Mây đen nhanh chóng bị dập tắt.
Nhưng ánh mắt của Giang Khác Chi so với thời tiết còn khó đoán hơn.
Từ sau khi Chung Hi nói ra đề nghị của mình, anh cũng không nói câu nào, hai người cứ yên lặng đối diện nhau.
Chung Hi cảm thấy mặt mình có hơi nóng.
Một hồi sau, anh nói: “Ngừa đầu ra sau một tí.”
Chung Hi không vui “Ồ” một tiếng: “Biết rồi, anh không phải làm đâu.”
Giang Khác Chi không nói gì, chờ anh buông tóc cô ra, đúng là hiếm khi thấy anh không ngay lập tức xoay người rời đi như lúc này.
Cả anh thẳng tắp đứng đó, khuôn mặt phức tạp nhìn cô.
Chung Hi vì câu nói vừa rồi của mình mà mặt đỏ tai hồng, từ trước đến nay chỉ có đàn ông nói với cô như vậy. Cô làm bộ không chút để ý, nghiêng người khom lưng đem tóc đắm vào trong nước biển.
Cô không biết vì sao Giang Khác Chi không như vừa rồi đi qua đây đi?
Gội đầu xong, cô bắt đầu cọ rửa quanh người.
Giang Khác Chi thấy một giọt nước dọc theo xương quai xanh của Chung Hi chảy chầm chậm xuống vùng ngực no đủ, núm vú không biết là do nước biển lạnh hay là gì khác giờ đã sớm dựng đứng lên.
Anh thừa nhận bên dưới của mình đã sớm cứng rồi, có lẽ là từ lúc cô đề nghị hai người làm tình, hoặc là sớm hơn.
Anh muốn mạnh mẽ xoa bóp, gặm cắn cặp vú bự kia, càng nghĩ thứ dục vọng nóng bỏng ấy càng quanh quẩn trong đầu anh.
Mà bàn tay Chung Hi dưới cái nhìn chăm chú của anh dần dần hạ xuống phía dưới, đưa tay vào khu rừng rậm mà anh đã từng đi qua.
Anh không thể tiếp tục nhìn nữa, nhưng ý chí lại một lần nữa phản bội anh.
Ánh mắt anh nhìn theo cô đang dừng ở chỗ kia, tối hôm qua, chính là côn thịt anh ở chỗ này không ngừng cọ vào, đâm thọc.
Cho dù không đi vào nơi đó, phía dưới cô cũng chảy rất nhiều nước, lúc làm xong ,anh thấy bắp đùi trong của Chung Hi đều đã đỏ ửng.
Nếu thật sự có thể đâm vào trong, Giang Khác Chi nhìn nơi đó không chớp mắt.
Cô không nên nói với anh, cô có mang thứ chết tiệt đó.
Ánh mắt anh trở nên tối sầm xuống.
Giang Khác Chi có chết cũng không nghĩ tới, có một ngày anh có thể không mảy may để ý, trần trụi nhìn một người phụ nữ tắm như vậy.
Hiện tại, Chung Hi bắt đầu dùng tay rửa sạch phía dưới.
Tay cô rất nhỏ, cứ như vậy bao trùm hết phần lông bề mặt phía trên.
Giang Khác Chi nhìn hai chân cô hơi tách ra, một bàn tay nhanh chóng tách hai môi âm hộ, tay còn lại trên mị thịt mềm mại no đủ mà trên dưới di chuyển.
Hầu kết Giang Khác Chi chuyển động không ngừng, trực tiếp cương tại chỗ, bởi vì anh nghe được trong miệng Chung Hi phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.
Anh dùng hết sức mình chuyển tầm mắt mình không nhìn phía dưới của cô, mở miệng âm thanh trầm khàn dọa người.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
“Đang tắm.” Chung Hi nhẹ giọng trả lời: “Nếu không anh nghĩ tôi đang làm gì?”
Cô càng ngày càng giảo hoạt hơn rồi, Giang Khác Chi nhìn cô.
Cho dù dưới ánh sáng u ám, anh cũng hiểu, cô lại bắt đầu dùng cái ánh mắt mê hoặc lòng người này nhìn anh.
“Trời sắp chuyển lạnh rồi. Cô tắm mau lên.” Anh giọng điệu lạnh băng nói.
Giang Khác Chi biết mình phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Chuyện càng quan trọng hơn là, họ hẳn nên nhắc lại về thời gian từng người đi tắm.
Anh suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không tắm cùng cô nữa. Đến giữa trưa cô có thể tắm.”
Anh nhìn bàn tay cô rời khỏi hai mảnh môi thịt mập mạp, đưa vào sâu hơn.
“A…Vì sao?” Cô cắn cắn môi, biết rõ còn cố hỏi.
Lại giả ngốc.
“Chung Hi.” Lông mày anh nhíu chặt lại.
Chung Hi co rúm người lại bước lên từ nước biển, trên người còn đọng vài giọt nước, càng làm cơ thể cô lạnh hơn.
Cô nhìn qua rất lạnh, đôi tay ôm lấy ngực.
Giang Khác Chi thở dài một tiếng, quyết định đi về phía giá quần áo phía sau lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho cô mặc.
Bỗng nhiên, cả người Chung Hi nhào vào trong ngực anh.
“Lạnh quá, lạnh quá.”
Giang Khác Chi trong khoảng khắc ngắn ngủi đã hoài nghi cô có phải mắc bệnh nghiện tiếp xúc da thịt hay không, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Chúng ta lại làm một lần nữa đi, Giang Khác Chi.”
Chung Hi biết tất cả những cảm xúc này đều do hormone bị kích thích, cô sẽ không bao giờ bị một người đàn ông hấp dẫn lâu dài đâu.
Có lẽ sau khi làm một lần, không khí quỷ dị nữa hai người đã biến mất hết sạch.
Giang Khác Chi khó khăn nắm lấy vai cô, hai cơ thể dính chặt vào nhau không một kẽ hở, cảm giác ướt át vừa khiến anh thấy thống khổ lại….trầm mê.
Anh nắm chặt lấy bả vai cô, như muốn bóp nát cô vậy.
Hai người cuối cùng cũng tách ra được một chút, Giang Khác Chi cúi đầu nhìn cô, đôi mắt lâu nay luôn trầm lặng bị dục vọng bao phủ như muốn ăn trọn cô.
Chung Hi biết, bọn họ là cùng một loại người.
“Không phải cô bảo lạnh sao? Tôi đi lấy quần áo cho cô.” Anh nặng nề nói, đây là lý trí cuối cùng còn sót lại của anh.
Chung Hi từ trong ngực anh chui ra, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh: “Tôi muốn cái trên người anh.”
“Bị ướt rồi.”
“Không sao.” Cô khăng khăng nói.