Chung Hi kéo Giang Khác Chi đến góc khuất của camera. Cô đứng trên bậc thềm trước cổng sắt, ngang tầm mắt với Giang Khác Chi.
Tim cô vẫn đập thình thịch như đánh trống.
Chung Hi nhìn anh chằm chằm, “Nếu như vừa rồi em không phát hiện ra anh, anh thật sự sẽ không nói cho em biết sao?”
“Em bảo buồn ngủ mà.”
Chung Hi bó tay với anh. “Anh ngốc thật.” Giọng cô còn nghẹn ngào chua xót. Dứt lời, cô quay mặt đi như thể ghét bỏ những lời buồn nôn của chính mình.
Giang Khác Chi nhìn cô một cách chăm chú, sau đó kéo cô vào lòng, đưa tay che những bông tuyết rơi xuống và cúi đầu hôn lên đôi môi trước mặt.
Chung Hi gần như đáp lại nụ hôn ấy theo bản năng.
Giang Khác Chi dùng lực ở cánh tay ôm chặt lưng cô. Hai người răng môi quấn quít, Giang Khác Chi thưởng thức vị rượu thoang thoảng trong miệng.
Một lúc sau, hai người mới tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt ở giữa miệng. Tâm trạng Chung Hi phơi phới, sờ tay lên khuôn mặt của Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi đặt tay lên tay cô, lòng bàn tay anh lạnh như băng.
Chung Hi thấy hơi xót. Đối với cô mà nói, cảm xúc này có chút xa lạ, cô quyết định làm một việc khác.
Chung Hi kéo tay anh xuống đút vào túi áo khoác của mình.
Tay phải của Giang Khác Chi chạm ngay một túi ni lông nhỏ.
Chung Hi nhướng mày nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.
Sau đó, dưới tầm nhìn của anh, cô bước lên cao một bậc, kéo chiếc váy ngủ nhung trong áo khoác lên đưa tay trái của anh bỏ vào trong.
Chung Hi thì thầm: “Nè, anh sờ đi, em không mặc gì bên trong đâu.”
Cô nhận thấy yết hầu của Giang Khác Chi chuyển động lên xuống.
“Muốn chơi sao?” Giang Khác Chi nhìn chăm chăm vào cô, bàn tay anh xoa nhẹ xương mu nhô cao. Anh hỏi thẳng.
Chung Hi rên lên “Ưm”. Cô chưa kịp hối Giang Khác Chi lấy bao cao su ra thì anh đã nhét một ngón tay vào sâu trong cái hoa huyệt nóng ẩm ấy.
“Ướt rồi này.” Giọng điệu của Giang Khác Mẫn nghiêm túc như đang họp vậy.
Chung Hi hít một hơi sâu. Dù đứng cao hơn anh nhưng Chung Hi vẫn phải nhón chân để ngón tay của Giang Khác Chi ra vào dễ dàng hơn.
Cô thở dốc. Hai tay cô vòng qua cổ anh lần nữa, áp sát tới và hôn lên môi anh, “Nó đã ướt từ lúc em với anh nói chuyện điện thoại rồi. Ban đầu em muốn chat sex với anh cơ, ha a …”
“Vậy sao em không nói?” Giang Khác Chi đón nhận nụ hôn của cô và hỏi nhỏ.
Lúc hơi tách nhau ra, Chung Hi vẫn nỉ non bên môi anh, “Kết quả là anh cứ thế … Ưm … xuất hiện.”
Giang Khác Chi hôn cô thật sâu, ngón trỏ của tay trái không ngừng ra vào, bơi móc trong vùng kín của cô.
“Có thể cho ba ngón tay chọc thẳng vào trong …”. Chung Hi rên rỉ, mấy ngày nay không gặp nhau, cô muốn anh đến điên rồi.
Giang Khác Chi nghe thế, lập tức chọc lần lượt hai ngón vào bé bướm dạt dào nước trong khi ngón tay cái của anh còn đang vân vê hột le.
Ba ngón tay tụ lại một chỗ, ra vào nơi ấy 1 cách nhịp nhàng. Thi thoảng dính phải mật ngọt chảy ra, móng tay của Giang Khác Chi luôn được cắt ngắn. Chung Hi bị anh chơi sướng đến mức ngửa đầu ra sau cửa sắt, tiếng kim loại va đập phát ra từ ổ khóa nghe thật nặng nề. Một bông tuyết rơi trên mí mắt của Chung Hi. Cả người Chung Hi vì lạnh mà run rẩy, nơi riêng tư cũng co rút theo.
Quá kích thích, nó còn có thể kích thích hơn nữa.
Máu nóng chảy khắp người cô. Chung Hi dựa vào cửa sắt, chốc chốc lại ngập ngừng rên rỉ. Sau khi đã quen với những ngón tay nghịch ngợm của anh, Chung Hi đặt tay lên chỗ vốn đã căng phồng của anh, sau đó tiến lại gần và nói với anh gần như bằng giọng gió:
“Trong túi áo, ưm … bao.”
Sau đó, Giang Khác Chi dùng đầu lưỡi của mình thăm dò khoang miệng của cô. Hai người tha thiết trao nhau nước bọt của chính mình.
“Em không sợ bị phát hiện khi làm ở đây sao?” Đôi mắt luôn kiềm chế và tỉnh táo của Giang Khác Chi trở nên si mê trước sự nhiệt tình của cô.
“Không có ai đâu, ha a … Nếu có thì kệ.”
Từ khi nhìn thấy Giang Khác Chi, lý trí còn sót lại trong Chung Hi đã vỡ nát. Tất cả đều hòa tan vào tuyết.
Giây phút sau đó, ba ngón tay ở chỗ bên dưới rút khỏi người cô. Vùng kín của cô lập tức trở nên trống rỗng.
Tiếng xé bao cao su vang lên bên tai Chung Hi, cô cũng bắt đầu vội vàng kéo khóa quần anh xuống. Hai người hợp tác một cách ăn ý.