Trong màn đêm tĩnh mịch, Chung Hi ngồi xổm trên bờ biển mà rửa sạch sẽ chất nhầy còn dính lại giữa hai chân cô, dâm dịch cứ dinh dính càng có tẩy rửa hơn.
Giang Khác Chi lẳng lặng đứng sau lưng đợi cô, yên như tượng không nói lời nào cả.
Chung Hi nhớ lại vẻ mặt lúc anh vừa nghe cô nói câu ban nãy, dáng vẻ cứ như bị bắt làm gái điếm vậy, làm như cô ép anh phải lau không bằng.
“Anh thật sự là đã nghĩ nhiều rồi.” Chung Hi vừa chà chà rửa rửa trong miệng vừa làu bàu: “Cả ngày dùng nước biển để chà rửa, cũng không biết có ướp bản thân thành muối luôn không nữa.”
Giang Khác Chi nghe cô nói vậy, đang muốn trả lời lại gì đó nhưng đột nhiên sau lưng lại truyền đến âm thanh rầm rầm.
Tiếng động này vang lên trong màn đêm không khỏi làm cho Chung Hi hoảng sợ.
Cô quay người lại nhìn, sâu thẳm trong đôi mắt của Giang Khác Chi cũng đang nhìn về phía cô.
Anh mở lời: “Chắc là cái giá áo bị gãy, tôi đi xem sao, cô…”
“Tôi cùng đi với anh.” Chung Hi luống cuống tay chân lau sạch phần nước trên đùi, nhanh chóng đứng dậy.
Cô liền mặc vội chiếc đầm cô đặt bên bờ biển vừa nãy đi theo Giang Khác Chi, quần áo hình như có chổ bị dính nước nên hơi ẩm ướt một chút.
Hai người đi đến gần xem thì thấy đinh vít mà Giang Khác Chi tìm kiếm được trên thuyền đã bị lỏng ra, hơn nữa hai ngày nay gió thổi không nhẹ nên móc áo cũng rơi ra.
Chung Hi nghĩ, mấy cây đinh phía sau chắc chắn còn sử dụng lại được nên ngồi xổm xuống tìm chúng nhặt lên, “Giờ trời cũng sập tối rồi, mai hãy làm lại cái khác.”
Giang Khác Chi vốn dĩ đang nghĩ mắt xích nào có vấn đề chợt thấy Chung Hi sắp giẫm phải khúc cây gãy, chau mày rồi vòng tay từ phía sau ôm chặt eo cô.
“Đừng nhặt nữa, trời sáng rồi tính tiếp.” Anh trầm giọng nói, cổ tay hơi dùng lực kéo cô sang một bên.
Chung Hi vừa thoát khỏi chiếc gỗ mục “Ờ” một tiếng, vẻ mặt có hơi ngáo ngơ.
Chân cô vững vàng chạm đất một cái Giang Khác Chi liền buông tay ra.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy nét mặt Giang Khác Chi tự nhiên cầm lấy cây đinh trong tay cô, Chung Hi đối diện anh gật gật đầu, “Biết rồi.”
Không nói lời nào, làm sao cô có thể bị rung động với Giang Khác Chi chưa trải sự đời kia được chứ? Căn bản là do eo cô quá nhạy cảm thôi.
Giang Khác Chi nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của cô, trầm giọng lên tiếng: “Đi thôi.”
Chung Hi vốn dĩ định đi theo sát anh nhưng đột nhiên suy nghĩ ra gì đó lại chỉ tay lên những tấm gỗ kia: “Mấy cái này đa số đều bị gãy hết rồi, ngày mai chắc không dùng lại được đâu.”
Giang Khác Chi “Ừm” một cái, không biết cô lại đang muốn làm cái gì nữa.
Chung Hi ngước nhìn anh: “Không thì chúng ta đốt hết chúng đi.”
Giang Khác Chi nhướng mày lên hồi lâu mới lên tiếng: “Đống này đủ để hỏa táng hai người chúng ta rồi.”
Anh thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại có đủ nhẫn nại mà trả lời như vậy, nhưng rõ ràng là Chung Hi còn cạn lời hơn anh.