Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 27




Người Giang Khác Chi rất nặng, ép Chung Hi đến mức khó thở, cơ thể cô cứ ngày càng trở nên cứng nhắc dưới người anh.

Vì cô cảm thấy nơi anh tựa đầu gần cổ cô, hơi thở ấm áp khiến phần da thịt ấy tựa như đang run rẩy.

Tiếng tim anh đập thình thịch làm cho đầu óc Chung Hi cũng rối loạn theo từng nhịp đập ấy.

Giang Khác Chi đang làm gì vậy trời, làm tình thôi mà làm cái gì dính người ta thế, nhưng mà Chung Hi vẫn kiềm chế lại không nói ra, chỉ chán chết nhìn lên vách đá, may quá phía trên không có côn trùng.

Chung Hi thấy hơi khát, vì muốn giảm số lần đi vệ sinh nên mấy hôm nay cô không chỉ giảm lượng cơm ăn mà cũng không uống nhiều nước, nhưng nước uống và đồ ăn Giang Khác Chi mang từ trên thuyền xuống thì chẳng còn thừa bao nhiêu.

“Xin lỗi cô.” Anh khàn giọng nói.

Chung Hi quay đầu lại, thấy đầu tóc anh rối bù xù, nhìn anh mâu thuẫn bất thường.

“Xin lỗi vì cái gì?” Cô không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.

Cô thấy Giang Khác Chi bối rối lấy một cái khăn ướt trong túi ra đưa cho mình.

“Đằng sau chắc là cần lau chùi một chút đấy.” Tia máu đỏ nổi rõ trong mắt anh.

Hiếm khi Chung Hi trông thấy anh luống cuống như thế này.

Cô không nhận chiếc khăn mà vẫn lười biếng dựa nửa người trên vách đá, chổng mông về phía sau.

“Tôi không với tới, là sản phẩm của anh thì hẳn nên là anh lau mới đúng chứ?” Cô nói dỗi.

Xong, cô liền nhắm mắt lại, cũng chả thèm để ý phản ứng của Giang Khác Chi.

Một lúc sau, cặp mông vô thức run lên khe khẽ.

Bờ mông vừa bị va chạm mạnh mẽ liên tục đến mức hồng lên bỗng nhiên chạm vào một vật lạnh lẽo, Chung Hi vô thức than thành tiếng, mông cũng rụt lại một chút.

Động tác lau chùi của Giang Khác Chi tạm ngưng, miệng huyệt khẽ hé mở rồi nhanh chóng khép lại, chất lòng màu trắng sữa chảy từ trên xuống giống như là được xuất ra từ bên trong, Giang Khác Chi nhìn hình ảnh này, bàn tay đang cầm khăn ướt của anh nắm chặt lại, anh cố gắng ép mình rời mắt.

“Xong rồi.” Giọng nói khàn khàn, động tác lau cực nhanh.

Chung Hi quay đầu lại nhìn anh, “Bên trong vẫn còn nữa.”

Giang Khác Chi do dự trong chốc lát, tay tách hai cánh mông cô ra, anh nhìn vào chỗ đó, rồi nhanh chóng thu tay lại.

“Không có.”

“Không phải nơi đó, bên trong cơ.”

Giang Khác Chi định nói lại thôi rồi nhìn cô, cuối cùng chìa tay ra: “Cô tự làm đi.”

Chung Hi không muốn trêu anh nữa, cô phát hiện ra rằng mỗi lần Giang Khác Chi cao trào xong không phải là dáng vẻ thỏa mãn như tiên nhân đắc đạo mà là kiểu trầm lắng buồn bực.

Cô nhận lấy khăn, cúi đầu lau lung tung.

Khi cô ngẩng đầu lên thì Giang Khác Chi đã không còn ở đó nữa.

Vào lúc Chung Hi xử lý chất lỏng trên đùi thì Giang Khác Chi đã mặc xong quần áo ra ngoài, anh nhìn cô lau chùi cẩn thận từng tí một, dường như đang kiềm chế hết mức không chạm vào hoa huyệt tránh để sinh ra khoái cảm.

Anh không thể nhìn thêm nữa.

Đứng ở cửa hang động, gió lạnh tạt vào làm làn da lộ ra bên ngoài run rẩy.

Tối nay là lần cuối cùng, Giang Khác Chi tự nhủ.

Không được viện cớ hay vịn vào bất kỳ lý do nào nữa.

Sau lưng anh có tiếng bước chân lại gần, anh không hề nghe thấy, anh vẫn đang tập trung suy xét về bản thân.

Chung Hi dựa người vào lưng anh, cơ bắp trên lưng Giang Khác Chi căng cứng trong nháy mắt.

“Anh không thấy bên ngoài hơi lạnh à?” Chung Hi tì mặt lên lưng anh, hỏi nhỏ.

Thật ra cô hơi buồn ngủ rồi.

“Vẫn chịu được.” Giang Khác Chi trả lời ngắn gọn.

Anh hẳn nên lùi lại một bước, quan hệ của bọn họ chắc chắn không nên gần gũi như vậy, nghĩ thế Giang Khác Chi cười tự giễu, mấy phút trước anh vẫn còn đè trên người cô điên cuồng đâm thọc như một con thú hoang dã mất kiểm soát.

“Anh biết không, nước của chúng ta không còn nhiều, ước gì có biện pháp làm nhạt nước biển chứ đồ ăn không có còn cố chịu được chứ hết nước là chúng ta xong đời rồi.” Chung Hi sờ lên môi mình, môi cô chưa bao giờ nứt nẻ như vậy.

Ngay lập tức đầu cô ngẫm lại phương pháp làm nhạt nước biển, đang suy nghĩ thì bị lời nói của Giang Khác Chi cắt ngang.

“Trên du thuyền có hệ thống làm nhạt nước biển.”

Anh nói một cách chậm rãi từ tốn.

“Sao anh không nói sớm? Mấy ngày nay tôi phải uống ít nước đi đấy.” Cô bất mãn rời khỏi người anh.

Động tác của cô khiến Giang Khác Chi khẽ nhíu mày, nhưng nháy mắt lại dãn ra.

Anh xoay người lại nói với vẻ nghiêm túc, “Tôi còn tưởng là cô không thích uống nước.”



“Nhưng vẫn phải dùng điện mà.” Chung Hi truy vấn.

“Ừ.”

“Nên là một chút điện còn lại trong du thuyền vẫn nên dùng tiết kiệm đi.”

“Tôi biết rồi.” Chung Hi không lo lắng gì nói.

Ánh mắt Giang Khác Chi vẫn đặt trên người cô, cô cũng không biết nói gì nữa.

“Tôi buồn ngủ rồi.” Đôi mắt cô hơi ươn ướt vì buồn ngủ.

“Vậy thì đi ngủ đi.” Ánh sáng trong mắt anh tối đi.

“Anh vẫn còn ngủ ở hang động à?” Cô hỏi.

Giang Khác Chi thu hồi ánh mắt, thấp giọng trả lời.

“Vậy được, tôi sẽ về lều vải nhé.” Chung Hi lấy dép đi về hướng lều.

“Ừ.”

Sao tự nhiên bầu không khí trở nên kì lạ ghê, Chung Hi về lều trằn trọc mãi không ngủ được.

Điện thoại cô để trong túi, cô muốn nhìn thời gian một chút, vậy nên sờ soạng trong túi tìm, lớp vải kép bên trong có nhiều lỗ hổng, trong đó có một cái lỗ sắc bén cứa vào ngón tay cô.

Cô “Á” một tiếng, kêu lên đau đớn.

Thật ra không có đau như vậy, nhưng dưới bóng tối mịt mờ, cô vô thức kêu lên.

‘Sao thế?”

Ngay lập tức, tiếng Giang Khác Chi từ bên ngoài truyền đến.

“Không có gì, trong túi có cái… À, túi đồ chạm phải tay tôi.” Cô cũng không muốn nói anh biết đó là gói dầu bôi trơn đâu.

Chung Hi lấy tên đầu sỏ ra, thấy món đồ chơi nhỏ đã hết điện nên chai dầu bôi trơn này cũng chả làm được gì, cô định vứt nó sang bên cạnh.

Kết quả tìm sâu vào bên trong, cô sờ thấy có thứ gì đó co dãn, không giống như chai dầu, giống như là…

Huyệt thái dương của Chung Hi khẽ nháy một cái, lấy điện thoại, dùng ánh sáng nhẹ của nó soi lên phía trước.

Một lúc sau, cô nhìn ra ngoài lều với ánh mắt hết sức phức tạp.

“Giang Khác Chi…”

“Sao vậy?”

Chung Hi nghe thấy tiếng động đáp vọng lại, cô rầu rĩ nói: “Anh biết cái gì vừa đâm vào tay tôi không?”

Giang Khác Chi nghe thấy giọng điệu của cô, có một thoáng im lặng, “Cái gì?”

Chung Hi lùi cả người nằm trong bóng tối, “Là…áo mưa, dành cho nam.”