Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 87




Kỳ thực, Giang Khác Chi rất ít, rất ít khi nhớ tới khoảng thời gian làm sinh viên trao đổi ở Pháp…

Sau cái chết của cha mẹ, Giang Khác Chi dành phần lớn thời gian ở Anh, lần đầu tiên tới Pháp trao đổi, ở đây từ buổi tối thứ năm bắt đầu phải ứng phó với buổi soirée làm anh mệt mỏi.

Lúc đầu, anh xuất phát từ lòng tôn trọng nên tham gia hai lần, nhưng anh thật sự phải dùng từ “chống” lại rượu và những lời mời mọc bên ngoài. Ngày thứ năm của tuần thứ hai ở Pháp, Giang Khác Chi từ chối các hoạt động buổi tối với lý do hoàn thành bài tập ở trường.

Có một lần soirée do Giang Khác Chi và bạn cùng phòng tổ chức, phòng của họ sẽ là nơi diễn ra buổi lễ. Một số bạn học sống gần đó nghe tin Giang Khác Chi muốn học, lập tức nói rằng có thể dành phòng khách của mình để anh có chỗ học .

Phàn ứng đầu tiên của Giang Khác Chi là từ chối, điều đó sẽ làm anh cảm thấy nặng nề nếu gây phiền phức cho người khác, nhưng cuối cùng, anh cũng không thể cự tuyệt sự nhiệt tình của những người bạn Pháp này.

Anh nghĩ nếu ở trong phòng ngủ của mình cũng sẽ không thể ngủ yên được, còn khiến người khác chơi không thoải mái, sau đó anh không thể làm gì khác hơn là nhận lòng tốt của người bạn kia.

Trước khi rời khỏi phòng mình, Giang Khác Chi đã đúc hết lại những nguyên liệu nấu ăn đã mua trước, để đưa cho bọn họ đêm nay tùy ý sử dụng.

Sau khi vào phòng của người khác, Giang khác Chi ngồi thẳng vào bàn trà trong phòng khách, cẩn thận không đụng vào những thứ khác ở đây.

Căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc ở vách tường bên cạnh, tai nghe của Ggiang Khác Chi đặt trên bàn, những âm thanh này cũng không có ảnh hưởng đến anh.

Đọc sách một hồi anh cảm thấy hơi buồn ngủ, nên anh đứng dậy chuẩn bị ra ngoài mua một ly cà phê.

Lúc này, cửa cũng bị từ bên ngoài đẩy vào.

Giang Khác Chi theo bản năng nhìn sang, dưới ánh đèn lờ mờ, một cô gái đang dựa vào khung cửa.

Giang Khác Chi hơi bất ngờ không nghĩ rằng, sau buổi học về ô nhiễm môi trường đó, nhanh như vậy anh đã gặp lại cô.

Trên thực tế, anh còn không biết tên của cô.

Chỉ là người bạn cùng phòng luôn thích nói đùa rằng, cô là món ăn của anh, Giang.

Đối với sự trêu ghẹo của bạn cùng phòng, Giang Khác Chi ngay từ đầu đã có thể cãi lại, nhưng sau khi ý thức được mình phản ứng lại cũng không còn quan trọng, anh đã học được cách bỏ qua.

Anh không cảm thấy mình đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, Giang Khác Chi vẫn cho rằng loại cảm giác này vô cùng rẻ rúng.

Về cuộc gặp mặt không có trong kế hoạch này, Giang Khác Chi cho rằng, với tư cách của một quý ông, anh cũng nên chào hỏi.

Anh đối mặt với cô, đi ra cửa để chào hỏi, cô cũng đang nhìn vào khuôn mặt anh.

Giang Khác Chi đối diện ánh mắt của cô, mới phát hiện ra buổi tối hôm nay với buổi chiều hôm đó thoạt nhìn rất khác nhau, không chỉ là cách ăn mặc, ánh mắt cô có chút mê ly, sau khi nhìn thấy anh, cô rốt cục cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Giang Khác Chi chưa bao giờ nghĩ đến bộ dáng cười rộ lên này của cô, cả người thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, khác xa với cảm giác ngày đó cô luôn mang theo.

Nhưng nhũng điều này không liên quan gì đến anh.

Ngay khi Giang Khác Chi do dự không biết nên dùng ngôn ngữ nào để chào hỏi cô, cô đã hướng phía anh mà bước tới.

Bước chân của cô có chút lộn xộn, điều mà Giang Khác Chi không bao giờ ngờ tới là, một giấy tiếp theo, cô mỉm cười tiến đến hai tay ôm lấy cổ anh…

Cô dựa vào người anh, híp mắt quan sát anh, “Anh để tóc không vuốt keo nhìn đẹp trai thật.”

Cô dùng “So fucking”, Giang Khác Chi không biết tại sao cô ấy lại nói chuyện với anh bằng tiếng Anh, anh thậm chí còn suy nghĩ cẩn thận xem tình huống gì đang diễn ra.

Khi cô đến gần anh, Giang Khác Chi cuối cùng cũng nghe được mùi rượu trên người cô, cô uống rất nhiều rượu, say khướt.

“Cô say rồi.” Thân thể anh cứng ngắc, dùng tiếng Anh nói, anh đoán rằng cô có khả năng từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, cũng không thể nói được tiếng Trung Quốc.

Chung Hi vươn tay muốn sờ sống mũi anh, Giang Khác Chi tránh được ánh mắt nóng bỏng của cô, thân thể ngả về phía sau.

Anh giơ tay lên muốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng ngay sau đó Chung hi cả người đều dính chặt vào anh như bạch tuộc, Giang Khác Chi bị cô ôm lui về sau một bước, dựa lưng vào tường, hai tay cũng theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy hông cô…

Chung Hi trong ngực anh rầm rì muốn nói, mà Giang Khác Chi thì ngửa đầu lên vì xấu hổ, cho dù chuyện này xảy ra như thế nào, anh cũng phải buông cô ra.

Giang Khác Chi thả bàn tay đang giữ hông và đẩy vai cô ra, nhưng Chung Hi lại tựa đầu vào cổ anh hít hà.

“Mùi hương rất thơm a.”

Khi cô nói, một chuỗi nụ hôn rơi xuống yết hầu của Giang Khác Chi.

Anh hoàn toàn cứng nhắc tại chỗ.

“Cô đang làm cái gì vậy.” Anh mím môi, dùng tiếng Trung hỏi nhanh, thanh âm cứng nhắc cực kỳ.

Chung Hi còn đang không ngừng thả những nụ hôn trên mặt anh, trong nháy mắt lại nghe được tiếng Trung khiến cô có chút hồ đồ, nhưng rượu đã làm đầu óc cô rối bời, cô hoàn toàn không nghĩ ra là có chỗ nào kỳ lạ.

Chỉ là anh dùng tiếng Trung, cô cũng trả lời lại theo bản năng bằng tiếng Trung.

“Anh đã quên sao? Chiều hôm nay, là anh mời em nha.” Giọng nói của cô bằng tiếng Trung khác với giọng cô nói tiếng Anh.

Cơ thể anh nóng quá, Giang Khác Chi một bên luống cuống đưa tay chặn môi cô đang không ngừng hôn lên yết hầu của anh, một bên thì đang suy nghĩ, cô đã làm chuyện như vậy từ bao giờ.

Tại sao mọi chuyện lại xảy ra lộn xộn như vậy? Vẻ mặt anh nghiêm nghị nhìn về phía cô, đang định giải thích rõ rằng cho cô, thì thấy cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, tiếp theo là mở miệng.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Giang Khác Chi đã quên mất lời muốn nói ra.

“Anh thật sự rất thơm.” Cô nắm chặt áo sơ mi đã bị cô làm cho nhăn nhúm của anh, nhìn chằm chằm miệng anh hồi lâu mới nhắm mắt lại, cung kính hôn lên cánh môi mỏng kia.

Hôn xong, nụ cười của cô dần trở nên ranh ãnh và vui tươi, “Hôn rồi.”

Cô như trước híp mắt, cô nở nụ cười giục anh, “Chúng ta vào phòng nào, Carson.”

Ngay giờ khắc này, Giang Khác Chi rốt cuộc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, thân nhiệt đang tăng vọt đột nhiên hạ xuống, anh trầm mặc vài giây, sau đó mở mắt ra vẻ bình tĩnh.

Anh cầm lấy bả vai cô, lần này anh dễ dàng để cô tời khỏi cơ thể mình.

“Cô nhận nhầm người.” Anh đã hoàn toàn không để ý đến sức nóng còn sót lại trên môi mình.

Mà Chung Hi đang chóng mặt còn muốn quay về ngả vào ngực anh, đúng lúc này, từ phòng cách vách có một người đàn ông quấn khăn tắm đi tới.

Giang Khác Chi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, có lẽ vừa rồi anh ta đang tắm trong phòng.

Carson không nghĩ tới vừa đi ra đã thấy bức ảnh này, không khỏi lộ ra dáng vẻ lúng túng tươi cười.

“Xịn lỗi.” Anh ta kéo Chung Hi đang dựa vào Giang Khác Chi ôm vào lòng, “Này, em yêu, em nhầm người rồi.”

Cha của Carson là người Anh, sau này ông đến làm việc Pháp nên Carson rất thông thạo tiếng Anh, anh ta và Chung Hi nói tiếng Pháp rất bất tiện nên đa phần sẽ dùng tiếng Anh.

Còn Chung Hi lúc này, cô vừa ở sát vách uống một ly Whisky, hiện tại cả đầu óc chóng mặt, chỉ là nhìn trước mắt có hai người đàn ông, chồng chéo lên nhau.

“Nhầm?” Cô ngơ nhác chỉ vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Giang Khác Chi.

Carson lần thứ hai nói lời xin lỗi Giang Khác Chi, mong muốn anh bỏ qua sai lầm này cho bạn mình.

Giang Khác Chi không nhìn Chung Hi nữa, chỉ là cúi đầu, qua vài giây mới nói, “Không có vấn đề gì.”

Khi rời khỏi phòng khách, anh nghe được tiếng cười khanh khách mang theo men say của Chung Hi.

Đêm tháng mười, gió cũng mát hơn một chút, Giang Khác Chi cầm ly cà phê vừa mua ở tiệm bánh mì đối diện, đứng bên ngoài đã lâu, nhưng bên trong vẫn không có một tiếng động.

Kế hoạch học tập hôm nay vẫn chưa kết thúc, mọi thứ của anh vẫn còn nguyên trong đó. Mà anh lại thấy cảm giác này thật tệ.

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra, ngồi trở lại phòng khách.

Ngay khi anh ngồi xuống, anh nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, điều không phải là tiếng thét chói tai vì bị hoảng sợ, mà là mang theo hưng phấn…và sung sướng.

Giang Khác Chi cầm chặc cây bút trong tay, cố gắng tập trung, trong khi âm thanh của người ở bên trong ngày càng lớn, một cánh cửa không thể chắn lại toàn bộ những tiếng rên dâng cao trong phòng. Phát hiện mình đã nhìn chằm chằm tờ giấy mười phút, Giang Khác Chi đeo lên tai nghe lên.

Trong nháy mắt toàn bộ thế giới như tắt tiếng lại, Giang Khác Chi cuối cùng cũng tập trung tư tưởng, thế giới này rất yên tĩnh, không có gì khác ngoài anh.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, Giang Khác Chi tháo tai nghe, nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, Soirée hình như vẫn chưa kết thúc.

Anh ngủ rất nhẹ, vừa có động tĩnh sẽ lập tức giật mình tỉnh giấc.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Giang Khác Chi không thèm quay đầu lại nhìn.

Tiếng bước chân của người tới không còn chút sức lực, rất lười nhác, Giang Khác Chi rất nhanh nghe được tiếng mở cửa tủ lạnh.

Anh vẫn không quay đầu lại nhìn, thật lâu sau, âm thanh phía sau biến mất, anh rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại.

Anh nhìn thấy một đống hộp kem Haagen-Dazs chất đống trên ghế sofa, mà cô đang co ro trên ghế sofa trong bộ quần áo lửng và quần đùi, như thể là đang ngủ.

Giang Khác Chi cách đó một khoảng không xa, yên lặng quan sát hồi lâu, kỳ thực chính anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, cũng không biết tại sao mình lại đứng lên, đi tới trước mặt cô.

Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm cô.

Nhìn như vậy, cô không có điểm nào giống với người trong lớp ngày đó.

Cho đến khi bị cô ôm lấy cánh tay, có chút hơi lạnh, Giang Khác Chi thấp thoáng nhìn thấy qua quần áo trên người cô, nhìn thấy vết đỏ trên ngực cô, mới thu hồi ánh mắt.

Thu dọn đồ đạc xong, Giang Khác Chi quay đầu nhìn cô một cái, cô vẫn là không có tỉnh, trước khi rời đi, anh đem chiếc áo trên kệ không biết là của ai đem khoác lên người cô.

Anh hiếm khi mơ, đến sáng hôm sau nhìn vào ga trải giường, lần đầu tiên anh cảm thấy buồn nôn với chính mình.

Sau đó, khi người bạn cùng phòng nhắc đến cô một lần nữa, phản ứng của anh trở nên vô cùng lạnh lùng.

Vì không học cùng lớp nên sau này anh rất ít khi gặp lại cô, khi Giang Khác Chi sắp trở về Anh, anh nghe nói cô và Carson đã sống chung với nhau.

Điều này chẳng liên quan gì đến anh, lúc đó Giang Khác Chi đã nghĩ như vậy.