Hình Chiến

Chương 9: Cây du




Khi nhìn vào đôi mắt óng ánh nước của Hồng Anh, Tư Yến nhanh chóng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Đôi mắt của Hình Chiến còn lâu mới chứa đựng mấy suy nghĩ phức tạp như vậy, người phụ nữ này sao có thể so sánh với nàng.

Khác nhau một trời một vực, giống ở đâu ra.

"Bản thân là Thái Tử lại không chăm lo việc nước, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, nếu chỉ thế thôi thì không nói, ngươi còn nhiều lần trốn học, không chịu chăm chỉ nghe học cũng không phải chuyện lớn gì." Ngay khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt Tư Yến tràn đầy sự ghét bỏ: "Thế nhưng ánh mắt lại cực kém, tương lai chỉ sợ còn không thể tuyển chọn ra người có đức có tài, vậy thì làm sao duy trì quốc lực cường thịnh cho được?"

"Không biết nhìn người là đại kỵ đối với một bậc đế vương, phạt ngươi đóng cửa hối lỗi hai tuần, về đọc lại sách đến vương một lần nữa cho ta."

Giọng điệu của hắn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cảm giác áp bức lại rất kinh người. Tư Nhậm Hành sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống, mà Hồng Anh không dám ngước mắt lên, móng tay được sơn màu đỏ chỉ có thể nắm chặt lấy tà váy.



"Tránh ra." Tư Yến lên tiếng.

Khuôn mặt Hồng Anh trắng bệnh, run rẩy dịch sang một bên.

Tư Yến vừa muốn nhấc chân rời đi lại nghe Tư Nhậm Hành dùng giọng điệu uất ức nói: "Vậy quà sinh nhật kia... Hoàng thúc nhận hay không nhận ạ? Nếu ngài không có hứng thú với múa may ca hát, cũng có thể để Hồng Anh nha hoàn ấm giường mà......"

Tư Nhậm Hành cảm giác cơ thể bị ánh mắt lạnh lẽo đâm thủng thành vài cái lỗ, nhanh chóng giải thích: "Hoàng thúc đã 30 rồi mà còn chưa lấy vợ, cháu trai cũng chỉ là suy nghĩ thay ngài thôi, mặc dù không có chính thất, nhưng có một phụ nữ ngoan ngoãn mềm mại làm bạn bên cạnh cũng được mà......"

"Không cần." Tư Yến từ chối, bước xuống bậc thang. Có Hình Chiến ở đây, hắn cần gì phải có người phụ nữ khác.

Hình Chiến đi theo sau Tư Yến, tự nhiên không rõ suy nghĩ trong lòng của Tư Yến lúc này, nhưng nàng đã quyết tâm sau này nếu có chuyện gì không hiểu thì nhất định phải chủ động dò hỏi.

Sau khi hai người lên xe ngựa, Hình Chiến mới hỏi: "Chủ nhân, thuộc hạ có một câu hỏi."

Hình Chiến chủ động mở miệng là chuyện rất hiếm lạ, Tư Yến không khỏi nhếch môi nhìn nàng. "Sao?"

"Vì sao vừa rồi chủ nhân từ chối ý tốt của Thái Tử điện hạ, không nhận Hồng Anh?" Vẻ mặt nàng nghiêm túc.



Tư Yến bị chọc tức đến bật cười: "Ngươi hy vọng bên cạnh ta có người phụ nữ khác sao?"

"...... Ý của thuộc hạ không phải thế." Nàng nhìn ra hắn không vui, vì thế quyết định bỏ qua đề tài này.

Nhưng lửa giận của người đàn ông hiển nhiên không dễ dàng biến mất như vậy, Tư Yến nhìn dáng vẻ vô dục vô cầu của nàng thì tức suýt ngất.

"Lại đây." Hắn trầm giọng hạ lệnh.

Hình Chiến chớp mắt, đang cảm thấy quen thuộc với yêu cầu này thì cả người đã bị Tư Yến kéo vào lòng, đâm sầm vào ngực hắn.

"Nghe rõ đây, đời này ta chỉ có một người phụ nữ." Hắn cắn răng nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.

Cho nên...? Vẻ mặt Hình Chiến mờ mịt: "Ý của chủ nhân là......?"

Mặt của Tư Yến đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa.

Cô nhóc đầu gỗ đáng hận này! Chẳng lẽ hắn nói chưa đủ rõ ràng hay sao?!

"Tự ngươi động não suy nghĩ đi!" Hắn bực bội cả người, dứt khoát quay mặt sang một bên không nhìn nàng nữa

Nhưng dù không xem nhìn, cơ thể mềm mại của nàng vẫn đang dựa vào lòng hắn, khiến trái tim hắn nóng bừng. Trước đây vì để tiện hành động, quần áo của nàng đều được may đo vừa vặn, vải còn là loại nhẹ, mỏng hơn so với vải thường. Vậy nên dưới tình huống áp sát vào nhau như vậy, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm của cơ thể nàng.

Tầm mắt của hắn cuối cùng vẫn đặt trên người nàng.

Hình Chiến vẫn đang cố gắng giải mã ý nghĩa câu nói kia của Tư Yến, nhưng tay hắn đột nhiên đặt trên đùi nàng làm cắt đứt dòng suy nghĩ.

"Mở chân ra, ta muốn phạt ngươi."