Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 27: Chương 27




Ở trong tình yêu, đúng hay sai thật sự có quan trọng như vậy sao?

Mọi thứ mà Chu Bùi nắm giữ trong quá khứ của Từ Dư tựa hồ như tan thành mây khói, anh vốn dĩ chính là thích đứa nhỏ này. Mặc kệ cậu có làm đúng hay không, anh lạnh nhạt cự tuyệt chỉ là ngoài mặt, cho anh lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ đáp ứng cậu, bởi vì anh luyến tiếc, anh thật sự luyến tiếc.

Vết thương trên người Từ Dư khôi phục rất chậm, mùa hè tương đối nóng, miệng vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng. Từ Dư luôn là nhịn không được muốn chạm vào chỗ da thịt phát ngứa kia, bị Chu Bùi thấy được liền duỗi tay vỗ cậu một cái. Từ Dư như là một đứa trẻ, đem đầu chui vào lồng ngực của Chu Bùi, nói miệng vết thương ngứa.

Cậu luôn thích nhất là ôm Chu Bùi, cẩn thận tham luyến mà ôm, như là muốn lấy lại những năm tháng đã mất.

Vào ban đêm, bọn họ ngủ ở trên cùng một cái giường, giường bệnh vừa ngắn vừa hẹp. Từ Dư co chân lại, Chu Bùi nghiêng người qua, đầu đặt trên gối, tai Từ Dư đè lên cánh tay Chu Bùi, chính là xương cốt cậu rút ở trong lồng ngực Chu Bùi. Thầy Chu trong lòng cảm thấy buồn cười, rõ ràng trước kia cậu chỉ là hổ ăn thỏ, hiện tại lại trở thành một con mèo con.

Khi hai người dựa vào nhau, hô hấp hai người thật sự gần, ở trong mập mờ dày đặc, nụ hôn trở nên tự nhiên, mượt mà.

Tay Từ Dư chống bên tai Chu Bùi, cậu nhỏm dậy một chút, nằm ở trên người Chu Bùi, môi hai người cọ xát nhau, Chu Bùi hơi ngước đầu lên, môi dưới bị cắn hút một phen sáng lấp lánh.

Anh trợn to mắt nhìn Từ Dư, hai mắt người thanh niên xinh đẹp sáng rực, trong lòng như bị lửa đốt, anh nuốt nước miếng, từng tấc từng tấc eo bị nắn nhéo. Tay Từ Dư kéo mở quần áo, mảnh vải đơn bạc bị nắm trong lòng bàn tay, vòng eo mẫn cảm co rúm lại một chút, Chu Bùi khẽ kêu, Từ Dư hỏi anh: "Thầy, có thể chứ?"

Loại chuyện này thì có cái gì có thể hay không?

Anh cho phép Từ Dư hỏi mình, ngầm đồng ý để cậu kéo quần áo xuống, điều chỉnh thân thể anh thành một tư thế thuận lợi. Chu Bùi mặt đỏ ửng, nghiêng đầu đi không muốn nhìn Từ Dư, cằm lại bị thanh niên kéo về, sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn tinh tế và dày đặc, mềm mại đa tình mà liếm, Chu Bùi nức nở xem như cho phép.

Từng chiếc cúc áo sơ mi bị cởi ra, bắt đầu hôn từ yết hầu, cắn lên hầu kết, trượt xuống khuôn ngực phập phồng, dùng đầu lưỡi liếm láp hai điểm nhô lên. Chu Bùi chịu không nổi cảm giác mãnh liệt như vậy, duỗi tay đẩy cậu, bàn tay đụng phải mái tóc Từ Dư lại lập tức rụt về.

Từ Dư chế trụ eo anh, thân thể trượt xuống, đầu lưỡi liếm từ ngực xuống tới rốn, hàm răng khẽ cắn da thịt mềm mại ở bụng, Chu Bùi hít sâu, cảm thấy cậu là muốn ăn sạch mình.

Vào ngay lúc này, quần lập tức bị tụt xuống, dương v*t hơi cương cứng bật ra ngoài, Chu Bùi nghe được Từ Dư cười khẽ một tiếng, "Thầy, anh cứng rồi."

Mặt Chu Bùi đỏ lên, tay anh trượt xuống, muốn đẩy Từ Dư ra, chính là còn chưa kịp làm như vậy, mông liền bị Từ Dư nâng lên, giây tiếp theo khoang miệng ướt nóng cách quần lót ngậm dương v*t cương cứng của anh.

Chu Bùi sợ hãi kêu lên, rồi lại bởi vì đang ở trong phòng bệnh mà đau khổ áp xuống, anh khiếp sợ mà nhìn Từ Dư, thấy Từ Dư hé miệng phun ra nuốt vào chỗ đó của mình. Chu Bùi dùng tay che miệng lại, tiếng thở dốc, rên rỉ chậm rãi tràn ra từ khe hở ngón tay.

Từ Dư khẩu giao cho thầy Chu trong chốc lát, Chu Bùi bị kích thích đến mức không bao lâu liền xuất tinh vào trong quần lót, tinh dịch màu trắng làm cho quần lót bị ướt. Từ Dư không nghĩ tới anh có thể nhanh như vậy, Chu Bùi ở trên giường dùng tay che mặt lại, cả người đều run rẩy, lỗ tai đỏ bừng, nóng lên.

Anh nghe thấy Từ Dư nói, "Thầy có thể nằm nghiêng một chút được không?"

Ngón tay Chu Bùi mở ra, từ khe hở nhìn thấy gương mặt tươi cười của Từ Dư. Gương mặt xinh đẹp như là con công xòe đuôi tản ra dụ hoặc, đôi môi đỏ mọng cong lên, cậu cứ nhìn như vậy làm cả người Chu Bùi tê dại.

Thân thể anh đáp ứng yêu cầu của Từ Dư, ngiêng người đi, vừa mới nằm sấp xuống, bụng liền bị một đôi tay ôm, dương v*t sau khi xuất tinh mềm xuống bị bao bọc, quần lót ướt sũng bị lột ra, mông bị tách ra. Từ Dư dùng tinh dịch của anh làm ướt ở chỗ nếp nhăn, Chu Bùi cẩn thận thở dốc, mồ hôi mịn từ thắt lưng chảy xuống, anh bị chọc vài cái, dịch tuyến tiền liệt không tự chủ được phân bố, ngón tay tiến vào trở nên dễ dàng, qua lại phát hiện chọc tới chọc lui điểm mẫn cảm.

Chỉ bằng ngón tay Từ Dư cũng làm chân Chu Bùi nhũn ra, đùi anh tách ra, đầu gối quỳ ở trên giường, dương v*t cương cứng bị Từ Dư nắn bóp, tuyến tiền liệt cũng bị đâm chọc không ngừng. Mọi thứ tựa hồ như được điều khiển bởi Từ Dư. Anh nức nở xin tha, liền ngay lúc này, ngón tay rút ra, trong cơ thể chốc lát như rơi vào hư không, giây tiếp theo có gì đó thô to hơn, căn tràn đỉnh tiến vào.

Từng chút từng chút va chạm, thân thể Từ Dư áp xuống, dán chặt chẽ vào người Chu Bùi, cậu ôm cơ thể thầy Chu, như là muốn đem cả người mình đẩy đi vào. Eo bụng căng chặt, miệng vết thương trong lúc vận động bị nứt ra, nhưng cậu không cảm thấy đau, thân thể thỏa mãn khiến đau đớn hạ xuống thấp nhất.

Cậu ở bên trong thân thể Chu Bùi, được bao bọc bởi nhiệt độ và sự ẩm ướt, Chu Bùi thở dốc như là xin tha, như là thỏa mãn, Từ Dư cắn môi dưới, nước mắt theo hai má hòa vào mồ hôi trên eo Chu Bùi.

......

Miệng vết thương của Từ Dư vẫn là nứt ra, vốn dĩ nửa tháng sẽ lành, nhưng cậu lại kéo dài một tháng.

Lúc sau, Chu Bùi đã trịnh trọng tuyên bố rằng anh sẽ không ngủ chung giường với Từ Dư, Từ Dư mới thu liễm lại.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu ở tại nhà của Chu Bùi, như trở về giống trước kia, ở trong nhà thầy Chu ăn vạ. Chẳng qua cậu từ thiếu niên trở thành thanh niên, thân thể cao lớn có thể ôm lấy Chu Bùi.

Ở nhà thì làm tình, ở sô pha, thảm, trên bàn, vách tường...... Những chỗ có chống đỡ đều có thể trở thành nơi hoạt động mà Từ Dư tiến vào trong cơ thể Chu Bùi, cậu tựa như muốn cắn nuốt Chu Bùi, Chu Bùi chịu không nổi tình sự mạnh mẽ như vậy, sau mấy ngày đón ý nói hùa, muốn Từ Dư dừng lại.

Sinh hoạt từ mưa rền gió dữ biến thành một chiếc thuyền con, từ từ chậm rãi gối lên con sóng.

Non nửa năm qua đi, mùa hè bước vào mùa đông. Lúc nghỉ đông, Chu Bùi nói muốn đi Otaru để ngắm tuyết, bọn họ chuẩn bị hơn một tuần, khi Chu Bùi giúp Từ Dư thu dọn hành lý, thấy được một tờ giấy rớt ra từ cuốn sổ.

Mặt trên bức tranh đồ xóa, khoanh tròn đều là chữ viết của Từ Dư, Chu Bùi cầm tờ giấy ố vàng đó, ngẩng đầu nhìn Từ Dư, kêu một tiếng.

Từ Dư bước nhanh tới, "Thầy, làm sao vậy?"

Chu Bùi cầm tờ giấy kia, khô khan hỏi: "Đây là cái gì?"

Từ Dư nhìn thấy nó, có chút ngượng ngùng, cười nói: "Bản tình ca em viết cho thầy khi còn bé."

Chu Bùi mở to mắt, Từ Dư ngồi xổm xuống trước mặt anh, cậu nói: "Thầy, em đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội cho anh xem bài hát này, nhưng...... Thầy đã tiếp nhận em một lần nữa, anh khoan dung với em như vậy, cho em cơ hội thứ hai."

Anh cúi đầu, khuỵu gối xuống đất, Chu Bùi giang hai tay ra ôm cậu, nghe Từ Dư nói: "Về sau, em sẽ hát tình ca cho anh cả đời, không bao giờ chia lìa."

Chu Bùi cười, anh vùi mặt vào trong bả vai Từ Dư, ôm lấy cậu.

Con mèo trong hiệu ứng mèo bị bỏ rơi có phải hay không chính là Từ Dư?

Sau khi bỏ rơi nó, mới có thể cảm thấy nó ngoan.

Nhưng cái lý luận này vốn chính là vớ vẩn, phi lý, vì sao chỉ cần sau khi nản lòng, sau khi thương tổn thì mới thấy quý trọng, nuối tiếc. Tình cảm là cái gì, không phải cái gì mà gương vỡ lại lành rồi hòa hảo trở lại, mà là từ trước đến sau toàn tâm toàn ý.

Nhưng Từ Dư như vậy chính là khác biệt, là hy vọng xa vời, đơn giản người mà cậu gặp chính là Chu Bùi, thích anh, yêu quý anh, luyến tiếc anh, thương tâm Chu Bùi, cậu mới có thể trở về.