Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 19




Chung Hi cứ thế ngồi xổm trên bờ biển, nhìn về phía hai con cua, chốc lát lại quay đầu nhìn Giang Khác Chi một cái.

Qua một lúc, Giang Khác Chi đã làm xong giá phơi đồ rồi bắt đầu phơi quần áo lên, cô vẫn ngồi ở đó nhìn.

Hình như Chung Hi đã phát hiện ra lý do bọn chúng dính liền với nhau, có một con cứ luôn dùng càng và chân của nó quấn lấy càng của con còn lại.

“Chúng nó đang giao phối.” Cô quay đầu lại chia sẻ với Giang Khác Chi giống như là vừa phát hiện ra một lục địa mới, tất nhiên là Giang Khác Chi chẳng thèm để ý đến cô.

Chung Hi nhìn mãi thành quen, chăm chú nhìn vào hai con cua nhỏ, sinh lòng ngưỡng mộ vô cùng, nói: “Ở cái nơi quái quỷ này ngay đến cả con cua còn có thể có đời sống tình dục.”

Ngữ khí không biết có phải là có vẻ vừa khao khát vừa khổ tâm quá hay không.

Buổi sáng nghịch côn thịt của Giang Khác Chi đến mức nước chảy từa lưa, nhưng một chút như thế đối với Chung Hi mà nói chẳng thể tính là món chính, có bội thực cũng chỉ tính là món khai vị trước khi ăn mà thôi.

Hơn nữa chính vì chỉ có một ít như vậy nên bây giờ càng thèm hơn, cô không tin là Giang Khác Chi không nghĩa như thế.

Nghĩ vậy, cô xoay đầu dán mắt nhìn vào cơ thể sống mang giới tính nam duy nhất trong không gian này.

Nhưng mà cô vừa định mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng, Giang Khác Chi rõ ràng đang cúi đầu kia giống như đã nghe thấy tiếng của cô, trả lời đầy đanh thép.

“Không thể nào!”

Anh dường như lo sợ cường độ của ba chữ từ chối đó chưa đủ mạnh, bèn cúi đầu tiếp tục nói: “Cô nghĩ cũng không được nghĩ, cô có cái món đồ chơi gì đấy, tôi sẽ không đếm xỉa đến cô.”

Nói xong rồi nhưng đầu anh vẫn không ngẩng lên.

Chung Hi không vừa ý, vắt hết nước trên chiếc áo sơ mi trắng, rồi cũng đi đến treo nó lên.

Cô đứng sau lưng Giang Khác Chi, kê chân lên nhắc nhở anh: “Tối hôm qua rõ ràng anh đã trông thấy, dùng được một nửa nó đã hết pin rồi!”

Sống lưng của Giang Khác Chi gắng gượng đến mức thẳng tắp.

“Điều đó chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Anh cúi xuống nhặt vật dụng ở dưới đất rồi đi về phía hang động.

Trời dần tối, Chung Hi nhìn ánh nắng chiều rực rỡ dịu êm, trong lòng cảm thấy tức tối.

“Anh lạnh nhạt như thể là buổi trưa hôm nay tôi không làm anh vui ấy.” Cô bĩu môi lẩm bẩm.

Giang Khác Chi vẫn câm như hến. Bất kể cô có nói gì, anh tuyệt đối sẽ không bị cô dụ dỗ mà mắc thêm sai lầm nữa.

Nhưng mà Giang Khác Chi càng tránh như tránh rắn thì cô càng muốn làm, cô căn bản không tin rằng anh không chút động lòng.

Thấy Giang Khác Chi quyết không nói nửa lời, cô đề nghị rằng: “Trước khi rời khỏi hòn đảo này, chúng ta làm gậy massage cho nhau không tốt hay sao? Hay là sau khi anh trải qua buổi trưa ấy xong thì rất sợ bản thân mình sẽ say đắm cơ thể của tôi?”

Ồi ôi, cứ luôn nói những lời thoại kiểu này, Chung Hi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Cô cứ nghĩ rằng Giang Khác Chi sẽ tiếp tục coi cô như không khí, hồi lâu sau, vẻ mặt anh u ám liếc nhìn cô, thấp giọng nói: “Vậy cô cùng lắm chỉ là một con búp bê tình dục.”

Cả đời này Giang Khác Chi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại nói ra những lời như vậy, cái cảm giác này chẳng tốt chút nào.

Ngược lại thì Chung Hi không hề có cảm giác bị sỉ nhục, cô đã bị cách nói này của anh chọc cười, nhẹ nhàng liếc anh một cái, “Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ nói tôi là máy bay hỏng chứ, nhưng mà anh đã dùng búp bê tình dục rồi hả?”

Giang Khác Chi bắt đầu hối hận, đối mặt với Chung Hi, anh đã vô số lần hối hận, ở nơi này, anh càng cần phải làm một người câm hơn.

“Cô đúng là——“

“Tôi cái gì chứ?” Chung Hi giành hỏi trước, “Anh định nói rằng trên đời này sao lại có một người đàn bà không có liêm sỉ như tôi chứ gì?”

Giang Khác Chi lập tức im lặng, có một chút áy náy thoáng qua trong ánh mắt: “Tôi không định nói như vậy.”

Chung Hi mỉm cười với anh, “Chẳng sao đâu, tôi rất thích cách xưng hô ‘người đàn bà dâm đãng’ này, nghe có vẻ không cổ hủ lắm, lời đề nghị của tôi, anh cứ cân nhắc xem nhé.”

Tay Giang Khác Chi nắm rất chặt, chẳng có gì đáng để cân nhắc cả.

Anh sẽ không mắc câu nữa đâu, tuyệt đối không.

Buổi tối hôm đó, Chung Hi ngoan hiền ngủ trong lều một cách hiếm thấy, cũng không trêu ngươi anh nữa.

Mãi đến tận đêm khuya Giang Khác Chi mới chìm vào giấc ngủ.

Rất lâu sau, anh đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, Chung Hi vẫn giống như dáng vẻ lúc ban ngày, vẻ mặt quyến rũ đang ngồi trên người anh uốn éo.

Điều khác biệt là, lần này, gậy thịt vẫn chưa được giải phóng đó đã tiến vào một nơi bí mật và tội lỗi hơn, nơi đó giống như sợi dây thừng trói chặt lấy anh, lại giống như một vực thẳm khiến anh chìm đắm trong đấy.

Cuối cùng, anh dùng hết sức phóng ra vài lần ở nơi đó.