"Tất cả về nàng, tất cả về cuộc trò chuyện của nàng với Tư Nhậm Hành, còn có chuyện về Hình Giới, ta đều muốn biết."
Tư Yến vừa dứt lời liền nhạy bén phát hiện tứ chi của nàng trong chớp mắt trở nên cứng đờ. Hắn kiên nhẫn hôn nhẹ lên từng nét trên khuôn mặt nàng, cho đến khi nàng thả lỏng, mềm mại trở lại.
"Chủ nhân, thuộc hạ có tội." Nàng chậm rãi đứng dậy, cúi đầu hành lễ trên đệm.
"......" Sắc mặt Tư Yến nhất thời tối sầm lại. Nàng đang tạm thời đổi ý sao?
Nhưng lời nói tiếp theo của Hình Chiến khiến tâm tình hắn càng thêm phức tạp.
"Chủ nhân, thuộc hạ không dám lừa gạt ngài." Nàng không ngẩng đầu, giọng điệu cung kính: "Khi ngủ lại Đông Cung, thuộc hạ từng gặp qua sư huynh."
Nghe vậy, gần như là theo bản năng, Tư Yến dịch sát về phía nàng, nắm chặt lấy tay nàng.
Hình Chiến không sợ đau, nhưng động tác rất nhỏ của Tư Yến lại khiến nàng cảm thấy đau nhói trong tim: "Chủ nhân......"
"Tiếp tục nói." Hắn cố giữ cho mình bình tĩnh, gần như kiệt sức.
Qua khóe mắt, nàng nhìn về phía cánh tay đang gồng của hắn, chỉ thấy gân tay gồ hết lên, rõ đến mức đếm được bao nhiêu đường.
Hình Chiến ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của chủ nhân, lần đầu tiên nàng cảm nhận được mùi vị thế nào gọi là quan tâm quá sẽ loạn.
Nàng ăn nói vụng về, lúc này giải thích khó tránh khỏi hơi hoảng loạn: "Chủ nhân, tuy thuộc hạ và sư huynh mười hai năm không gặp nhưng cũng chỉ hàn huyên vài câu, hắn không ở lại lâu, hơn nữa chúng ta ─"
Nàng không thể thốt ra câu nói "Tan rã trong không vui".
Tư Yến giơ tay, ngăn nàng định nói tiếp.
"Dừng lại." Một tay hắn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen qua kẽ tay.
Hình Chiến nhìn ra sự bất an và chùn bước trong mắt hắn.
Nếu là trước đây nàng có thể không hiểu, nhưng giờ nàng đã biết chỉ là do chủ nhân quan tâm quá mức.
Nàng phải làm sao để chủ nhân không còn cảm thấy lo lắng? Làm sao để giải thích ngắn gọn nhất mối quan hệ giữa nàng và sư huynh?
...... Và, làm thế nào để truyền đạt sự lo lắng này đến chủ nhân?
Hình Chiến khẽ mấp máy đôi môi vài lần như muốn nói, nhưng lại thấy nói như nào cũng thành sai nên cuối cùng lại nuốt trở vào.
Trong chốc lát, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tư Yến thở dài, cảm thấy ghét bỏ với phản ứng của chính mình. Hắn ghét mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, cho dù đó là sự quan tâm vượt quá tưởng tượng, người yêu trong tầm tay nhưng vẫn không rõ tâm tư của nàng, hay sự hèn nhát không biết đến từ đâu này.
Hắn không thể không thừa nhận, bản thân không dứt khoát trong chuyện tình cảm như khi giải quyết những chuyện khác.
Tiếng thở dài còn chưa dứt, bàn tay đang che mặt của Tư Yến đột nhiên bị nắm lấy. Hắn mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt ngày đêm thương nhớ đang kề sát lại, hôn khẽ lên mặt hắn như chuồn chuồn lướt qua.
Đuôi mắt nàng vì ngượng ngùng mà có chút quyến rũ, khiến hắn không khỏi mất hồn.
Cho đến khi Hình Chiến cúi đầu xuốngg, Tư Yến mới hoàn hồn. Bạn có biế𝑡 𝑡𝑟ang 𝑡𝑟u𝐲ện — T𝑟𝑈𝗆T 𝑟u𝐲𝐞n﹒vn —
"Nàng..."
"Thuộc hạ, thuộc hạ quá phận, mong chủ nhân trách phạt." Hình Chiến vội vàng nhận sai.
Vừa rồi nàng chỉ nhớ vài lần trước đó khi tâm trạng chủ nhân không tốt đều sẽ hôn nàng, một lúc sau chắc chắn sẽ bình tĩnh trở lại. Cho nên nàng nhất thời nóng đầu......Đến khi nàng phản ứng lại mới nhận ra mình đã làm như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Yến căng thẳng, suýt chút nữa không kìm chế nổi mà cười toe toét.
Tâm trạng bỗng trở nên rất nhẹ nhàng, những nghi ngờ về bản thân không lâu trước đây cũng vì sự chủ động nho nhỏ của nàng mà tan thành mây khói.
Người trong lòng hắn, đang chậm rãi dùng cách riêng của mình để đáp lại tình cảm của hắn.
"Chủ động dâng hiến nụ hôn thôi mà, đâu ra quá phận như nàng nói." Tư Yến véo nhẹ má nàng, dụ dỗ: "Không bằng nàng lên đây, chúng ta tìm hiểu một chút cái gì gọi là "quá phận"."