Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 7: Chương 7




Chương 7: "Thầy ơi, quà của em là gì vậy?" 

Bài kiểm tra hàng tháng kết thúc, kết quả có rất nhanh, đến ngày thứ ba, Chu Bùi liền biết điểm từng môn của Từ Dư, nói thật, anh có chút kinh ngạc, nhìn bảng điểm của Từ Dư, không ngờ cậu có thể làm bài tốt như vậy.

Điểm tối đa của bài kiểm tra là 150, vốn dĩ không hài lòng với 80 điểm, lần này thế nhưng được 120 điểm, điểm các môn đều đều nhau, tính toán đâu ra đấy, nhưng cậu chỉ đứng thứ hai trong lớp.

Chu Bùi rất vui, niềm tự hào được trở thành một giáo viên đột nhiên trỗi dậy, anh nóng lòng gọi cho Từ Dư, một lúc sau, Từ Dư mới bắt máy.

Bên phía Từ Dư có chút ồn ào, thầy Chu ngẩn người, liền nghe thấy Từ Dư nói một cậu, "Thầy, chờ em một chút, em đi ra ngoài rồi nói chuyện với thầy."

Chu Bùi lắng nghe tiếng hít thở của nam sinh, anh mím môi chờ một phút, sau đó, giọng nói của Từ Dư lại vang lên, có chút trầm thấp, lần này không còn âm thanh ầm ĩ kia nữa.

"Thầy, có chuyện gì sao?"

Từ Dư từ trong ghế lô đi ra ngoài, ra đến bên ngoài rồi, cậu dựa vào bức tường làm bằng gương, nhìn hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình, trầm giọng hỏi.

Chu Bùi nắm chặt điện thoại, anh đang dựa vào sô pha, điều hòa trong phòng vừa đủ, anh lấy chăn đắp lên người, bên cạnh là một quyển sổ khép hờ, anh cười nói với Từ Dư: "Thầy biết điểm của em rồi, em làm bài rất tốt, đứng thứ hai trong lớp."

Từ Dư nghe xong liền cười, cậu không có biểu tình gì là ngạc nhiên, dường như đây là điều cậu đã dự tính, sau đó thầy Chu lại hỏi: "Nói đi, em muốn quà gì?"

"Em còn chưa nghĩ ra." Từ Dư nhẹ giọng nói.

Chu Bùi nói: "Thầy có thứ muốn tặng em, thầy đã mua rồi. Nếu em không nghĩ ra, hay là, thầy tặng món quà đã chuẩn bị cho em luôn?" 

Ngữ khí thầy Chu thật sự vui vẻ, tay Từ Dư chạm vào tường, gõ từng nhịp một. 

Cậu nghĩ, anh bởi vì cậu mà vui vẻ sao?

Cậu nghĩ như vậy, liền nhẹ nhàng "Được" một tiếng, cậu nói với Chu Bùi: "Thầy ơi, thật ra hôm nay là sinh nhật em."

Giọng điệu của nam sinh có chút cô đơn và đáng thương, cậu nói: "Thầy có ở nhà không? Em có thể đến nhà thầy được không? Em không muốn đón sinh nhật một mình."

Trong lòng Chu Bùi khẽ động, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài sáng rực, Thâm Quyến là thành phố không bao giờ ngủ, ban đêm như ban ngày, trước kia anh từng nghĩ nơi này quá ồn ào, còn bây giờ, anh lại nghĩ nơi này thật tịch mịch, đáng sợ.

Anh lắng nghe giọng nói của Từ Dư, có vẻ cô đơn lẻ loi, anh đột nhiên không dám từ chối, anh sợ trên mặt đứa trẻ sẽ bộc lộ thần sắc thương tâm.

Thế nên Chu Bùi nghe thấy giọng nói của chính mình, tựa như là một người khác đang nói, người đó nói: "Thầy đang ở nhà, em đến đây đi."

............

Tâm tình Từ Dư không tồi, cậu tắt di động, trở lại ghế lô, bên trong Lý Nhiên vẫn đang rú lên, cậu không hề cảm thấy khó chịu với giọng hát xuất thần đó, cậu bước tới lôi cái ba lô bị bọn họ đè ép ở phía sau ra, mang lên vai.

Nhìn thấy hành động của cậu, Lý Nhiên để micro xuống, đi đến bên cạnh Từ Dư, "Làm sao vậy? Mày phải về rồi à?"

Từ Dư gật đầu, Lý Nhiên không vui, "Đừng mà, mấy người anh em muốn tổ chức sinh nhật cho mày, bánh kem còn chưa có cắt đâu?"

Từ Dư liếc nhìn sang bên cạnh, bánh kem còn chưa có mở hộp, cậu bước tới, nắm lấy tay cầm, nhấc chiếc bánh lên, "Bánh kem này tao mang đi nha." 

"Ấy, mày đi đâu?" Lý Nhiên hoang mang nhìn cậu, Từ Dư cầm chiếc bánh trên tay, hất cằm nhìn Lý Nhiên cười đắc thắng, "Tìm người để đòi quà."

Từ Dư bỏ lại người bạn tốt của mình ở phía sau, sau khi cậu bỏ đi, còn bị Lý Nhiên mắng trong nhóm WeChat là không có nghĩa khí, tin nhắn vẫn luôn nhảy loạn xạ, Từ Dư liếc mắt nhìn rồi tiện tay kick Lý Nhiên ra khỏi nhóm.

Trong ghế lô, Lý Nhiên lập tức đứng lên, "Đậu má, cái thằng cháu Từ Dư này!"

Từ Dư nhìn địa điểm do thầy Chu gửi trên điện thoại, bước ra ngoài, cậu vừa định gọi xe, nhưng rồi lại gọi cho Chu Bùi, "Thầy ơi, em ra ngoài rồi, thầy có muốn ăn cái gì không, em mang đến cho thầy."

"Không cần, thầy vừa mới ăn cơm tối xong."

"Cơm tối? Chín giờ thầy mới ăn cơm tối?"

Giọng nói Từ Dư mang theo nghi hoặc, Chu Bùi nhanh chóng nói: "Ơ, thầy ăn cơm hơi trễ, nên chỉ ăn mấy miếng bánh mì thôi."

"Như vậy không được đâu, em mua chút gì cho thầy ăn nhé, vả lại thầy còn tặng quà cho em, em không thể tay không mà tới được." trong giọng nói của Từ Dư có mang theo ý cười, con thỏ Chu đang ngồi xổm trên ghế sô pha, lắng nghe giọng điệu của đứa trẻ này, không biết vì sao vành tai lại nóng lên.

"Thầy ơi, thầy thích ăn cái gì?"

"À...... em tùy ý mua chút gì đó là được rồi, a, đúng rồi, em mua một phần mì đi, sinh nhật thì phải ăn mì."

"Vâng ạ."

Gần đây có một con phố ẩm thực, có đầy đủ các món ăn nhẹ, thịt nướng, Từ Dư đã mua ba kí tôm càng xanh, mua thêm hai phần mì tôm hùm và vài lon bia, cậu xách theo những món này, đến ngã tư gọi một chiếc xe, đi thẳng tới trước cổng tiểu khu nơi Chu Bùi sống.

Lúc chuẩn bị đến nơi, cậu gửi cho Chu Bùi một tin nhắn, Chu Bùi đã sớm xuống dưới và đứng ở cổng chờ cậu.

Gió đêm sít sao cùng với tiếng côn trùng kêu bên tai.

Từ Dư xuống xe, tiến lên phía trước vài bước, liền nhìn thấy trên lề đường có một bóng người, anh đứng dưới một tán cây lớn, ánh trăng xuyên qua kẽ lá, loang lổ thành các đốm rơi trên người anh.

Đường nét khuôn mặt xinh đẹp cùng với dung mạo ưa nhìn đều được mạ một lớp ánh trăng mỏng, khiến người ta không thể rời mắt, nhưng cậu dường như không hề để ý tới cái vẻ ngoài hấp dẫn này.

Anh đứng ở đó, mắt nhìn vào không trung, không biết gì mà lộ ra vẻ ngây ngốc, cho đến khi Từ Dư tiến lại gần nhẹ nhàng gọi một tiếng, Chu Bùi mới lung lay một chút, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ mở to, chậm rãi tập trung ánh sáng, anh từ từ định thần lại.

"Em đến rồi à? Ơ, sao em mua nhiều vậy?"

Chu Bùi cúi đầu, nhìn mấy bọc đồ ăn lớn nhỏ mà Từ Dư đang xách trong tay, vậy mà còn có một cái bánh kem to, Từ Dư đưa bánh cho Chu Bùi, "Thầy ơi, thầy giúp em cầm lên đi, em xách đầy tay rồi."

Chu Bùi nhận lấy cái bánh, hai người sánh bước bên nhau, Từ Dư nghiêng đầu nhìn Chu Bùi.

Thầy Chu ở nhà ăn mặc rất bình thường, áo phông và quần đùi, người kia rất gầy, quần áo mặc ở trên người, cũng không ôm được phần eo.

Chu Bùi sống ở tầng mười, hành lang lúc này không có người qua lại, hai người bước vào thang máy, Từ Dư dựa vào bên cạnh thang máy, Chu Bùi kéo lấy tay cậu, "Đừng dựa, rất bẩn."

Từ Dư liền đứng thẳng người dậy, vừa đi ra khỏi thang máy, Từ Dư thì thào một câu, "Thầy Chu, vừa rồi thầy thật nghiêm túc."

Chu Bùi sửng sốt, anh quay đầu lại nhìn Từ Dư, cậu nhóc bĩu môi, nhìn giống như cái túi trút giận.

Cửa nhà Chu Bùi mở khóa bằng vân tay, sau khi Cao Khoát rời đi, Chu Bùi liền xóa dấu vân tay của hắn, mở cửa ra, cả hai bước vào nhà, Chu Bùi đi vào trước, đặt bánh kem lên bàn rồi quay đầu lại nhìn Từ Dư, cậu nhóc đang đứng ở trước cửa, Chu Bùi lôi trong tủ giày ra một đôi dép lê đưa cho cậu, Từ Dư mang vừa khít.

Chân của Chu Bùi nhỏ hơn Từ Dư vài cỡ, dép này là của Cao Khoát, sau khi Cao Khoát đi, Chu Bùi nhét vào trong tủ, nhất thời quên vứt đi.

Từ Dư xỏ dép bước vào phòng khách, nhà của Chu Bùi cũng tương tự như con người anh, rất ấm áp và dễ thương, bàn trà làm bằng gỗ thịt, trên sàn trải một tấm thảm, bên cạnh có vài tấm đệm cói và một chiếc ghế sô pha nhỏ chất chăn mềm, một chiếc đèn sàn làm sáng một góc phòng khách, trên bức tường màu vàng nhạt có treo mấy bức tranh.

Chu Bùi đang đứng cạnh bàn trà, anh có chút xấu hổ, anh dọn hết đồ trên bàn sang một bên rồi kêu Từ Dư đặt đồ ăn lên.

"Nhà thầy hơi lộn xộn."

"Không có đâu, em thấy rất được, những bức tranh trên tường cũng rất đẹp."

Chu Bùi cũng không có khoe khoang, nghe Từ Dư nói xong liền kéo cậu đến vách tường, chỉ vào bức tranh bên trên, "Đẹp phải không, thầy đã phải chạy đến rất nhiều cửa hàng, chọn lâu lắm mới chọn được hai bức tranh này."

Từ Dư nghe thấy giọng nói của anh có chút đắc ý, nhìn vào đôi mắt có phần hưng phấn và sáng ngời của Chu Bùi, không hiểu tại sao lại cảm thấy thầy Chu bên cạnh có chút đáng yêu.

Chu Bùi nắm tay Từ Dư, dẫn cậu học trò đi một vòng căn nhà của mình, lải nhải giải thích toàn bộ quá trình, Từ Dư im lặng lắng nghe, một lúc sau, Chu Bùi đột nhiên phản ứng lại, thả tay cậu ra, khuôn mặt đỏ bừng, anh nhìn Từ Dư, cậu nói: "Thầy, sao thầy không nói tiếp?"

Chu Bùi vô thức chạm vào vành tai của mình, anh ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Thầy nói nhiều rồi, nào, ngồi vào đây, thầy quên mất, em còn mang theo mì, nếu không ăn thì mì sẽ dính thành cục."

Chu Bùi ngồi trên thảm, tựa lưng vào ghế sô pha, Từ Dư theo sát anh đi đến, Chu Bùi đưa cho cậu một cái đệm cói, Từ Dư ngồi xuống, cậu mở nắp ra, mì và nước súp tôm hùm tách nhau ra, vẫn còn nóng hổi, cũng không bị trộn vào nhau.

Cậu đổ nước súp tôm hùm vào trong tô mì, dùng đũa khuấy vài lần, thịt tôm hùm và hành tỏi đã phủ đều lên mì, dậy mùi thơm phức.

Chu Bùi đã ăn vài miếng bánh mì vào buổi tối và anh nói rằng anh không đói, đó chỉ là giả, anh nhìn động tác của Từ Dư, học theo cậu mở nắp ra, nào ngờ, sau khi Từ Dư trộn đều phần mì của mình rồi, cậu đẩy nó đến trước mặt Chu Bùi.

"Thầy, ăn cái này đi, em trộn đều rồi."

Chu Bùi sửng sốt một chút, sau đó cầm đôi đũa lên, thấp giọng nói cảm ơn, Từ Dư nhìn cái miệng nhỏ của anh ăn mì, trong lòng như có một quả bóng bay đang bơm phồng lên, từng chút rồi từng chút bành trướng.

Cậu vốn cho rằng Chu Bùi thú vị, muốn trêu đùa anh, muốn tìm một chút niềm vui vào những ngày buồn chán, nhưng không nghĩ tới, kia không phải niềm vui, mà là một căn nhà ấm, là một cái giường ấm áp, là một sắc lệnh khiến cậu phải nộp vũ khí, đầu hàng. 

Cậu không muốn chơi đùa nữa. 

Sau khi ăn mì, lại uống một chút bia và ăn tôm càng xanh, Chu Bùi bật TV lên, trên TV đang phát một chương trình tạp kĩ ồn ào, anh nửa dựa vào ghế sô pha, ăn đến có chút mệt mỏi, đầu óc phát ngốc, một con tôm càng xanh đã bóc vỏ được đưa đến bên miệng, Chu Bùi thuận thế há mồm, ngón tay Từ Dư nhẹ nhàng chạm vào môi anh, anh không nhịn được liếm một cái, đầu lưỡi ướt át khẽ đảo quanh đầu ngón tay cậu, anh cắn thịt tôm, mở to mắt nhìn Từ Dư.

Ánh mắt nam sinh sáng quắc, vẻ mặt Chu Bùi trì độn, anh tha thiết mong chờ nhìn Từ Dư, ngón tay Từ Dư cũng không rời đi, đầu ngón tay của cậu áp vào nướu của Chu Bùi, nhẹ nhàng đảo qua, Chu Bùi ngậm lấy đầu ngón tay cậu, hàm răng dùng chút sức lực câu lấy chúng.

Cái cắn đó, dường như đã châm cháy kíp nổ của lý trí, Từ Dư nghiêng người qua, bốn mắt nhìn nhau, nhìn ánh sáng lập lòe, yếu ớt trong mắt lẫn nhau.

Mặt Chu Bùi rất đỏ, anh mà uống rượu vào thì rất nhanh liền say, Từ Dư dán lên người anh, một tay khuấy đảo miệng Chu Bùi, tay kia ấn cái ót Chu Bùi, cậu hỏi với chất giọng khàn khàn: "Thầy ơi, quà của em là gì vậy?"

Chu Bùi "A" một tiếng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh thực sự nào, Từ Dư mỉm cười, "Nếu thầy không nói, em chỉ có thể tự mình đến lấy."

Chu Bùi nhìn cậu, khóe mắt ửng hồng, liền thấy Từ Dư không chịu nổi nữa, cậu rút ngón tay mình ra, nhéo cằm Chu Bùi rồi hôn lên môi anh.

............

Bàn tay Từ Dư ấn lên eo Chu Bùi, cậu cởi quần áo của thầy Chu ra, lòng bàn tay cậu trượt từ mảnh vải đến làn da mỏng manh hơn, cậu nhẹ nhàng xoa nắn hai lần, bàn chân Chu Bùi không kiềm được co quắp lại. 

Môi Từ Dư áp lên cổ Chu Bùi, gọi một tiếng "Thầy", Chu Bùi không nhịn được nghiêng đầu, cảm thấy rất xấu hổ.

Quần của Chu Bùi không biết đã bị xé nát vào lúc nào, Từ Dư vuốt ve bên dưới vài lần rồi mới buông tay ra, Chu Bùi mở một mắt nhìn cậu, nghe thấy cậu nói: "Thầy, đến lúc ăn bánh kem rồi."

Chu Bùi run lên một chút, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Dư đang mở hộp bánh ở trên bàn, cậu dùng ngón tay quệt một chút kem, Chu Bùi lắc đầu với cậu, nhưng Từ Dư chỉ cười với anh, nam sinh lại để lộ ra nụ cười tinh quái như trước đây, cậu tự liếm một ngụm kem, nghiêng đầu nói: "Thật ngọt." 

Sau đó, cậu đến gần Chu Bùi, tách hai chân Chu Bùi ra, Chu Bùi muốn khép chân lại nhưng anh không còn chút sức lực nào cả. 

Anh nhắm mắt lại, cả người run lên bần bật, qua một lát sau, anh đột nhiên chấn động, không khống chế được mà kêu lên thành tiếng, anh nghiêng đầu sang một bên, Từ Dư hôn lên một bên mặt anh, một tay trét kem vào phía sau anh. 

Sau khi liên tục mở rộng một lúc, Từ Dư dừng lại, vùi đầu bên tai Chu Bùi cười nói: "Thầy ơi, thầy thật là chặt."

Khuôn mặt thầy Chu hệt như bị nấu chín lên rồi......

Chu Bùi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị học trò đè ở dưới thân. 

Giờ phút này, cơ thể anh run lên và thít chặt theo từng cú thúc của cậu học sinh, anh không thể kiểm soát được bản thân nữa. 

Anh bật khóc nức nở, Từ Dư nhấc chân anh lên, thâm nhập một cách mạnh mẽ, Chu Bùi dựa vào ghế sô pha, thân thể mềm nhũn như một vũng nước, anh bị buộc phải tiếp nhận nó, sau đó, Từ Dư thúc vào giữa hai chân anh, cậu thấp giọng nói: "Thầy ơi, thầy thật tốt bụng."