Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 3: Chương 3




Chương 3: "Thầy, thầy còn nhớ không? Tối hôm qua, em cũng hôn thầy như vậy."

Chuông tan học vang lên, Chu Bùi đúng giờ tan học, anh cầm túi đựng bài kiểm tra đi đến văn phòng, tới vị trí của mình, Chu Bùi rút một bài kiểm tra bên trong ra.

Trang giấy hỗn độn, bài kiểm tra bị người dùng làm giấy vẽ tranh, làm cho rối tinh rối mù, chỗ cần điền câu trả lời trái lại không đúng một câu nào, Chu Bùi cau mày liếc mắt nhìn qua một cái, cuối cùng, ánh mắt dừng trên con thỏ ở đầu trang giấy.

Tai thỏ thật dài, mắt tròn xoe, còn mang theo hai vết đỏ ửng, nhìn thật dễ bị bắt nạt, mày anh vừa động, nhìn hàng chữ ở bên cạnh.

"Con thỏ Chu, ha ha ha!"

Chu Bùi nhẹ giọng đọc dòng chữ, theo sau đó là đôi mắt màu trắng to tròn của con thỏ, thật sự là bị chọc cười.

Anh cầm lấy một cây bút mực nước màu đỏ, bỏ qua những nét vẻ nguệch ngoạc ở các góc trang giấy, rồi tỉ mỉ sửa bài kiểm tra cho Từ Dư.

Ngoại trừ những câu hỏi trắc nghiệm đoán đúng được vài câu, còn lại đều sai hết, Chu Bùi cảm khái, đứa nhỏ này thật đúng là lợi hại, những câu hỏi cơ bản đơn giản như vậy, cũng có thể làm sai đến mức này. 

Anh đắn đo đặt bút xuống, đổi thành một cây bút mực nước màu xanh, ở phía cuối bài kiểm tra, châm chước viết một hàng chữ.

Anh đắn đo đặt bút xuống, đổi thành một cây bút màu xanh, ở phía cuối bài kiểm tra, châm chước viết một hàng chữ.

"Làm bài kiểm tra không nghiêm túc, sai rất nhiều chỗ, lần sau không được như vậy."

Chu Bùi viết xong một câu, dừng một chút, lại viết thêm một câu, "Con thỏ vẽ rất đẹp, con thỏ Chu là biệt danh của thầy sao? ^_^" 

Chu Bùi viết xong hai câu này, liền để bài kiểm tra của Từ Dư sang một bên, bắt đầu sửa lỗi những bài còn lại. 

Chu Bùi sửa lỗi rất nghiêm túc, cuối mỗi bài kiểm tra, anh sẽ viết thêm một hai câu nhận xét, anh thật sự muốn hòa nhập với những học sinh này, làm cho bọn họ trở nên thích học tập hơn, ít nhất là đừng không coi trọng việc học.

Sắp đến giờ tan tầm, anh mới sửa lỗi xong hơn 20 bài kiểm tra, lúc này, mấy giáo viên khác cũng tan tầm, trường cấp ba không có tiết tự học, cũng không cho phép giáo viên dạy quá giờ, nên tan học liền tan học, tan học cũng không giữ học sinh lại học bù.

Mấy giáo viên đến để gọi Chu Bùi, nói buổi tối họ sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Chu Bùi thu dọn đồ đạc, rồi đi theo bọn họ.

Ngoại hình Chu Bùi rất tốt, lại còn lịch thiệp, rất được hoan nghênh, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi khuôn viên trường, Chu Bùi đi ở phía sau, có hai giáo viên nữ đi bên cạnh anh, câu có câu không nói chuyện với anh, "Thầy Chu, nghe nói trước đây thầy dạy ở một trường cấp hai, cũng dạy năm cuối sao? Sao lại đột nhiên từ chức vậy?"

Chu Bùi "Ừm" một tiếng, anh nhẹ giọng nói: "Không phải từ chức, là bị sa thải, có chút xung đột với giáo vụ của trường, liền bị sa thải." 

Anh nói rất đúng trọng điểm, nguyên nhân cũng không nói ra, nữ giáo viên nhìn thấy khuôn mặt anh mang chút sầu muộn, mẫu tính (*) tức khắc bộc phát: "Không sao, không sao, cấp ba so với cấp hai vẫn tốt hơn, thầy ở đây vẫn làm giáo viên chủ nhiệm, tiền lương cao gấp đôi!"

(*) Mẫu tính: bản năng của người mẹ. 

Chu Bùi cười cười, cúi đầu không nói.

Các giáo viên nam đi ở phía trước, cau mày quay đầu lại nhìn mấy người bọn họ, "Mấy cô nương, mau đi nhanh lên, đừng có như mấy con nhện tinh, quấn lấy thầy Chu Đường Tam Tạng nữa.

"Anh nói ai đó?"

Hai giáo viên nữ quát to, Chu Bùi cảm thấy buồn cười, đi nhanh lên theo sát bước chân bọn họ.

Chỗ bọn họ đến là một tiệm đồ ăn Nhật, chính là kiểu ăn buffet, lúc gọi món, gần như là gọi một lượt tất cả các món có trong thực đơn, Chu Bùi không kiêng ăn cái gì, các giáo viên nam gọi một chút rượu gạo, giáo viên nữ uống nước trái cây.

Kỳ thật Chu Bùi không dám uống rượu, nhưng trường hợp này không thể không uống, anh bị rót vài ly, cũng may đó là rượu gạo, độ rượu không cao, nhưng uống vào mấy ly, mặt anh cũng dần đỏ.

Ăn được một nửa, Chu Bùi chậm rì rì đứng lên, "Tôi đi vệ sinh một lát."

Anh hướng ra ngoài chỉ chỉ, mấy giáo viên xua tay, "Đi đi, xem khuôn mặt có chút đỏ của thầy."

Chu Bùi cười cười, anh xoay người, mang giày vào, chầm chậm đi đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở lầu hai, Chu Bùi vòng qua mấy cái bàn, dọc theo cầu thang, chống lên tay vịn, từng bước đi lên trên.

Động tác có chút chậm, cũng không thể trách anh, tửu lượng anh không tốt, uống rượu vào là hỏng việc, anh chính là loại người này.

Anh đi đến nhà vệ sinh, mê man nổ lực mở to hai mắt, nhìn vào bảng hiệu nam nữ ước chừng nửa phút, cuối cùng cũng thấy rõ, đẩy cửa nhà vệ sinh nam, chậm rãi đi vào.

Anh kéo khóa kéo xuống, chậm rãi thở phào, sau khi giải quyết xong, Chu Bùi đi đến trước gương, ngẩng đầu liếc mắt, đột nhiên sửng sốt, anh xoay người, đôi mắt trợn tròn, nhìn Từ Dư đang dựa ở cạnh cửa.

"Em...... Sao em lại ở đây?"

Thanh âm Chu Bùi mềm mại đến không tử tế, hai tay anh chống lên bồn rửa tay, mày nhíu lại. 

Từ Dư cười, cậu nói: "Thầy, em đến đây ăn cơm a."

"Ồ, thật là trùng hợp." Chu Bùi hoảng hốt gật đầu, anh xoay người, cúi đầu, mở vòi nước, tay hứng nước, vốc lên mặt hai lần.

Từ Dư chậm rãi đến gần, đứng ở bên cạnh Chu Bùi, cậu cao hơn Chu Bùi một cái đầu, nam sinh khung xương rộng lớn, cởi bỏ đồng phục, mặc vào một cái áo sơ mi vải kaki ngắn tay rộng thùng thình, phía dưới là một cái quần hưu nhàn màu nhạt, cậu nghiêng đầu nhìn Chu Bùi, bóng đèn dây tóc ở trước gương tản ra ánh sáng ánh lên khuôn mặt Từ Dư, phác họa ra một đường nét nhợt nhạt.

"Thầy, mọi người ở lầu một sao?"

Chu Bùi ngẩng đầu, trên mặt dính bọt nước, Từ Dư lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho anh, Chu Bùi tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn, anh lau nước trên mặt, nhẹ giọng đáp: "Ừm, ở lầu một tùy tiện ăn một chút, các em ở đâu?"

"Tụi em ở lầu hai, cũng tùy tiện ăn một chút."

Chu Bùi gật đầu hai cái, dừng một chút, nói: "Ăn xong rồi thì mau về nhà làm bài tập đi."

Từ Dư bĩu môi, "Thầy, mất hứng quá đi!" 

Chu Bùi "Ách" một tiếng, khăn giấy còn dính ở trên má, anh cũng quên mất, chỉ xấu hổ cười cười, "Thuận miệng nói thôi, ha ha."

Từ Dư nhìn anh, cái bộ dạng ngốc ngốc này, không sai biệt lắm so với lúc uống say tối hôm qua, đều là một bộ dáng mềm mại, dễ bắt nạt, trong lòng cậu ngứa ngáy, nhịn không được tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào mặt Chu Bùi, giúp anh lấy khăn giấy ở trên mặt xuống, "Thầy, khăn giấy còn dính ở trên mặt." 

Mặt Chu Bùi nháy mắt liền đỏ, ậm ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thầy quên mất."

"Ha ha......" Từ Dư cười, nó thậm chí không phải là nụ cười nhạo, mà chính là cái loại bị chọc cho bật cười, vai cậu run rẩy, nhìn Chu Bùi, cảm thấy anh đúng là một bảo bối, người đã lớn như vậy, sao còn có thể đáng yêu như thế này. 

Cậu lại đến gần hơn nửa, môi cọ qua sườn mặt Chu Bùi, Chu Bùi khẽ run lên, liền nghe thấy Từ Dư nói: "Thầy, thầy khi say rượu đều như vậy sao? Đáng yêu như vậy?"

Chu Bùi ngẩn ngơ, nâng đầu, sững sờ nhìn cậu. 

Dưới ánh đèn, mặt của con thỏ Chu như một khối tuyết trắng thoa chút son mờ ảo, Từ Dư cúi đầu, nhéo cằm Chu Bùi, Chu Bùi theo bản năng muốn tránh ra.

Từ Dư nắm lấy cổ tay anh, tiến lên phía trước một bước dài, nâng một tay lên, chống trên vách tường, ép sát Chu Bùi ở giữa mình và bức tường trắng, cậu cúi đầu, nheo mắt lại, không cho Chu Bùi có cơ hội phản ứng, hôn lên đôi môi đỏ tươi của Chu Bùi.

"Thầy, thầy còn nhớ không? Tối hôm qua, em cũng hôn thầy như vậy."