Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 85




Hiện thức so với Chung Hi tưởng tượng có chút khác biệt, cô bởi vì tìm chỗ đậu xe trong hầm trung tâm mua sắm mà mất nửa tiếng đồng hồ. Lần này cuối cùng cô cũng cầm điện thoại gọi cho Giang Khác Chi, nói rằng vài phút nữa cô sẽ lên, Giang Khác Chi trầm mặc một hồi, mở miệng lần nữa rất bình tĩnh nói:

“Được.”

Khi Chung Hi đi tháng máy tới tầng bốn, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng Giang Khác Chi đang đứng ở cửa soát vé quay lưng về hướng cô, cô nhanh chóng chạy đến và khoác lấy cánh tay anh.

Hai người bước đến phòng VIP, Chung Hi có rất nhiều điều muốn nói với Giang Khác Chi. Vốn tưởng trên đường đi có thể trò chuyện với anh vài câu, nhưng không biết có phải đèn trong rạp phim quá mờ hay không, cô cảm thấy gương mặt Giang Khác Chi có phần lạnh lùng hơn, nhìn không dễ tiếp cận, mong muốn được trò chuyện cùng anh lập tức bị dập tắt trong nháy mắt.

Hay là đợi tới buổi tối đi, khi cả hai ở cùng nhau nói cũng không muộn.

Sau khi vào rạp chiếu phim, Giang Khác Chi đã mua sáu hàng, lúc bước lên cầu thang, anh cẩn thận kéo lấy cánh tay Chung Hi.

“Cẩn thận bậc thang.” Anh nói.

Chung Hi nghĩ rằng nơi đó có gì kỳ quái, nhưng tất cả dường như rất bình thường, vì vậy “Ừ” một tiếng.

Chung Hi không phải là người sống theo cảm tính, hầu như cô chưa bao giờ rơi nước mắt vì chuyện gì khi lớn lên, nhưng khi đọc tiểu thuyết hay chương trình truyền hình, cô dễ rơi nước mắt vì xúc động, Chung Hi cảm giác nó như nước mắt cá sấu vậy.

Có lẽ đã lâu rồi cô đã không ở cùng mẹ, khi nhìn thấy mẹ của nhân vật chính trong phim đã phải chịu nhiều đau khổ, cô không khỏi nhớ đến mẹ mình, rồi rơi nước mắt.

Đôi mắt cô ngấn lệ, tầm nhìn trở nên mờ mịt, cô đột nhiên nhớ tới lần trước cùng Giang Khác Chi đi xem phim, chính là mũi cô có chút ngứa, khịt mũi một cái, anh đưa cô một chiếc khăn tay, luống cuống nhìn cô.

Nhưng đêm nay, tay anh luôn đặt trên đầu gối xuyên suốt bộ phim, tầm mắt luôn hướng về phía trước, không hề có ý định thay đổi.

Nửa phút sau, Chung Hi lấy từ túi ra chiếc khăn tay.

Nửa sau của bộ phim, cô không biết vì nguyên nhân gì, tinh thần lại không tập trung, thoáng cái bộ phim đã kết thúc.

Cả hai đợi cho đến khi đèn trong khán phòng bật sáng rồi mới đứng dậy.

Giang Khác Chi nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó quay mặt qua chỗ khác hỏi: “Phim hay không?”

Chung Hi nhìn anh, cố gắn nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt anh, đêm nay Giang Khác Chi xảy ra chuyện gì vậy?

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em thấy được.”

Giang Khác Chi nghe vậy gật đầu, không nói gì nữa, khi xuống thang máy, không ai nhắc tới chuyện ăn uống ở trung tâm thương mại, hai người cứ như vậy đi bộ xuống tầng hầm.

Xuống hầm xe, lúc đầu Chung Hi cũng đi theo Giang Khác Chi, cô đột nhiên nhớ lại một việc, vì muốn gặp anh sớm một chút, nên cô cũng lái xe.

Giang Khác Chi đi phía trước cũng dừng lại cách cô năm mét, anh quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

Chung Hi nói, “Em cũng lái xe.”

Thực tế cô có thể để xe ở lại chỗ này, ngày hôm sau quay lại lấy cũng được, cũng không phải có gì lạ, Chung Hi đang muốn nói như vậy lại thấy Giang Khác Chi gật đầu nói, “Em thấy xe của mình chưa?”

Chung Hi nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào, chỉ cảm thấy tầng hầm lạnh hơn thì phải.

Cuối cùng hai người cũng tự lái xe về nhà Giang Khác Chi.

Chung Hi đang suy nghĩ lung tung, vừa bước xuống xe đã thấy Giang Khác Chi đang đứng dựa lưng vào thân xe, ánh đèn dưới hầm xe mờ ảo, Chung Hi bước tới, Giang Khác Chi không nói một câu đã cầm tay cô kéo đi.

Mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà, Giang Khác Chi vẫn không có buông tay cô ra, chỉ là nhẹ giọng nói: “Em mở cửa.”

Sau khi biết mật khẩu nhà anh hôm đó là sinh nhật của ông thần chứng khoán, cô đã thuyết phục anh chuyển thành ngày sinh của mình mở cho tiện nhớ.

Sau khi Chung Hi nhập bốn số 1101 trên máy, cửa đúng mật khẩu kêu tít tít mở ra.

Sau khi bước vào cửa, Chung Hi tay nắm cạnh cửa, xoay người lại thì bị tay Giang Khác Chi che mắt cô, cảm giác lạnh buốt khắp người, không biết có phải thuốc giảm đau đang dần hết tác dụng, cô cảm thấy phần dưới bụng bắt đầu co rút đau đớn.

Cô định đi đun một ít nước, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Giang Khác Chi đã tóm lấy bả vai cô đè lên cửa, cúi người chặn môi cô lại.

Giang Khác Chi chưa bao giờ hôn cô mãnh liệt như vậy, không thể nói là hôn, chỉ có thể nói là cắn, cô không hề chuẩn bị trước, Giang Khác Chi nhắm mắt lại thô bạo dùng môi lưỡi nghiền nát môi cô, động tác giống như kẻ săn mồi. Chung Hi thậm chí còn nếm được một ít vị nicotin, cô không còn phân biệt rõ hiện tại miệng mình đau hay bụng mình đau nữa.

Cô quay đầu qua hướng khác, vẻ mặt chống cự cố gắng đẩy anh ra. Người trước mặt tựa như không phải Giang Khác Chi, anh như trước chặt chẽ ôm lấy thân thể cô, thật lâu sau, nụ hôn này cuối cùng cũng dừng lại.

Chung Hi yếu ớt nói: “Giang Khác Chi, anh rốt cuộc phát điên gì vậy?”

Anh đang trút giận vào cô sao? Chung Hi suy nghĩ cũng không ra, một đêm này cô có điểm nào chọc tới anh, nếu như không phải cơ thể có chút khó chịu, cô thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ cho anh một cái tát.

Giang Khác Chi không nói gì, giật áo khoác của cô ra, cúi đầu hôn lên đầu vú cô qua lớp áo len.

Đặt ở tình huống trước đây có thể Chung Hi đã hợp tác, nhưng kiểu làm tình thô bạo này, có lúc là tình thú, nhưng không phải là hiện tại.

Cô đẩy đầu Giang Khác Chi ra, lần này cô dễ dàng đẩy anh ra.

Cảm giác dưới thân không thể bỏ qua, cô phải vào phòng tắm thay băng vệ sinh, quay lại sẽ tìm anh tính sổ, Chung Hi thả túi trên tủ giày, sau khi tặng anh một cái liếc mắt, cô đi thẳng vào phòng tắm.



Chung Hi đã ở trong phòng tắm rất lâu để ổn định lại tâm lý. Lòng tự trọng và kiêu hãnh khiến cô cảm thấy mình nên quay lưng bỏ đi, cô thực sự không thể chịu đựng được hành động của Giang Khác Chi vừa rồi, nhưng sau khi nghĩ lại, Chung Hi vẫn cảm thấy rất khó hiểu, cuối cùng vẫn là cho Giang Khác Chi một cơ hội.

Cô tự cười bản thân, cô hình như đã trở nên thiếu nguyên tắc hơn rồi.

Sau khi Chung Hi hít một hơi thật sâu, cô bước ra, lập tức nhìn thấy Giang Khác Chi đang đứng bên ngoài ban công, mà túi xách của cô cũng ở bên cạnh anh.

Anh nghe được động tĩnh của cô, chuyển hướng quay về phía cô.

Sau đó, Chung Hi thấy trên tay anh đang cầm điện thoại của cô, màn hình đang sáng.

Cô siết chặt nắm tay, mở miệng lần nữa thì giọng điệu trở nên sắc bén.

“Anh đang làm cái gì vậy?”

Trên mặt Giang Khác Chi không có một chút xấu hổ hay hổ thẹn, hoặc có lẽ là có.

Anh không ngừng chăm chú nhìn vào mắt cô, “Xin lỗi, anh vừa tự ý xem điện thoại của em.”

Anh trầm giọng nói.