Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 38




Giang Khác Chi không hề quay lại hướng gần hang động mà lại đi đến bên bờ biển.

“Chúng ta không quay về chỗ nhóm lửa để ngủ à?” Chung Hi hỏi.

Giang Khác Chi lấy hột quẹt từ trong túi ra, Chung Hi liền xem đi xem lại vật dụng của mình, hèn gì cô tìm hai ngày nay rồi mà vẫn không thấy đâu.

“Không cháy hết một đêm được đâu, chăn để ở đây, hông khô quần áo trên người xong thì quay về.” Anh nói.

Thật ra Chung Hi cảm thấy không sao cả, gió tối nay cũng không lạnh như hôm qua, lỡ cháy lan đến lều phải làm sao? Thế là cô gật đầu không đợi Giang Khác Chi kịp làm gì cô liền lấy vài hòn đá nhúng vào nước biển rửa sạch sẽ sau đó đặt tấm thảm lên trên.

Giang Khác Chi thử vài lần cuối cùng cũng đống gỗ khô kia cũng cháy.

Chung Hi đá hai viên đá lăn tới.

“Ngồi lên đây đi.”

Giang Khác Chi trầm giọng lên tiếng: “Cảm ơn.”

Nói xong, hai người lẳng lặng ngồi đó cũng không nói gì thêm.

Một lát sau, Chung Hi nhìn về mặt biển xa xăm không chút gợn sóng bỗng chốc lên tiếng.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Giang Khác Chi sững sờ hết mấy giây, lặp lại lời cô: “Nghĩ gì?”

Chung Hi vẫn không nhịn được hỏi: “Anh xem ra trông khá bình tĩnh nhỉ, có vẻ như đã thích ứng được rồi.” Ý là đã quen làm những chuyện đó với cô rồi.

Trên mặt Giang Khác Chi không có cảm xúc gì.

“Cô không bình thường được hả?” Sắc mặt anh không chút thay đổi hỏi cô.

Chung Hi chỉ cảm thấy hơi tò mò vì mấy hôm nay cô thực sự không hiểu được Giang Khác Chi đang nghĩ gì, không lẽ thái độ đối với cô ngày trước là giả bộ hay sao?

“Tất cả người quen biết chúng ta đều có thể nhận ra rằng anh rất ghét tôi.” Nói đến đây Chung Hi không kiềm chế được nên giọng có vẻ tệ hơn. Dù sao cho đến hiện tại thì cô vẫn chưa biết bọn họ vì cái gì mà xích mích với nhau, việc cạy miệng để Giang Khác Chi nói so với việc tụt quần anh xuống còn khó hơn gấp mấy lần.

Chung Hi cố kìm nén lại sự khó chịu vào sâu bên trong, cô không muốn lộ cảm xúc ra ngoài, tiếp tục dùng thái độ khinh khi quen thuộc mà nói chuyện với Giang Khác Chi.

“Anh và người anh luôn ghét có mối quan hệ xác thịt với nhau, tôi tưởng rằng anh sẽ nghĩ không thông đến mức nhảy xuống biển hay đâm đầu vào tường đấy.”

Cô giương cằm lên cười lên hướng tay ra phía biển khơi trước mặt.

Chung Hi cứ nghĩ Giang Khác Chi sẽ bắt bẻ lại hoặc chí ít sẽ giả mù sa mưa nói đại một câu, tôi lúc trước không hề ghét cô chút nào.

Kết quả là anh chỉ bình thản mà nói: “Việc này chẳng có gì để suy nghĩ cả, đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi.”

Thái độ hờ hững không để ý của anh vượt ra khỏi sự hiểu biết của cô, cô có chút không nói nên lời.

Rất lâu sau đó, Chung Hi nhíu mày hỏi anh: “Anh lên đỉnh chưa?”

Giang Khác Chi đang ngồi cũng phải cứng người.

Sau đó anh trả lời: “Tất nhiên, tôi xuất tinh rồi mà.”

Anh không dám tin rằng mình có thể nói ra câu này.

“Vậy thì chưa chắc, cái thứ sextoy silicon đó cũng khiến anh bắn được mà.”

“Biết rồi thì đừng hỏi.” Ngữ điệu Giang Khác Chi trở nên khó khăn hơn.

Trôi qua vài giây, Chung Hi nở một nụ cười vô tội vạ nhẹ nhàng hỏi:

“Tối nay, lúc tôi nói sai sao anh không nói gì vậy?”

Giang Khác Chi lặng thinh, chỉ là chiếc cằm anh căng thẳng vô cùng, Chung Hi có thể nhìn thấy được sự đấu tranh trong cặp mắt của anh.

“Bởi vì anh vẫn muốn có lần sau đúng không?” Cô líu ríu bên tai anh.

Giang Khác Chi không lên tiếng như mọi lần chỉ là trầm mặc nhìn cô chăm chú.

Chung Hi đợi đến một hồi sau, đột nhiên trở nên không vui nói: “Tôi thật ghét dáng vẻ anh thế này.”

Giang Khác Chi ánh mắt phức tạp nhìn cô rồi hỏi: “Tôi làm sao?”

Bản thân anh cũng không ngờ rằng giọng anh có thể trầm ấm đến như vậy.

Chung Hi vừa khoanh tay vừa cau mày nói: “Hỏi anh vấn đề gì xong anh đều quăng cái ánh mắt đó lên tôi kiểu bảo tôi tự hiểu đi, cuối cùng là anh cần miệng làm gì chứ? Bình thường anh không nói chuyện ai quan tâm nhưng mà ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi, anh nói thêm vài lời để không phí công người bắt chuyện chứ?”

Nếu là một người có tí máu chúa hề thì ngay lúc này chắc có lẽ họ sẽ đáp lại bằng vài câu dí dỏm.

Nhưng Giang Khác Chi sau khi nhìn cô một hồi lâu thì nhìn sang nơi khác.

Cuối cùng anh chỉ dùng ngữ điệu bình thản rồi nói: “Tôi không biết phải nói gì cả.”

Chung Hi không tài nào hiểu được, “Sao lại không biết, nghĩ gì nói đó, nếu như anh không trả lời tôi sẽ coi như anh đang ngầm thừa nhận đó.”

Cô nhanh nhảu lên tiếng vậy mà vẫn không có bất cứ câu trả lời nào.

“Vậy nên.” Chung Hi nhìn chăm chú gò má của anh, “Anh vẫn muốn có lần sau.”

Yết hầu Giang Khác Chi chuyển động lên xuống, hai tay anh nắm thật chặt.

Tâm trạng Chung Hi lập tức trở nên vô cùng thoải mái, thì ra cô không phải là người duy nhất thấy hoảng hoang chán, thậm chí cô còn tự nhiên hơn Giang Khác Chi, chẳng qua là cô chưa tìm được thứ thú vị hơn để giết thời gian.

Chung Hi dán mắt nhìn dáng người cứng nhắc trước mặt, dù sao đi nữa chỉ cần cô muốn cô có thể mở miệng bất cứ lúc nào. Trong thời gian ở đây, trêu chọc anh một chút, tại sao lại không?”

“Này đã là gì.” Chung Hi cong cong khóe miệng, “Tôi cũng muốn mà.”