Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 9: Chương 9




Chương 9: Cánh tay của Từ Dư phủ lên lưng Chu Bùi, biểu lộ sự chân thành hiếm có của cậu. 

Từ Dư một thân trên dưới ăn mặc chẳng ra gì, khi đi ra ngoài thật sự cảm thấy mất mặt, phải đội một cái nón và đeo khẩu trang, che mặt kín mít, ngồi vào trong xe rồi, Chu Bùi cười cậu, "Em không phải là đang bịt tai trộm chuông (*) sao?"

(*) Thành ngữ "Bịt tai trộm chuông" ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.

Từ Dư kéo khẩu trang xuống tới cằm, hít sâu một hơi, "Đến trung tâm mua sắm em sẽ mua thêm hai bộ quần áo, để ở chỗ anh."

Chu Bùi đỏ mặt khi nghe ra ý tứ của cậu, ngược lại không muốn nói về nó nữa. 

Khi xe chạy đến ga-ra ngầm của trung tâm mua sắm gần đó, Từ Dư lại đeo khẩu trang vào, trình độ đỗ xe của Chu Bùi không được tốt lắm, sau nhiều lần đỗ xe không thành công, Từ Dư xuống xe trước, đứng phía trước nhìn Chu Bùi, dùng tay ra hiệu nhắc nhở anh.

Sau hơn mười phút, cả người Từ Dư đổ đầy mồ hôi, Chu Bùi mới có thể đậu xe xong, anh xuống xe, Từ Dư nhỏ giọng than thở với anh, "Nóng chết em rồi, chúng ta mau đi thôi, em muốn thay quần áo."

Từ Dư nắm lấy tay Chu Bùi chuẩn bị đi vào trong, Chu Bùi nhìn bàn tay đang được cậu nắm chặt, ngẩn người vài giây, sau đó để cậu kéo mình đi về phía trước.

Trước đây, anh và Cao Khoát chưa từng nắm tay nhau khi đang ở bên ngoài. 

Họ lên tầng một của trung tâm mua sắm, Từ Dư tìm thấy một cửa hàng quần áo nam, vừa đi vào liền cầm lấy vài bộ quần áo, sau khi thay quần áo xong, cậu đem mấy bộ còn lại cho nhân viên đóng gói lại, Chu Bùi đứng ở một bên, nhân viên mỉm cười với anh và nói: "Tiên sinh, anh trai của ngài thật sự rất đẹp." 

Chu Bùi mỉm cười thay cho câu trả lời, Từ Dư vẫy tay với anh, Chu Bùi bước tới, Từ Dư nhét vào tay Chu Bùi hai bộ quần áo, "Thầy ơi, thầy cũng mặc thử xem."

"Không được, thầy không cần đâu."

"Cần mà, thầy cứ mặc thử xem sao." Từ Dư đẩy bả vai Chu Bùi, hai người dán chặt vào nhau đi đến phòng thử đồ ở đằng kia, Từ Dư gác cằm lên vai Chu Bùi, cậu nói với giọng trầm thấp: "Thầy ơi, em muốn thấy thầy mặc bộ quần áo mà em đã chọn cho thầy."

Từ Dư vân vê mặt trong cổ tay Chu Bùi, lại hôn lên má anh một cái, may mắn là họ đang ở trong một góc, người bên ngoài không thể nhìn thấy được, nhưng Chu Bùi vẫn không khỏi căng thẳng, hôn lại cậu mấy cái, Từ Dư buông anh ra, "Thầy ơi, em đợi thầy ở bên ngoài."

Vừa nói cậu vừa chậm rãi bước ra ngoài, để lại Chu Bùi đang ôm hai bộ quần áo trong phòng thay đồ mà đỏ mặt.

Anh bước ra ngoài, trên người là bộ quần áo có kiểu dáng gần giống với bộ của Từ Dư, hai người đứng trước gương, Từ Dư cao hơn anh một chút, Chu Bùi cúi đầu, làn da rất trắng, vành tai đỏ ửng, trông anh trẻ ra hơn nhiều. 

Từ Dư trông rất hài lòng, sờ đầu Chu Bùi, thầy Chu không nhịn được nữa, ngước mắt lên, đôi mắt không có lực uy hiếp gì trừng cậu một cái.

Lúc này, nhân viên đi tới, nịnh nọt Chu Bùi một hồi, khuôn mặt của Chu Bùi lại đỏ bừng một phen, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Từ Dư rồi nói với cậu: "Thầy đi thanh toán."

Từ Dư siết chặt tay anh, "Đừng vội, em vừa mới thanh toán rồi, đi thôi, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi."

"Hả, tại sao em......"

Chu Bùi thực sự rất xấu hổ, anh là một giáo viên lại đi hẹn hò với học sinh của mình, ra ngoài mua quần áo còn để cho học sinh trả tiền, Từ Dư đương nhiên nhìn ra sự khó xử của anh, liền nói: "Đợi lát nữa ăn cơm thì thầy trả tiền, em muốn ăn một bữa thật lớn." 

Chu Bùi thở dài trong lòng một hơi, dừng một chút mới nói: "Được thôi."

Sau khi ra khỏi cửa hàng, hai người trước tiên quay trở lại ga-ra cất quần áo vào trong xe, Từ Dư tiện tay ném mũ và khẩu trang vào trong xe, cậu ôm lấy cổ Chu Bùi, treo lên người thầy giáo của mình, một chút bộ dáng học sinh cũng không có.

Lần này Chu Bùi cũng không đẩy ra, anh biết mình không đẩy ra nổi.

Có một nhà hàng nằm ở tầng bốn của trung tâm thương mại, Chu Bùi mở phần mềm, xem xem có món gì ngon, lại hỏi Từ Dư muốn ăn cái gì, Từ Dư do dự không nghĩ ra được một đề xuất nào, Chu Bùi nói, "Vậy thì ăn lẩu đi, nhà hàng này có món lẩu ếch rất ngon."

Từ Dư không có ý kiến, gật đầu đáp ứng.

Thời điểm này vừa vặn là giờ cơm, bên ngoài quán lẩu người xếp thành một hàng dài, hai người lấy số, người phục vụ nói trước mắt vẫn còn tám bàn, đại khái phải đợi hơn nửa tiếng, Chu Bùi có chút do dự, cầm bảng số hỏi Từ Dư, "Hay là thôi đi, xem ra còn phải đợi lâu."

"Không sao đâu, chúng ta ra bên ngoài ngồi đợi một lát."

Từ Dư chỉ vào cái ghế bên cạnh rồi kéo Chu Bùi ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, cậu lấy điện thoại di động ra, lướt vòng bạn bè một chút, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Bùi đang ngẩn người, Từ Dư đưa tay ra trước mặt anh quơ qua quơ lại, cười nói: "Thầy ơi, thầy làm sao vậy?"

Chu Bùi kéo tay Từ Dư, nắm chặt trong lòng bàn tay, đáy bàn tay anh có chút lạnh, anh quay đầu lại nhìn Từ Dư, cắn lên môi dưới, khóe miệng hạ xuống, anh nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đổi một quán khác đi?"

Từ Dư không hiểu lắm, cậu nhìn Chu Bùi, thấy vẻ mặt Chu Bùi có hơi thay đổi, sau đó, một người đàn ông tiến về phía bọn họ, Từ Dư thấy vai Chu Bùi có chút run rẩy, bàn tay được anh nắm lấy càng siết chặt lại. 

"Chu Bùi, sao em lại ở đây?"

Cao Khoát cúi đầu nhìn Chu Bùi, hơi cau mày.

Chu Bùi mím môi, còn chưa lên tiếng, Từ Dư ở bên cạnh bỗng như hiểu ra mọi chuyện, "Hừ" một tiếng, cậu nhanh chóng nắm chặt tay Chu Bùi, ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt lười biếng trước sau như một, không thèm đếm xỉa đến nhìn Cao Khoát, cậu nói: "Ngoài đi ăn ra, còn có thể thế nào?"

Cao Khoát lần đầu nghe thấy giọng nói của người kia thì hơi sững sờ, nghiêng đầu qua thì nhìn thấy một cậu bé nhỏ tuổi hơn một chút, cậu ta đang ngồi bên cạnh Chu Bùi, bàn tay hai người đan vào nhau, Cao Khoát nhíu mày, hỏi: "Cậu là ai?"

Lần này, không đợi Từ Dư lên tiếng, Chu Bùi ở một bên chậm rãi trả lời: "Em ấy là bạn trai tôi."

Sau khi Chu Bùi nói xong, Từ Dư cười tít mắt sáp lại gần, sát bên người Chu Bùi, cậu nhấc cằm, khiêu khích nhìn Cao Khoát.

Cao Khoát vẻ mặt cau có, nhìn nam sinh trước mặt rõ ràng nhỏ hơn Chu Bùi vài tuổi, không ngờ sau khi chia tay, Chu Bùi lại tìm một cậu nhóc nhỏ tuổi như vậy, hắn có chút kinh ngạc, trong lòng lại rất phức tạp, hoài nghi Chu Bùi có phải hay không sa đọa rồi.

Khi hắn còn đang định nói tiếp, một người phụ nữ cách đó không xa gọi hắn một tiếng, "Cao Khoát, anh nói xong chưa, đến lượt chúng ta vào rồi. 

Nghe thấy âm thanh, Chu Bùi ngẩng đầu nhìn qua, người phụ nữ kia chỉ đứng cách họ vài bước chân, khoảng cách không xa lắm, nét mặt kiều diễm, lông mày hơi cong, trông vô cùng dịu dàng, Cao Khoát nghe thấy liền quay đầu lại cười với cô: "Xong rồi, xong rồi, anh qua ngay đây."

Nói xong, hắn lại liếc nhìn Chu Bùi một cái, để lại một câu, "Em tự giải quyết cho tốt." rồi bước nhanh về phía vợ mình.

Chu Bùi nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, anh có chút ghê tởm, lại cảm thấy khó chịu, không hiểu vì sao tình cảm mười năm nay của mình có thể rẻ mạt như thế, như là một hạt bụi, ti tiện đến mức còn có thể bị Cao Khoát sỉ nhục như thế này. 

Lúc này, người bên cạnh nhích lại gần, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Mùi hương trên người cậu bé rất dễ ngửi, đó là mùi sữa tắm ở nhà anh, là hương bưởi mà Chu Bùi thích, Chu Bùi ngửi ngửi, trực tiếp vùi mặt vào cánh tay Từ Dư, cánh tay của Từ Dư phủ lên lưng Chu Bùi, biểu lộ sự chân thành hiếm có của cậu, ôn nhu nói: "Thầy ơi, hay là chúng ta đổi một quán khác nhé, em cũng không thích ăn lẩu ếch lắm."

Chu Bùi "Ưm" một tiếng, kìm nén tiếng khóc, Từ Dư thở dài, đỡ anh ngồi dậy, "Đi thôi, bên cạnh hẳn là còn nhiều món ngon khác."