Trước mặt là biển lớn mênh mông, sau lưng là hoang đảo trống không chẳng có gì, ò, cũng không thể nói là không có gì, dù sao thì ở nơi không xa kia chính là khu rừng rậm rạp khủng khiếp chẳng nhìn được bên trong.
Sau khi Chung Hi ước nguyện xong thì ôm lấy hai đầu gối không nói một câu nào, ngay lúc Giang Khác Chi nghĩ rằng cô sắp gục ngã rồi, thì cô đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất.
Giang Khác Chi không biết có phải cô lại nảy ra cái ý tưởng điên rồ gì đó rồi không.
“Khi nào có thể lên trên du thuyền để lấy đồ, tôi muốn lấy máy quay để quay Vlog, làm về chủ đề sinh tồn trên đảo hoang, lượt xem chắc chắn sẽ rất cao!” Sau khi cô nói xong với vẻ mặt hào hứng, cô đột nhiên che miệng lại rồi thận trọng nhìn Giang Khác Chi một cái.
“Đề tài này là do tôi nghĩ ra trước, nếu như sau khi trở về mà công ty anh cũng làm cái này thì tôi sẽ khinh thường anh đấy.” Chung Hi nói thẳng, dù sao ở đây chỉ có hai người họ, hơn nữa anh ta lại làm phiền đến cô, cô cũng không cần thiết phải giả vờ.
“Sự khinh thường của cô đối với tôi mà nói chẳng có giá trị gì.” Giang Khắc Chi lạnh lùng liếc cô một cái, “Công ty cô bắt chước kế hoạch của công ty tôi vẫn còn ít à?”
Còn chưa biết khi nào mới có thể được đội cứu hộ phát hiện, cô ta đã lại bắt đầu rồi.
Vào lúc mà Chung Hi vẫn còn đang tranh cãi với anh, Giang Khác Chi đưa mắt nhìn về phía biển sâu, “Là của cô tất, tôi sẽ không giành đâu.”
Chung Hi không ngờ rằng anh lại hào phóng đến vậy, điều này khiến cô bắt đầu suy nghĩ rằng có phải là mình quá ngang ngược rồi hay không, cô đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
“Hay là như vậy đi, anh có thể làm các chủ đề liên quan đến tìm kho báu, đào tài nguyên gì đó dưới biển sâu, mặc dù hơi nghiêm túc, nhưng có lẽ sẽ rất thu hút đàn ông, hay là anh có thể câu cá bên bờ biển, hoặc là săn lợn trên đảo hoang? Không có tín hiệu, livestream không thể đủ được, kỳ sau làm thử xem, nói không chừng sẽ có thể hot đấy.”
Chung Hi cảm thấy mình rất chân thành, Giang Khác Chi chỉ muốn chặn lại âm thanh bên tai, anh đeo tai nghe chống ồn lên.
Chung Hi cảm thấy bộ dạng anh ta nước đổ đầu vịt, giả thần giả quỷ, chỉ nghĩ rằng lòng tốt của mình lại bị coi là lòng lang dạ thú. Thật ra cô luôn cảm thấy người giống như anh ta vốn không nên làm trong ngành truyền thông, anh ta thích hợp làm luật sư hoặc là thẩm phán hơn.
Chung Hi gặp anh lần đầu tiên là ở lễ đường của trường, năm đó cô mới mười tám tuổi.
Buổi biện luận do trường cao đẳng thương mại Paris và học viện Kinh Tế London tổ chức, anh là người biện luận thứ tư của bên phản biện. Hầu hết những người Châu Âu mà Chung Hi đã từng gặp đều nhiệt tình, nét mặt của họ luôn rất phong phú, mà biểu cảm của Giang Khác Chi không hề thay đổi trong suốt quá trình, khẩu âm của anh rất chính xác, Chung Hi nhắm mắt chỉ cảm thấy mình dường như đang nghe âm thanh gốc của bộ phim Jane Austen, rất gây buồn ngủ.
Khi đó cô không hề biết anh là người Trung Quốc, bởi vì dáng người của anh có hơi đậm hơn so với người Châu Á, màu con ngươi giống như màu hổ phách nhạt và đôi môi mỏng.
Sau đó cô mới nghe nói rằng Giang Khác Chi là người Trung Quốc, nhưng mà lại mang một phần tám huyết thống nước Anh.
Đẹp trai thì sao chứ, lúc nào cũng bày ra bộ mặt của bà mẹ kế đoan trang, giống như là có ai đó đã nợ anh ta một trăm tám mươi nghìn vậy.
Chung Hi nghĩ, cứ coi như là hiện tại anh ta đẹp đến từng chân tơ kẽ tóc thì cũng có ích gì chứ, mấy chục năm nữa không biết chừng thành một tên đầu hói.
_
Nếu như là người khác gặp phải tình huống như vậy, ngoại trừ nỗi sợ hãi còn có thể sợ người nhà sẽ lo lắng, nhưng Chung Hi lại không có gánh nặng này.
Ngay từ khi cô còn học cấp hai, người giúp việc xin nghỉ phép, cô đã từng không nói gì với bố mẹ mà đến ở nhà bạn ba ngày, sau đó mãi đến khi cô trở về nhà, vẫn không có ai phát hiệu thiếu mất sự tồn tại của cô. Chưa kể cô đã đi du học ở Pháp ngay từ khi chưa tốt nghiệp cấp ba.
Cho nên ngay cả khi cô bị mắc kẹt ở đảo hoang một tháng trời, bố mẹ cô cũng sẽ không lo lắng xem con gái họ gặp phải chuyện nguy hiểm gì, có thể còn nghĩ rằng cô đã đi du lịch ở đâu đó rồi.
Điều duy nhất khiến cô lo ngại là con chó của cô, trước khi đi cô đã gửi nó đến nhà bà ngoại, không biết sau khi quay về nó có trở thành một con lợn hay không.
Còn cả công việc của cô nữa! Nửa tháng nữa còn có bữa cơm với bên cơ quan chính phủ, chiếc túi mà cô định mua tặng cho vợ của người ta vẫn chưa đặt được, nhân viên cửa hàng có thể sẽ gọi điện thoại cho cô bất cứ khi nào…
Nhưng muộn lắm cũng phải ở cái nơi quái quỷ này không dưới hai tuần đâu.
Hiệu suất của đội cứu hộ Đông Nam Á không thể nào thấp như vậy được, lúc này, Chung Hi vẫn ngây thơ nghĩ như thế.
Trước nay Chung Hi luôn là kiểu động vật sống hòa đồng, cô tự cho rằng bản thân mình đã đủ độc lập về mặt tư tưởng, nhưng có điều cổ hủ là cô vô cùng sợ tối, bóng tối sẽ khiến cô không có cảm giác an toàn.
Khi quay đầu lại, cô phát hiện ra đã không thấy Giang Khác Chi đâu nữa, toàn thân bỗng ớn lạnh.
Quan hệ của bọn họ không tốt, nhưng cùng lưu lạc đến nơi này, anh ta không đến mức sẽ chạy trốn một mình chứ.
Cô lòng dạ rối bời bật đèn ở điện thoại lên, điện thoại không có tín hiệu chỉ có công dụng như thế này mà thôi.
Sắc trời đã tối từ lâu, hoàn toàn là một phim trường lý tưởng không cần bất kỳ loại đạo cụ nào dành cho những bộ phim ma. Chung Hi đoán rằng Giang Khác Chi đã đi về phía bờ biển, do vậy cô cũng bắt đầu đi về hướng đó.
Cô đã cởi giày ra từ khi còn ở trên du thuyền, bước trên mặt đất đầy sỏi nhỏ và cát, mỗi bước đi đều đau đớn, dày vò.
“Tên chết dẫm Giang Khác Chi này, không biết là chạy đi đâu rồi, nói với tôi một câu rồi đi thì sẽ chết hay sao?”
Đang là giữa tháng mười hai, cho dù đang ở Đông Nam Á thì thời điểm này cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hơi lạnh, Chung Hi đứng khoanh tay ở bờ biển, trên người mặc một chiếc váy liền có đai màu trắng, mái tóc dài thỉnh thoảng bị gió biển thổi nhẹ qua, giống như một Sadako đương đại còn sống sót.
*Sadako là tên nhân vật trong bộ phim kinh dị “Sadako” của Nhật Bản. Hình ảnh dưới đây chống chỉ định cho người yếu tim hay đọc vào đêm khuya. Khuyến khích lướt nhanh :>>>
Thật là một con người biết so sánh :)))))
Sau khi tự mình dọa mình xong, cô không còn cảm thấy quá đáng sợ nữa.
Cô cúi đầu, chuẩn bị dùng nước biển rửa sạch cát trên chân, kết quả lại nhìn thấy một thứ khác.