Giang Khác Chi đặt tay lên chiếc cúc áo sơ mi, đối diện với ánh mắt của Chung Hi khiến đầu óc anh tê dại.
“Thánh tăng, nhìn ngài hình như không ổn lắm.” Chung Hi lo lắng vuốt ve khuôn mặt anh rồi kêu lên: “Sắc mặt ửng hồng, vừa nhìn liền biết trúng phải loại độc dược mạnh nhất Nữ nhi quốc chúng ta, thánh tăng ngài đây không còn bao nhiêu thời gian đâu.”
Tay cô bắt đầu sờ loạn trên ngực anh.
Giang Khác Chi hít sâu một hơi, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, vẻ mặt đúng kiểu cạn lời.
“Em xác định là muốn làm như vậy? Luôn ở đây?”
Chung Hi phí chút thời gian trừng mắt nhìn anh: “Tôi muốn làm trên du thuyền, hơn nữa hôm nay thứ ba, chúng ta đều thống nhất rồi cơ mà!”
Giang Khác Chi tưởng cái hiệp nghị bị nước biển tạt trôi đi kia làm gì có cái nào là anh đồng ý cùng cô diễn mấy cái trò dở hơi này đâu.
Một lúc sau anh mới nói: “Chết thì chết.”
“Ngàn lần không được.” Vẻ mặt Chung Hi đau lòng vùi vào trong khuôn ngực ấm áp của anh: “Ta làm sao bỏ được một mỹ nam tử như thánh tăng rời ta mà đi chứ, thánh tăng trước mắt không cần lo lắng, ngài chỉ bị hạ tình cổ, chỉ cần có người hoan ái cùng ngài bảy bảy bốn chín canh giờ ngài sẽ không sao nữa.” Chung Hi chớp mắt nhìn anh đầy ái muội.
Bảy bảy bốn chín canh giờ….Còn chưa giải xong có khi anh đã hẹo trước rồi.
Giang Khác Chi nhìn Chung Hi đang diễn hết sức nhập tâm, cuối cùng căng da đầu mở miệng.
“Vậy sao? Bây giờ chúng ta bắt đầu chưa?” Chung Hi di chuyển về phía quần anh, tay không ngừng vuốt ve lưu luyến chân anh, một bên không hài lòng nhắc nhở anh một chút.
“Làm sao anh lại đáp ứng sảng khoái vậy được? Anh phải vùng vẫy cự tuyệt tôi, nói anh có chết cũng sẽ không làm loại chuyện này với tôi, như thế tôi mới cưỡng gian anh được!”
Anh không hiểu cái cảm giác cường thủ hào đoạt này đáng để vui vẻ ở chỗ nào?
Giang Khác Chi thấy quần lót bị cô cởi ra, cuối cùng nhắm mắt lại, không cảm xúc nói: “Ta thà rằng chết cũng không muốn cùng người làm chuyện dơ bẩn này.”
Chung Hi cười cười, cảm thấy lời này từ miệng Giang Khác Chi cũng thật thú vị, cô một tay đẩy anh ngã lên mặt sàn: “Cái này không phải ngài không muốn là không được đâu, ngài ngoan ngoãn một chút, như vậy mới không phải chịu đau quá nhiều.”
Nhìn thấy “Thánh tăng” không còn dãy dụa nữa, Chung Hi tiến thêm bước nữa, bao cao su cô mang trong túi đã lôi ra để bên cạnh.
“Thánh tăng, cái này ngài muốn tự mình mang hay để ta giúp ngài.”
“Làm phiền rồi.” Giang Khác Chi cố kìm nén nói.
Chung Hi giúp anh đeo bao lên, nhìn cự vật giữa hai chân anh dựng đứng, vươn tay chạm vào: “Quy đầu tiết ra nước rồi, cơ thể thánh tăng so với miệng ngài thành thật hơn nhiều, thật ra ngài rất muốn có phải không?”
Giang Khác Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Là bởi vì do ta trúng độc.”
Ha ha ha, Chung Hi nghĩ, Giang Khác Chi đáng yêu thật đấy.
Chung Hi mới vuốt ve côn thịt có hai cái, nơi đó đã cương không cầm nổi nữa rồi, cô phải dùng hai tay đỡ mới đeo bao vào được.
Thực ra, nữ trên nam dưới mới là tư thế yêu thích nhất của Chung Hi, cô ngồi giữa hai chân anh, nắm dương vật ma sát với âm đế nhỏ như hạt đậu của mình, rất nhanh đã chảy ra dâm dịch thấm ướt cả miệng huyệt.
Cô nâng eo lên, hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp ngồi xuống.
Một phát cắm thẳng vào làm Chung Hi không chịu được hít khí lạnh, cảm giác no căng trướng kia vừa đau vừa sướng.
Cô cố gắng thả lỏng tiểu huyệt, bắt đầu chậm rãi chuyển động lên xuống.
“Thánh tăng, ah…Của ngài lớn quá, ta rất thích.”
Giang Khác Chi gác tay lên mắt: “Thích thì thích, em đừng nói gì nữa được không!”
Chung Hi chống tay lên bụng anh, không ngừng liên tục “A ah ưm ư”, trong chốc lát đã hoàn toàn chìm đắm trong nhục dục cực khoái.
“Cái kia của ngài trong hoa huyệt của ta ngày càng…Ha a…lớn.” Cô nhíu mày, rên rỉ sung sướng, eo nhỏ lắc lên lắc xuống rất thong thả.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc kìm nén của Giang Khác Chi, cười nói: “Làm sao ngài phải khổ sở đè nén như vậy, ta muốn nghe tiếng ngài rên.”
Giang Khác Chi vẫn nhắm mắt mím chặt môi, tuyệt nhiên không kêu ra tiếng nào.
Chung Hi nhìn chằm chằm anh, cô nâng mông lên, sau đó cắn môi dùng sức ngồi xuống.
Khoái cảm tê dại mãnh liệt như dòng điện chạy qua cả cơ thể, Chung Hi phía trên hưởng thụ đồng thời như ý nghe được tiếng Giang Khác Chi rên rỉ, so với giọng điệu anh bình thường nói chuyện thì trầm khàn hơn nhiều.
Cô cảm thấy mỹ mãn cúi đầu xuống: “Thánh tăng rên thật dễ nghe.”
Giang Khác Chi mở bừng mắt, Chung Hi như cũ vặn vẹo eo lên xuống trước sau, mỗi lần đều tùy ý đâm sâu vào bên trong.