Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 11




Giang Khác Chi không phải là một người sẽ thể hiện rõ quan điểm của bản thân với người khác.

Kể từ khi bắt đầu có ký ức, mối quan hệ của anh với bất kỳ người nào cũng đều rất mờ nhạt, nghiêm khắc tuân thủ chừng mực, cho dù là với người thân của mình cũng vậy.

Anh có thể làm việc với bất kỳ người nào, nhưng nếu nói kiểu người nào mà anh tương đối bài xích. Có lẽ anh sẽ nói là: Kiểu nói năng tùy tiện.

Đúng vậy, không cần biết là nam hay nữ, những người bạ đâu nói đấy khiến cho Giang Khác Chi rất phản cảm.

Trong tình huống bình thường, Giang Khác Chi sẽ không tự tiện suy đoán về người khác, những lúc như thế anh luôn có thể giữ phong độ và bình tĩnh.

Nhưng trong tình huống hiện tại, đối với vẻ mặt cười cợt ngả ngớn của người phụ nữ trước mặt này anh khó lòng làm được.

“Cô đang nói khùng điên gì vậy.”

Thực ra, Giang Khác Chi biết rằng bản thân mình trước nay luôn có vẻ lạnh lùng đến mức khó tiếp cận, nhưng bắt đầu từ thời niên thiếu, anh không bao giờ để mất kiểm soát cảm xúc, chứ chẳng nói đến chuyện nổi cáu.

Khổ nỗi giờ đây anh cần hết sức kiềm chế mới giữ được bình tĩnh.

Chẳng biết năm đó cha mẹ đặt cho mình cái tên “Khác Chi” có phải là đã đoán trước được ngày này hay không.

Mặt anh không biểu cảm đứng lên, Chung Hi lại chẳng bị vẻ mặt lạnh lùng của anh dọa sợ, vẫn cười cợt mà chặn trước mặt anh.

“Tránh ra.” Anh cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ không có hứng thú: “Tôi đi lấy quần áo cho cô.”

“Tôi cũng không vội.” Âm cuối của Chung Hi cao lên, nghe hớn hở cực kỳ.

Giang Khác Chi lạnh lùng nhìn cô, vẫn may, tất cả đều chứng minh rằng Chung Hi là con gái, nhưng nếu cô là đàn ông thì anh sẽ ra sức mà dạy dỗ một trận.

Ý nghĩ này khiến Giang Khác Chi kinh ngạc, dẫu sao thì trước giờ anh không phải là người có khuynh hướng bạo lực, ở cùng cái con người này thêm nữa thật không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì đây.

Ngay khi anh đang định đi vòng qua cô, Chung Hi đột nhiên lùi về phía sau một bước. Giang Khác Chi nghĩ rằng trò chơi khăm của cô cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, các dây thần kinh căng thẳng vừa mới nới lỏng một chút thì lại một lần nữa bị hành động tiếp theo của cô làm cho căng lên.

“Cô đang làm cái quái gì thế?” Giọng của anh thật sự rất lạnh.

Chung Hi tự cảm thấy mình là một người có đủ lý trí, nhưng có đôi khi cô cũng làm ra những việc hại người cũng chẳng lợi mình, ví dụ như vì chán ghét Giang Khác Chi mà bước lên du thuyền.

Lại ví như lúc này, cô cảm thấy mình giống như là bị người nào đó điều khiển.

Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt kìm nén giận dữ của Giang Khác Chi, tay đặt trên tấm chăn trước ngực, cô có thể cảm thấy được nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường. Nhưng cô không dừng hành động của mình lại mà nhẹ nhàng cởi tấm chăn sau đó kéo sang hai bên.

Cảnh tượng không lâu trước đó lại lộ ra trước mắt Giang Khác Chi theo một dáng vẻ hoàn chỉnh hơn.



Dù thế nào Giang Khác Chi cũng không thể ngờ được rằng cô lại có thể làm ra chuyện như vậy, thậm chí chính Chung Hi cũng không ngờ tới.

Cô tận mắt nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của Giang Khác Chi đang dần trở nên nổi cáu, phẫn nộ.

Hồi nhỏ Chung Hi rất thích một bộ phim truyền hình Hong Kong tên , trong đó có một phần nội dung như thế này: Nữ chính cung phi vì để chứng thực xem tài hoa và dung mạo của bản thân trong con mắt của nam chính thái y có trọng lượng hay không đã cởi bỏ quần áo của mình.

Hồi cô còn ít tuổi đã bị hành động này làm cho kinh sợ, cô không ngờ rằng bản thân mình luôn nhớ đến tận hôm nay, đáng tiếc Giang Khác Chi không biết.

“Mặc lên đi.” Anh lạnh lùng nói.

“Không phải anh đang lấy quần áo cho tôi à? Tôi đang đợi quần áo của anh đấy.” Cô mặc kệ mà trêu chọc, nhưng cơ thể bất giác run rẩy, nơi này khuất ánh sáng cho nên không phải là không thấy lạnh.

Vì để chọc tức anh, cô quả thực đã chơi khô máu, nếu như những con cua bên bờ biển biết nói tiếng người mà đi qua có thể sẽ đều nói một câu: “Đồ óc lợn.”

Nhưng mà Chung Hi cũng chẳng để tâm.

Chỉ là ánh mắt của Giang Khác Chi lại giống như là đang muốn giết người, ài đúng là Liễu Hạ Huệ* nhể, lẽ nào anh ta thích đàn ông?

*Lấy từ điển cổ “Liễu Hạ Huệ ngồi im không loạn”, hiện nay chỉ những người có khả năng khống chế bản thân rất mạnh, không bị lung lay bởi những sự việc khác cũng có thể chỉ người đàn ông bất lực trong tình dục hoặc lạnh nhạt, thờ ơ.

Cô hơi nản, đang định quấn chăn lên, ánh mắt vô tình liếc qua phần thân dưới của anh, Chung Hi nhếch mép.

Sau khi quấn chăn lên xong, mặt đầy khiêu khích nhìn anh.

Giang Khác Chi nhíu mày thật chặt, cúi đầu xuống.

Có thứ nhô lên rất rõ ràng trên chiếc quần màu đen.

Chính anh cũng không biết, anh cứng rồi.

Chung Hi đạt được mục đích, tâm trạng lộ rõ sự vui vẻ, cô bước một bước về phía anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể của anh trở nên cứng đờ.

Giang Khác Chi rất cao, Chung Hi đi kiểu dép lê dùng một lần, đế rất thấp, cô cần phải kiễng chân, ngẩng đầu lên mới có thể kề môi mình gần vào tai anh.

Nhìn thấy những đường gân xanh trên cổ Giang Khác Chi, ý cười trong đáy mắt cô càng thêm đậm.

“Sao vẻ mặt lại khó coi thế chứ, như vậy có sao đâu chứ.” Cô thì thầm nhẹ nhàng như một đóa hoa biết nói. Giang Khác Chi không nói gì, cổ họng anh như thắt lại, hai tay nắm thành nắm đấm.

“Những người đàn ông nhìn thấy cơ thể của tôi mà không có phản ứng thì chắc chắn là bị liệt dương.” Giọng nói mang theo ý cười của Chung Hi tiếp tục truyền vào tai anh: ”Điều này chỉ có thể chứng minh rằng anh là một người đàn ông khỏe mạnh thôi, Giang tổng ạ.”

Giang Khác Chi lùi về phía sau một bước, Chung Hi nhìn thấy lồng ngực hơi phập phồng của anh, xem ra là tức giận không ít.

“Rốt cuộc là cô muốn làm cái trò hề gì chứ?”

Lúc này Chung Hi mới thu lại vẻ cười cợt, vòng hai tay lại.

“Tôi chẳng qua chỉ là ghét mỗi lần anh nhìn thấy tôi là cứ như nhìn thấy ma quỷ vậy, thú vị lắm à? Anh sẽ cứng được với ma nữ sao?”

Hồi lâu sau Giang Khác Chi nói: “Là lỗi của tôi, tôi đã nhầm tưởng rằng cô vẫn còn biết thế nào là không đi quá giới hạn.”

Chung Hi giễu cợt: “Bớt đổi chủ đề đi, tôi chưa bao giờ là một người có giới hạn gì cả, chỉ có một sự thật, anh cứng rồi, bởi vì tôi.”

Giang Khác Chi nhìn cô lắc đầu: “Cô đúng là vô phương cứu chữa.”

“Bác sĩ Giang à, anh như này là đang cho tôi tờ thông báo bệnh tình nguy kịch đấy à? Đi lấy quần áo đi.” Cô hả dạ dựa vào một cái cây lớn phía sau lưng, hướng về phía anh mà cười, lại là cái ánh mắt mang theo lưỡi câu quen thuộc đó.

“Phải rồi, anh có cái quần lót tam giác nào chưa mặc không?” Chung Hi nhớ đến quần lót của mình không biết đã khô hay chưa.

“Cô im miệng đi.” Giang Khác Chi mắng.

Anh không muốn nhìn cô thêm nữa, bèn đi ra phía bờ biển.

Sau khi chọc giận Giang Khác Chi thành công, tinh thần Chung Hi sung sướng như lên mây, xem chừng cái tư thế đi đứng của anh đã không còn vững vàng như những ngày trước nữa rồi.

Giang Khác Chi lại không phải không thích cô như trong tưởng tượng của anh, thậm chí cơ thể của cô còn có sức hấp dẫn nhất định đối với anh không phải sao?

Chung Hi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, một ý nghĩ vụt qua trong đầu, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy thích thú lạ thường.