Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 52




Giang Khác Chi tưởng rằng thuyền sắp lật, đôi tay đã theo bản năng nhanh chóng ôm lấy cơ thể Chung Hi, cảm giác cả cơ thể bị mất kiểm soát khiến tay anh vẫn đang run run.

Không biết qua bao lâu, Chung Hi nằm trong ngực anh lầu bầu nói.

“Anh định để tôi buồn chết ở đây à?” Cô đẩy đẩy người anh ra.

Giang Khác Chi bấy giờ mới buông tay ra.

Chung Hi đứng dậy, nhìn hai mắt anh còn hơi mơ màng, hình như còn chưa tỉnh táo lắm, thế nên cô thuận tay cởi bao cao su xuống buộc lại.

Chung Hi nhìn thoáng qua phía dưới, lại sờ vùng bụng rắn chắc của Giang Khác Chi, nhiệt độ cơ thể anh rất cao.

“Không biết bao giờ thánh tăng mới mang thai con của ta đây.”

Giang Khác Chi nghe vậy đầu tiên cảm thấy sửng sốt, sau khuôn mặt tối đen xuống, một lời khó nói hết nhìn cô: “Chung Hi, rốt cuộc em…”

Chung Hi bị bộ dáng như vậy của anh chọc cười, cũng không định cùng anh tranh cãi ầm ĩ.

“Làm sao? Anh chưa từng xem à, đàn ông mà uống nước ở Nữ nhi quốc sẽ mang thai, tôi chỉ là kính nghiệp thôi.”

Giang Khác Chi nhắm mắt lại, anh không tranh chấp được gì cô mà.

“Tôi thật là…Cũng lười nói chuyện với em.”

Chung Hi dựa vào trên ngực anh, bên tai anh nhẹ nhàng hỏi: “Người thánh khiết thanh thuần như anh chắc chưa đọc truyện người lớn bao giờ nhở?”

Giang Khác Chi ấn đầu cô vào trong lồng ngực mình: “Nói chuyện bình thường đi, đừng cứ giả ma giả quỷ như vậy.”

Chung Hi nghe thấy bên tai vang lên tiếng tim đập vững vàng, mở miệng hỏi: “Thật ra, tôi chỉ có chút tò mò mấy người đàn ông các anh nói lời này cảm giác như thế nào?”

Giang Khác Chi mở mắt: “Rồi có kết quả chưa?”

“Có.” Chung Hi gật đầu nói: “Chán ghét, còn có hơi sợ hãi nữa, trẻ con là sinh vật đáng sợ thứ hai không ai dám đứng nhất, tôi tuyệt đối không muốn đâu.”

Cô hợp tình hợp lý đáp lại, qua vài giây, Giang Khác Chi như đang suy nghĩ gì vỗ nhẹ vào lưng cô, không nói gì nữa.

Chung Hi cảm nhận độ ấm sau lưng, hình như cô lại nói nhiều rồi, cô xua hết mấy ý tưởng tùm lum trong đầu đi, lần nữa ngồi trên người Giang Khác Chi.

Giang Khác Chi nhìn cô, sau một trận mây mưa mãnh liệt mặt thư thái tựa lông hồng.

“Còn chưa nghịch đủ sao? Nhất định phải làm trong 49 canh giờ hử?”

“Tôi không có ngốc, hơn nữa đừng làm như anh cũng không ham mê gì lắm ý.”

Chung Hi chống đầu gối lên mặt sàn, hai chân từng chút từng chút dịch về phía trước, đến khi sau cổ trước ngực anh thì dừng lại.

“Tôi có nặng không?”

“Bình thường.” Giang Khác Chi tự nói: “Chắc lúc ngồi lên xương ức cũng không bị gãy đâu.”

Chung Hi kinh ngạc: “Anh lúc nói đùa mặt mày vẫn nghiêm túc vậy sao?” Cô thật sự nhìn không ra đấy.

Chung Hi nhìn anh một cái, vươn tay ra vuốt ve môi anh, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Vừa nãy tôi giúp anh dọn sạch phía dưới rồi, anh phải có qua có lại chứ?”

Giang Khác Chi giơ tay đặt lên bàn tay cô.

“Giúp như thế nào?” Âm thanh anh trầm khàn như mất tiếng.

Ngón trỏ Chung Hi vuốt ve bờ môi mỏng như cánh bạc của anh, tầm mắt dần ướt át như đi trong sương mù: “Muốn chỗ này.” Bầu không khí xung quanh lại lần nữa trở nên ái muội.

Giọng nói Giang Khác Chi khàn khàn, anh nhìn cô chăm chú: “Dịch qua đây một chút.”

Chung Hi lại di hai chân tiến gần hơn, hai chân quỳ ngang cổ anh

Giang Khác Chi nhìn cô, cơ thể hơi tụt xuống một tí, Chung Hi cứ như vậy ngồi trên mặt anh.

“Tôi không ngồi hẳn xuống, chắc không ngồi méo miệng anh đâu?” Chung Hi thở hổn hển hỏi.

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên tiểu huyệt, nửa người của Chung Hi ngứa ngứa tê tê, lúc nói chuyện như thở không ra hơi.

“Đừng nói chuyện.” Giang Khác Chi liếc cô một cái, nắm lấy eo nhỏ của cô, há miệng ngậm lấy tiểu huyệt.

Chung Hi lập tức nhắm hai mắt lại, cảm giác được răng Giang Khác Chi cà vào nơi âm đế riêng mật mẫn cảm, không đau mà rất kích thích.

“A, anh, anh nên cạo râu đi.” Cô rên rỉ một tiếng rồi nói.

Giang Khác Chi vươn đầu lưỡi liếm mút sạch chất lỏng chảy ra từ hoa huyệt. Anh nếm được vị của chất bôi trơn trên bao cao su, dùng môi lưỡi rửa sạch dâm dịch giữa hai chân cô. Đầu lưỡi trêu chọc hoa môi rồi chọc vào trong hoa huyệt, không quên mút nơi rừng rậm bị dính nước trong suốt.

Nhưng điều này lại càng khiến tiểu huyệt chảy nhiều nước nhờn.

“Đừng tiết nước nữa.” Giang Khác Chi nhìn chằm chằm hai cánh môi mập mạp, trầm giọng nói.

Chung Hi cúi đầu xuống, thấy trên cằm, môi anh dính dâm dịch trong suốt, cảm thấy cả người như ném vào trong lửa.

“Vậy anh đừng liếm nữa, mút…mút hết đi là được.”

Giang Khác Chi nghe thế lần nữa vùi mặt vào giữa hai chân cô.

Khoang miệng anh ướt nóng, mỗi lần môi lưỡi xẹt qua đều tạo thành một nếp uốn, âm thanh mút nước hoa huyệt ướt nhẹp làm thần kinh cô trở nên tê dại. Tay Chung Hi đặt lên mặt anh, dường như không chịu được khoái cảm muốn nâng mông lên, nhưng đều bị Giang Khác Chi đè lại, không nhúc nhích nổi.

Du thuyền đột nhiên bị sóng đánh vào bấp bênh lung lay, dục niệm cùng sợ hãi làm cả người cô nóng bừng lên, cô run rẩy cong lưng lại, cảm thấy bản thân sắp hòa làm một với Giang Khác Chi rồi.

Tiếng rên rỉ nức nở như khóc là âm thanh duy nhất của cô Giang Khác Chi nghe được….

Cứ quấn lấy nhau như vậy nửa giờ, Giang Khác Chi mới thả cô ra.

Mắt anh nhìn hoa huyệt giữa hai chân cô, thanh âm khàn khàn nói: “Sạch rồi.”

Chung Hi chống hai tay về phía sau, hai chân đã sớm trở nên tê dại, cô thay đổi tư thế đổi thành nằm ngửa trên người Giang Khác Chi.

Một lúc sau, Chung Hi lầm bẩm hỏi: “Uống ngon không?”

Giang Khác Chi nhìn cô một cái rồi lại thôi:

“Cũng được.”

Chung Hi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh liền bị chọc cười: “Anh nghĩ mình đang đánh giá chất lượng của nước sao.”

Giang Khác Chi không nói gì, mí mắt cụp xuống, mu bàn tay xoa xoa cái miệng