Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 2




Nếu Chung Hi mà biết năm giờ sau, bọn họ sẽ gặp phải một cơn bão bất ngờ thì có tổn thọ mười năm cô cũng sẽ không đầu óc chập mạch nói ra chữ “được” kia đâu.

Chung Hi hồi tưởng lại cách đây không lâu, cô vẫn còn ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi lấy sức, không biết trôi qua bao lâu thì nghe thấy có người loáng thoáng gọi tên cô.

Chung Hi lúc này không biết nguy hiểm đang dần kéo tới, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ ghế sô pha, chỉ cảm thấy chiếc du thuyền này nhanh hơn nhiều so với những chiếc taxi cô thấy ở Trùng Khánh.

“Chung Hi.”

“Chung Hi!”

Đầu óc Chung Hi trở nên hồ đồ, vào lúc cô còn đang băn khoăn không biết đây có phải là lần đầu tiên Giang Khác Chi gọi tên cô hay không thì chợt nhận ra chiếc du thuyền dường như đang gặp vấn đề.

Cô “Hả” một tiếng, đến cả giày cũng chưa đi đã cuống cuồng chạy tới buồng điều khiển.

“Làm sao vậy? Sao lại hoảng hốt như vậy?”

Lúc này Giang Khác Chi đã tháo kính râm xuống, nhìn anh có vẻ như vẫn rất bình tĩnh, nhưng những gì anh nói ra thì hoàn toàn ngược lại.

“Chúng ta gặp phải bão rồi.”

Chung Hi trợn tròn mắt, mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này.

“Sao anh có thể dùng cái giọng điệu kiểu “Tôi đã mua một cái bắp cải” để nói những lời này chứ?”

Giang Khác Chi không trả lời câu hỏi của cô, kêu cô đi mặc áo phao trước rồi cất điện thoại vào túi chống nước.

Chung Hi rất ghét thái độ sai bảo người khác làm việc như cấp trên của anh, nhưng cũng đành làm theo lời anh nói.

Mưa rất lớn, mây đen ùn ùn kéo đến giống như một hố đen trên bầu trời, dường như sẵn sàng nuốt chửng bọn họ bất cứ lúc nào, càng xui xẻo hơn là động cơ phía sau cũng xảy ra vấn đề, lúc còn cách bờ vài trăm mét, cô buộc phải nhảy khỏi thuyền…

Đùi cô càng lúc càng cảm thấy ngứa ngáy, cuối cùng Chung Hi cũng lấy lại tinh thần từ loạt thảm kịch liên tiếp này.

Quần áo ướt đã bị phơi khô từ lâu, cô tự lột bỏ đám tảo biển dính trên đùi đi, cũng không biết mình ngất đi từ lúc nào.

Cả thể xác và tinh thần của Chung Hi đều mệt lử, cô chỉ cảm nhận được cơn đói khát vô tận.

“Đồ đạc trên du thuyền đâu rồi?”

Giang Khác Chi liếc nhìn cô, sau đó nhàn nhạt đáp: “Vẫn còn trên thuyền.”

Chung Hi nhìn con thuyền vẫn đang lênh đênh trên biển, lại nhìn bộ dạng nói nhiều thêm vài câu thì sẽ chết kia của Giang Khác Chi.

Thật là muốn phát điên.

“Gia đình anh tốt xấu gì cũng nằm top 3 trong ngành, nhiều tiền như vậy cũng không mua nổi chiếc du thuyền tốt một tí à? Không phải người ta nói nhà anh có một đống du thuyền sang trọng sao? Sao đến lượt tôi lại dính phải chiếc du thuyền động cơ còn không hoạt động được vậy?”

Giang Khác Chi không nói gì, anh đi từ trong nước tới Campuchia để đàm phán một thương vụ, sau đó bởi vì thuyền trưởng bị viêm dạ dày cấp tính, nên không thể đưa anh đến trang viên được, anh một thân một mình, chọn chiếc không to cho lắm, dù sao đến đó cũng phải mất mười mấy tiếng.

Anh vẫn luôn tự nhận mình là một người cẩn thận, trước kia anh đã từng một thân một mình lái thuyền đi rất nhiều nơi, mỗi một lần trước khi xuất phát, anh nhất định sẽ làm kiểm tra rất nghiêm ngặt.

Nhưng lần này, anh lại không làm.

Sáng nay sau khi biết sẽ phải đi cùng Chung Hi, anh thừa nhận rằng bản thân bị sự thật không thể thay đổi này làm ảnh hưởng.

Việc này khiến anh vô cùng bực bội, khiến anh bỏ qua rất nhiều chi tiết.

Kinh nghiệm đi biển của anh rất phong phú, cho dù Cục khí tượng không thông báo trước, anh cũng nên nhận ra những điều bất thường chứ.

Bây giờ, chính vì sơ suất của bản thân mà khiến người phụ nữ này bị trôi dạt vào đảo hoang cùng mình, anh phải chịu phần lớn trách nhiệm.

Vì vậy, anh cố gắng nhịn xuống không kêu cô ngậm miệng lại.

Trước khi nhảy xuống thuyền cô đã nhét nhanh điện thoại vào trong phần ngực của chiếc váy hai dây.

Lúc này Chung Hi mới sờ lên ngực, phát hiện bên trong trừ hai bầu ngực cùng hai miếng dán ngực ra thì chẳng có gì cả.

Dường như Giang Khác Chi hiểu được cô đang muốn tìm gì, bèn nói: “Ở phía sau cô.”

Chung Hi vừa sờ, quả nhiên đã chạm thấy điện thoại, cô không nghĩ nhiều lập tức nói:

“Cảm ơn trời đất, chúng ta phải gọi cảnh sát ngay thôi, hiện tại trời đã tối rồi, nếu không gọi nhanh, chúng ta phải qua đêm ở đây đấy.”

Giang Khác Chi không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mặt biển không gợn sóng.

Vầng trăng khuyết dần dần nhô lên khỏi mặt biển, nước biển trông mềm mại như một dải lụa xanh thẫm, không một gợn sóng, mây đen cũng hoàn toàn biến mất, khung cảnh xung quanh đẹp đẽ như chưa từng có cơn bão nào quét qua vậy, mà dường như Chung Hi cũng đã nhận ra suy nghĩ của anh.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không có tín hiệu, một chút cũng không có.

Chung Hi cảm thấy bất lực, cô chống tay xuống cát, di chuyển lại gần Giang Khác Chi.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Âm thanh của cô rất nhỏ.

Rõ ràng Giang Khác Chi chưa thích ứng được với việc Chung Hi đột nhiên đến gần như vậy, nhưng anh cũng hiểu rằng con người khi đối mặt với sợ hãi, thường hay làm ra những hành động không giống lúc bình thường.

Chung Hi khác anh, anh từng trải qua việc lênh đênh trên Thái Bình Dương suốt hai ngày trời vì gặp phải lốc xoáy, nhưng với một đại tiểu thư như cô thì chắc hẳn đây là lần đầu tiên gặp tình cảnh như này, thế nên anh cố gắng để bản thân không né ra.

“Chờ đội cứu hộ tìm thấy chúng ta thôi.”

Trước khi hoàn toàn bị mất sóng, anh đã kịp thời phát ra tín hiệu cầu cứu trên du thuyền.

Nói nhiều với cô thêm mấy chữ thì đã làm sao? Chung Hi cũng không bởi vì những lời nói lạnh như băng của anh mà được xoa dịu, cô bắt đầu quay sang cầu nguyện.

“Lạy Chúa, xin hãy phù hộ cho nhanh có người đến cứu chúng con. Khi con an toàn trở về, con sẽ quyên góp 30% lợi nhuận cá nhân trong năm nay cho những cô gái đang gặp khó khăn trên thế giới ngay lập tức, Amen.”

Giang Khác Chi nghe cô một mình lẩm bẩm trước mặt, không nghĩ tới cô lại gửi gắm hy vọng vào thần linh.

“Ở đây phần lớn mọi người tôn sùng đạo Phật, hành vi này của cô có thể coi là đang khiêu khích họ đấy.”

Chung Hi không nhịn được trừng mắt nhìn anh: “Anh câm miệng đi!”

Nhưng cô cũng chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn sửa lời lại, nhỏ giọng cầu nguyện: “Phật Tổ, Phật Tổ phù hộ cho chúng con thuận lợi trở về, đợi khi chúng con về nhà người đàn ông đang đứng cạnh con sẽ quyên tặng một nửa lợi nhuận cá nhân năm nay của anh ấy, nếu anh ấy không đưa, thì ngài hãy tự mình đến lấy… Làm ơn, làm ơn, A Di Đà Phật.”

“….”

Giang Khác Chi thật sự chẳng thèm để ý đến cô nữa!