Không lâu sau khi Tư Yến rời khỏi bữa tiệc, Tư Nhậm Hành uống liên tiếp vài chén rượu, sau đó đi đến một góc kín đáo ngồi hóng gió để giải rượu.
Hắn tựa hồ hơi say, bên dưới đôi mắt đào hoa là một rặng mây đỏ.
Theo lệnh của Tư Yến, Hồng Anh trong dáng vẻ Hình Chiến yên lặng đứng bên cạnh hắn, giờ phút này tâm trạng của nàng vô cùng phức tạp.
...... Vòng đi vòng lại, không ngờ lại trở về bên người mà nàng muốn thoát khỏi.
Ngày ấy khi nàng mới bước vào căn nhà ở ngoại ô kia thì bỗng một ông lão tóc trắng xóa gọi lại. Người đó giới thiệu đơn giản về bản thân, bảo nàng gọi ông là sư phụ, sau đó là bắt đầu dạy dỗ.
Ban đầu nàng chẳng hiểu gì, cho đến khi ông lão yêu cầu nàng thay bộ đồ sẫm màu, đeo lên mặt nạ màu xám bạc, nàng mới hiểu ý đồ của Tư Yến. Hắn muốn nàng ngụy trang thành Hình Chiến ── dùng khuôn mặt tương tự bắt chước cách đi đứng, giọng điệu nói chuyện của nàng ấy với người khác.
Có lẽ do có thiên phú nên chỉ sau một tháng học hỏi, trong trường hợp không quan sát cặn kẽ, ai cũng không thể nhận ra nàng là hàng giả. Ngoài ra trước đó khi Tư Yến đi xe ngựa tới đón nàng có đưa một thanh kiếm y hệt của Hình Chiến, từ lúc đó nàng vẫn chưa thử mở ra xem. Truyện BJYX
Đến tận hôm nay, mới thấy hai thanh có chín phần tương tự.
Mọi người trong cung đều biết kỹ năng của Hình Chiến và tính khí của Tư Yến, cho nên sẽ không có ai cố tình tìm nàng nói chuyện. Tất cả khá thuận lợi, cho dù là lúc ở Đông Cung ép Tư Nhậm Hành quỳ xuống, nàng cũng không phí quá nhiều sức lực.
Sư phụ nói không sai, cho dù nàng không có nửa phần võ công, người khác cũng sẽ cảm thấy không địch lại được Hình Chiến mà dễ dàng bị võ công mèo cào của nàng uy hiếp.
Đá xong một nhát kia, nàng còn thấy rất hả giận.
"Hình hộ vệ, trong khoảng thời gian này Hồng Anh đều ở lại vương phủ sao?"
Ngay khi Hồng Anh còn đang mừng thầm, Tư Nhậm Hành đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy tên mình từ miệng hắn khiến nàng sững sờ trong giây lát.
Tư Nhậm Hành biết tính Hình Chiến, hắn dường như cũng không cần nàng đáp lại, nói: "Ta thật sự không hiểu, hoàng thúc rõ ràng đã từ chối nàng rồi, cớ sao cuối cùng lại đổi ý."
Thấy vẻ mặt hắn phiền muộn, Hồng Anh không khỏi cố đoán xem suy nghĩ trong đầu hắn. Nàng dùng giọng điệu của Hình Chiến nói: "Nhiếp Chính Vương nhận món quà sinh nhật của điện hạ, chẳng lẽ không tốt sao?"
"Không tốt." Tư Nhậm Hành nói thẳng: "Ta cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, không có chỗ nào để trút giận."
"Hồng Anh nàng...... Tuy rằng xuất thân thấp hèn, nhưng từ khí chất đến dung mạo đều không thua danh môn quý nữ, nàng tinh thông nhã nhạc, thấu hiểu lòng người, chưa bao giờ cố gắng gây ấn tượng với ta như những người phụ nữ khác, chỉ biết tận tâm hầu hạ." Có nàng ở bên cạnh, hắn mới có cảm giác mình được yêu.
Hồng Anh hụt hẫng: "Nếu vậy sao ngài không một lòng với nàng."
Tư Nhậm Hành không phát hiện ra khác thường, mở miệng cãi lại: "Ta chưa từng để phụ nữ qua đêm ở Đông Cung, nhưng lại để hẳn cho nàng một gian phòng, đối xử đặc biệt như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ?"
Hồng Anh sững người, trong lòng nhói lên một nỗi buồn.
Thì ra hắn không hẳn vô tình đối với nàng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Nàng là nữ tử ti tiện nơi thanh lâu, mà hắn lại là Thái Tử tôn quý, cho dù có tình với nhau, hắn cũng không thể có một mình nàng trong lòng.
Cũng là nàng ngốc, lại đi mơ mộng về một tình yêu mình không xứng có được.
Xung quanh đột nhiên ầm ĩ, chỉ thấy một hàng người mặc đồ đen không biết xuất hiện ở trên mái hiên từ lúc nào, có người cầm cung cài tên, có người cầm vũ khí, tất cả đều nhắm đến bọn quan viên trên hành lang.
"Có thích khách!"
"Mau! Bảo vệ các vị đại nhân!"
"Mau xem, Hình hộ vệ cũng ở đây!"
"May quá, có Hình hộ vệ ở đây, chúng ta cũng có thể an tâm!"
Mọi người lập tức hỗn loạn, không chỉ có quan văn hoảng sợ, võ quan dự tiệc không mang theo binh khí mà chỉ mặc thường phục trong lúc này cũng bó tay không có cách nào.
Khi các thị vệ giương kiếm đối mặt với thích khách, chúng thần hãy còn hoảng sợ, cho đến khi có người nói ra Hình Chiến cũng ở đât, mọi người mới bình tĩnh lại như được uống thuốc an thần.
Trong lúc hỗn loạn, một hắc y nhân phi thân nhảy xuống, cung kính ôm quyền trước Hồng Anh.
"Phù Dẫn sư tỷ, nghe danh đã lâu."
Hồng Anh cảm thấy hơi thở như dồn lên cổ họng, ánh mắt hy vọng của chúng thần cùng sát khí vô hình của nhóm thích khách khiến nàng không khỏi phát run.
Thật đáng sợ.
Một khi danh tính của nàng bị bại lộ, tất cả mọi người ở đây sẽ chết.