít thứ kiểu quảng cáo trước trong sau phim, tìm đường nhồi nhét kiếm thêm một khoản.
May là người xem cũng không phải dạng vừa, dám chen ngang là sẽ khiếu nại, trừng trị đài truyền hình ra bã.
Đang xem vui tự dưng mày nhảy ra một quả quảng cáo thực phẩm chức năng, biến đi biến đi, chớ có chắn đường tao xem tiểu hoàng đế với tiểu tướng quân!
Lần phát sóng đầu, tỉ lệ bình luận tích cực còn cao hơn trước một bậc, nguyên do chủ yếu phải nhờ đạo diễn đập tiền rất tinh rất chuẩn, từng thiết kế dàn dựng đều có thể làm người ta cảm nhận được sự nghiêm chỉnh lẫn mới mẻ trăm phần trăm.
Cảnh núi tuyết và thảo nguyên mang đậm phong tình dị tộc, từng khung cảnh đều đẹp đẽ hoàn mỹ, khán giả xem xong chỉ muốn đến đó du lịch ngay.
Kĩ xảo dựng cảnh biên tập càng ngày càng chân thực, đoạn quay long take liền mạch càng khiến người xem phải kinh ngạc thán phục không thôi.
Lại còn có kiểu quay thế này nữa?! Đỉnh quá rồi ấy chứ!
Hiện giờ chất lượng phim truyền hình lại như điện ảnh thế, chăm chút vô cùng!
Diễn biến phát triển tới phần Nguyên Cẩm biết về thư tay của tiên hoàng, khóc không thành tiếng, bao nhiêu khán giả nam cũng đỏ hoe mắt theo.
Bản thân câu chuyện đã biến động đầy kịch tính, chuyển ngoặt liên tục, diễn viên còn bộc lộ được tình cảm chân thực như đã thấm nhuần tinh túy trong ấy, thể hiện ra những gì đẹp đẽ tuyệt vời nhất.
Kể cả người đã đọc truyện mà xem tới những chi tiết này cũng cảm thấy chấn động rung trời.
—— Quay hay quá đi mất thôi, muốn khen cũng không biết khen sao cho vừa nữa!
Bộ thứ hai còn đang chiếu dở, các loại sản phẩm ăn theo đồ chơi rồi ô rồi poster móc khóa hàng thật hàng giả đã ra lò nóng hổi, như thể chỉ cần in ảnh hai người lên thôi là đủ sức bán được tiền.
Lời mời từ các chuyên mục lớn bay vào công ty như tuyết rơi, kể cả là diễn viên chỉ đến lặp lại một lượt các nội dung chính thức đã kể vô số lần rồi thật cũng không sao hết.
Ai có mắt cũng trông thấy, chỉ cần tập hợp Tô Trầm và Tưởng Lộc đã đủ là chìa khóa rating, là bí quyết kinh doanh rồi!!
Vừa khéo đúng vào giai đoạn mấu chốt này hai vai chính đều xuất hiện ở quanh trường Trung học số 8.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tưởng Lộc sắp thi cấp 3, địa điểm thi được xếp ở Trung học số 8.
Việc khác thì Tưởng Lộc còn lơ là vớ vẩn được, xưa nay nhà này tôn sùng giáo dục tự do, không quản lí chặt lắm.
Nhưng các kì thi bắt buộc thì dù cho bản thân gia đình có mối quan hệ, quy định thi thế nào vẫn cứ phải thi thế ấy.
Việc này còn chẳng cần đến mẹ cậu Tưởng Tòng Thủy lên tiếng, ông bác đã đích thân giám sát từ lâu rồi.
Ở đoàn phim Tưởng Lộc không để chậm trễ chương trình học là mấy, đã sớm học tới tận nội dung lớp 11, nhưng suy cho cùng điều kiện có hạn, những câu thí nghiệm dạng của lí hóa thì vẫn phải sờ vào dụng cụ thật cho quen, không thì còn chả biết cách dùng ống nhỏ giọt nữa là.
Cậu học thêm bù hai tuần, điềm tĩnh tỉnh bơ đến trường thi.
Bên trong xe chuyên dụng chật kín người.
Người đại diện và trợ lý phụ trách săm soi paparazzi quanh đây, sợ người không liên quan phá hoại trật tự địa điểm thi.
Bác với mẹ chủ yếu đến chứng kiến thời khắc quan trọng trong đời cháu nhỏ, tiện thể cảnh cáo cậu không được ngậm kẹo mút vào thi.
Tô Trầm ngồi ở ghế phó lái lẳng lặng theo dõi: "Đông quá đi thôi..."
"Đi nha." Thiếu niên vẫy tay: "Trưa gặp."
Tưởng Tòng Thủy bê một xấp luận văn ra, chuẩn bị để vừa sửa bài vừa chờ con trai, thuận miệng hỏi một câu: "Trưa nay ăn gì?"
"Ăn pizza đi."
Tô Trầm: "Ế...?"
"Đúng ăn pizza!" Bác ruột rất phấn khởi: "Để bảo Tiểu Tùy đặt một phòng riêng!"
Tưởng Lộc đi vào trường thi, dọc đường được tất cả mọi người ngó theo chăm chú như thường lệ, bước chân rất khoan khoái.
Giáo viên trông thi cầm máy quét kim loại quét một lượt từ trên xuống dưới từng thí sinh, đến lượt cậu thì thoáng ngẩn ra, chưa thao tác luôn.
"Em? Em mà lại đến thi hả??"
Tưởng Lộc nhìn giáo viên đầy hớn hở: "Dĩ nhiên chứ ạ."
Hình như câu này lây được.
Vẫn còn 15 phút nữa mới bắt đầu vào thi, các giám thị khác luân phiên đi ngang qua, trông thấy có Tưởng Lộc ngồi bên kia cửa sổ đều phải giật mình một lượt.
"Cậu này mà lại đến thi hả?"
"Đúng đó," Thầy giáo đứng trước tối qua suýt thâu đêm để cày cho xong đến tập mới nhất, dụi quầng thâm quanh mắt: "tôi còn tưởng mình bị lé cơ."
Các giáo viên không nhịn được xì xào rì rầm: "Đúng là trông giống hệt luôn..."
"Thì là chính chủ mà, kiểm tra chứng minh thư rồi."
"Thế sao Tô Trầm không đến?"
"Tô Trầm mới lớp 6 ạ." Tưởng Lộc chống cằm nhìn lên: "Phải đợi hai năm nữa cơ."
"Được được được," Giáo viên rất vui vẻ: "Mấy năm nữa thầy vẫn làm giám thị cho các em."