Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 12




Mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên là Nam Lăng lẳng lặng ngồi cạnh bên, vẻ mặt em mang theo quyến luyến và dịu dàng cười với tôi.

“Chào…” Thấy tôi tỉnh lại, em khom người hạ xuống trán tôi nụ hôn mềm nhẹ như lông chim.

Tôi lúng tôi lúng túng chăng rõ phải đáp lại thế nào.

Trong không khí, hương vị ái ân còn vương lại vẫn chưa hoàn toàn tan đi, trên vùng cổ trắng nõn của Nam Lăng, những ấn ký màu tím xanh càng nhìn càng ghê người.

“Chuyện gì vậy? Mệt mỏi quá à? Muốn ngủ tiếp không?” Em cẩn thận dịch chăn bên cạnh tôi, sau đó khoác áo chậm rãi ngồi dậy, “Nếu không em đi làm bữa sáng trước…”

Lúc xuống giường cơ thể em run rẩy một cách rõ ràng, lúc bước đi tư thế có phần cứng ngắc.

Những đoạn ngắn về tiếng thở dốc và rên rĩ giao nhau từng chút một hiện lên trong đầu tôi, này gương mặt đau đớn mà tái nhợt, này thần sắc răng cắn chặt môi, này nhiệt tình cực lực đáp lại.

Hóa ra tất cả thứ ấy chẳng phải là mộng; hóa ra đêm qua tôi vẫn tổn thương em.

“Nam, Nam Lăng…” Kêu tên em có phần khó khăn, “Em đừng vội. Anh, anh không đói bụng…”

“Sao lại không đói bụng, giằng co suốt một đêm…” Nói tới đây, mặt em đỏ bừng, thanh âm chợt thấp xuống, “Làm bữa sáng mà thôi, nào có mất công.”

Tại nhà bếp vang lên tiếng lỉnh cà lỉnh kỉnh, khuấy động đến mức tim tôi cũng đạp chẳng theo nhịp nào.

Đêm qua… Đêm qua…

Tôi nghĩ đến gương mặt ai, sau đó lại thế nào mà đi làm một việc chẳng thể tha thứ.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm quần ngủ và áo sơmi trên cơ thể, tôi xốc chăn lên, trên ra giường trắng tinh điểm vài vết màu chói mắt mà nở rộ, hệt một đóa hoa sớm lụi tàn.

“Sao anh lại dậy rồi?” Chỉ mới vài phút mà thôi, vậy mà em đã mang bữa sáng vào, “Nếu dậy rồi thì ăn chút gì trước đi.”

Tôi máy móc nhận lấy khay thức ăn em đưa.

Nước chanh mới pha, vài miếng bánh mì toàn làm bằng lúa mạch, nửa phần chân giò hun khói công thêm sau salad. Đó là bữa sáng dinh dưỡng mà rất lâu trước kia tôi từng quen.

Thuận tay cầm lấy một miếng đặt trước miệng cắn, và nhai.

“A? Đây mà cũng là bữa sáng sao? Trác Việt anh thật nhỏ mọn! Chỉ ăn bấy nhiêu làm sao đủ sức! Tôi muốn ăn thịt kho tàu, sườn lợn và hamburger ~”

Vào thời điểm nào đó, dường như có người từng nêu ra lời phản đối như vậy với tôi.

“Ăn chất diệp lục mà trưởng thành chỉ có thực vật thôi, anh phải học tập Tiểu Bạch nhà chúng ta nhiều hơn nha ~ như thế mới gọi là cơ thể khỏe mạnh.”

Dường như… Dường như vào lúc thấy tôi hết sức chuyên chú mà ăn salad, nhóc đã thẳng lưng mà nói thế.

“Tôi tuyên bố lần chót, anh mà còn làm cái loại rau nhợ chẳng hề có thịt này lần nữa, tôi sẽ cùng Tiểu Bạch bỏ trốn khỏi nhà, tìm nơi có thịt mà ăn cơm!”

Kiên trì về khái niệm ‘Ẩm thực khỏe mạnh’ một hồi, nhóc có vẻ như vẫn còn tức giận.

Rời nhà trốn đi…

Rời nhà trốn đi???

Khay thức ăn trong tay ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất, tôi đứng phắt dậy, Nam Lăng nâng đôi mắt suy nghĩ lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi.

Ngay cả gõ cửa cũng không cần, tôi trực tiếp rất thô lỗ đẩy cánh cửa kia ra.

Chăn gối hỗn độn lung tung, không hề có bóng hình cuộn tròn núp bên trong, hết thảy đều giống như đúc lúc nhóc rời đi.

Vẫn chưa trở về sao? Tay giữ chặt cánh cửa chậm rãi buông xuống, tôi không biết trong lòng là khổ sở hay may mắn nhiều hơn.

Từng bước một trở lại trước bàn ăn, nghĩ một hồi, tôi ngồi xổm xuống chậm rãi nhặt lên thức ăn rơi vãi trên mặt đất.

“Trác Việt.” Trên đỉnh đầu phát ra thanh âm, Nam Lăng đang gọi tôi, trong giọng nói là nghẹn ngào khó thể ức chế, tôi chẳng biết đó có phải là do mình lỗi giác hay không.

“Anh xin lỗi…” Câu nói thốt ra lại khiến cả hai đều ngẩn người, sau một lúc lâu, tôi miễn cưỡng bật cười, “Ý anh là, đã lãng phí bữa sáng của em.”

“Nó có trở về…” Trong giây lát tôi nghe được một câu chẳng hiểu tại sao, nhưng lại khiến tất cả động tác của tôi ngừng lại.

“Đêm qua, Long Nại có trở về…” Tôi nắm chặt lấy tay em, nghe Nam Lăng từng chữ từng chữ nói hết sức rõ ràng, “Sau khi mở cửa ra thì nó do dự rất lâu trong bóng đêm, và rồi em nghe được tiếng nó nói rất nhỏ, Trác Việt, tôi tin anh… Tiếp đó, nó bật đèn tường.”

“Sau đó thì sao…” Những gì bị bao trùm bởi bóng tối đã có thể thấy rõ ràng, vậy mà buồn cười là tôi còn có can đảm hỏi vấn đề như thế.

“Sau đó?” Cơ thể Nam Lăng nửa quỳ xuống, đến cạnh bên tôi, “Sau đó nó liền nhìn thấy chúng ta ôm nhau, làm việc chỉ có thể làm giữa những kẻ yêu nhau…”

“Vì sao… anh không biết?”

“Bởi vì anh cứ mãi nói ‘Anh yêu em’, anh ôm em kịch liệt như thế, thời điểm đó trong mắt anh còn có thể chứa thứ gì khác hay sao?”

“…”

Tôi vẫn dụng tâm mà nói tôi yêu nhóc, sau khi gặp nhóc rồi, trong mắt tôi thật sự chẳng còn thứ gì khác, tôi đã cho rằng khoảng cách giữa chúng ta gần lắm.

Chỉ là khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng chúng ta chỉ có chối từ chứ không thật sự bên nhau. Một lần rồi lại một lần, nhóc dùng phương thức của bản thân mình để dựa vào tôi, còn tôi thì lúc nào cũng chỉ biết nói, đừng ầm ĩ nữa, Long Nại…

Tôi sẽ nói với người đời rằng, nhóc cũng có máu có thịt, chẳng qua tôi sao có thể chân chính nhìn thẳng vào tình cảm chẳng muốn rời xa mà nhóc che dấu đằng sau những vui cười và tranh cãi ầm ĩ? Có phải chăng sâu trong nội tâm, tôi trốn tránh cũng bởi do nhóc là người nhân tạo mà thôi?

Vì sao tôi chưa bao giờ chịu đáp lại một câu ‘tôi cũng yêu nhóc’, vì sao tôi không dám bình tĩnh nhìn vào đôi mắt nhóc lúc nhóc nói thích tôi?

Có phải không trong vô số lần lướt qua nhóc, chúng ta đã bị đẩy đến một nơi ngày càng xa xôi?

“Nam Lăng, hãy nói cho anh biết… Nói cho anh biết Long Nại hiện đang ở đâu? Em biết, em nhất định biết phải không?”

“Trác Việt, anh không thương em ư?” Tay em xoa lấy má tôi, hệt như muốn in dấu mỗi một tấc da thịt vào lòng.

“Nam Lăng…”

“Anh yêu em mà, không phải sao? Anh lẽ ra phải chỉ yêu mỗi mình em…”

“Nam Lăng, anh van xin em đó!” Linh hồn bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, nên tôi chẳng thể lý giải hoặc an ủi những lời vô nghĩa đã gần như tuyệt vòng của Nam Lăng.

Thứ chất lỏng ấm áp chảy xuống gương mặt trắng muốt hao gầy của em, ‘tách’ một tiếng, cuối cùng rơi xuống đất.

“Nó quay về phòng thí nghiệm… Nó vẫn ngồi nơi góc tường nhìn chúng ta, mãi đến khi anh ngủ. Sau đó nó nói với em rằng, hãy cho nó biết nó nên trở về nơi nào.”

Thanh âm bình tĩnh đến lạnh lùng, tựa như truyền đến từ một nơi nào đó thật xa, nói đến một việc chẳng hề liên quan đến bản thân mình.

“Tim của nó đã hoàn toàn suy kiệt, tử vong là chuyện sớm hay muộn… Cho nên kế hoạch tiêu hủy tiến hành trước…”

“Tiêu hủy? Hiện tại?” Những từ ngữ đơn giản ấy lại cứ chẳng thể hình thành trong tâm trí tôi, mãi đến khi sợ hãi tràn ra từ đáy lòng khiến tôi cơ hồ không thể đứng thẳng.

“Phòng thí nghiệm số mấy? Hãy nói cho anh biết mật mã mở cửa, anh phải cứu Long Nại! Nam Lăng, anh phải cứu Long Nại!”

“Không còn kịp đâu.” Em đẩy bàn tay tôi đang đặt nơi vai em ra, “Chương trình tiêu hủy là tự động thi hành, hiện tại chỉ còn nửa giờ cuối cùng… Anh biết đó, vì tránh tia phóng xạ cực nóng, không gian tiêu hủy một khi đóng lại sẽ không thể mở ra, ai cũng bất lực. Anh, em, đều cứu không được nó…”

“Ngừng lại! Nam Lăng, em đừng nói những lời sau nữa, hay cho anh biết phòng thí nghiệm số mấy, nói cho anh biết mật mã!”

Tôi đã lảo đảo vọt tới cửa, chỉ còn chờ em nói cho tôi biết câu sau cùng.

“Phòng thí nghiệm số ba… Mật mã là, NANLING LOVES ZHUOYANG…”

Thanh âm biến mất trong nghẹn ngào, bước chân tôi cuối cùng hơi dừng lại.

Chỉ nhẹ dừng một chút mà thôi.

Trời thế mà lại đổ mưa, độ ấm rất thấp. Mùa đông chưa chính thức đến, vậy mà ngập trong không khí nơi thành phố này đều là hơi lạnh.

Long Nại, hóa ra chân trần chạy trên đường đúng là một việc rất rét.

Phòng thí nghiệm trống rỗng, chỉ liếc mắt một cái là có thể trông thấy một chiếc lọ trong suốt thật lớn đặt giữa phòng.

Chương trình thực thi đã khởi động, trong phòng không có người ngoài.

Vậy nên sau khi mở cửa ra, chỉ có tôi và Long Nại hai người im lặng cùng một chỗ.

“Trác, Trác Việt?” Nhóc ôm gối ngồi dưới đất, như không có sức mà nhìn thẳng. Thấy tôi đến gần, mắt nheo lại. Âm thanh khàn khàn truyền tới qua lọ thủy tinh, nghe sao mà ngốc nghếch.

“Tôi dường như lại nằm mơ đó! Bằng không sao anh lại xấu đến vậy?” Nhóc nặng nề cười, nụ cười như thì thào tự nói với bản thân mình lúc mộng du.

“Tôi đây bây giờ rất xấu sao?” Tôi ngồi xổm xuống, mắt đặt trên cùng một trục hoành của nhóc mà nhìn thẳng sâu vào nhóc.

Hình ảnh do thủy tinh phản xạ rất mơ hồ, tôi hiện tại có thể là quần ngủ bị kéo dài, áo sơmi nhăn nhúm, chân trần cộng thêm dáng vẻ toàn thân ướt đẫm, đúng thật là chẳng hề anh tuấn tiêu sái.

“Giống Tiểu Bạch lúc mới tắm rửa xong!” Nhóc nghiêng đầu nửa ngày mới tìm ra được so sánh chuẩn xác, sau đó đầu gối nhích lại gần.

“Nhất là mớ tóc cứ vểnh lênh này…” Nhóc vất vả nâng tay lên tựa như muốn chạm vào tóc tôi, lại bị tấm thủy tinh ngăn lại mà vô lực buông tay xuống.

“Trác Việt… Tôi buồn ngủ quá, anh trò chuyện với tôi đi.” Mắt nhóc rũ xuống, sau đó cố gắng miễn cưỡng mở ra.

“Đừng ngủ, Long Nại!” Tôi hối hả, sợ nhóc chỉ cần nhắm mắt thôi sẽ chẳng mở ra lần nữa.

“Vậy anh nói đi, kể chuyện cổ tích cũng được… Anh có thể kể ‘Hoàng tử bé’, tôi vẫn chưa nghe xong mà.”

Nhóc lấy tay vỗ mặt, như muốn tự thức tỉnh bản thân mình.

“Không, lần này không nói đến Hoàng tử bé nữa.”

“Vậy nói cái gì?”

“Nói tôi thích nhóc… Long Nại, tôi thích nhóc!”

“…”

“Là thật đó, Long Nại tôi thích nhóc, đây không phải lập trình đâu.”

Với những lời này nhóc phản ứng thật lâu, tôi lẳng lặng chờ, sau đó nhìn thấy hai tay nhóc nâng lên đặt vào nơi trái tim.

“Long Nại! Tim rất đau sao?” Tôi thẳng lưng, đồng tử trừng đến mức sắp vỡ.

Chẳng lẽ lại làm nhóc tổn thương?

“Không đau!” Nhóc không hiểu mà lắc đầu, “Chỉ là, chỉ là rất kỳ lạ…”

Nghĩ một hồi, nhóc cười đến lộ cả răng, “Loại cảm giác này, hệt như ăn rất nhiều rất chiều chocolate ~”

“Vậy… Ăn nhiều quá có thể ngán hay không?”

“Sẽ không như thế đâu, tôi thích lắm.”

“Vậy tôi sẽ nói tiếp, Long Nại tôi thích nhóc, tôi thích nhóc…”

Nhóc nhìn tôi, một lần rồi lại một lần nữa vô cùng nghiêm túc nghe. Tôi không biết những âm thanh đó xuyên qua lọ thủy tình liệu có biến thành miếng băng băng lại nơi vết thương lấp lánh của nhóc.

Im lặng gió, im lặng mưa, im lặng mắt, im lặng tâm linh, toàn bộ thế giới đều im lặng mà nghe.

Màu hồng hồng điểm lên gương mặt nhóc vẫn trắng bệnh, nhóc con đang thẹn thùng sao?

“Trác Việt, bỗng nhiên… khó chịu quá!” Lấy tay kéo cổ áo, nhóc như sắp không thở được.

Tim ‘thịch’ một tiếng rơi xuống nơi thấp nhất.

Hủy diệt đi vật thí nghiệm khoa học là lợi dụng tia phóng xạ để tiến hành đun nóng không khí trong chiếc lọ bịt kín, sau đó trong nháy mắt sẽ nóng lên đến cực hạn, chỉ dùng một phần ngàn giây thời gian mà thôi, và rồi hết thảy sẽ hóa thành tro tàn, không để lại nửa phần dấu vết.

Không có đớn đau giãy giụa, một phương thức ‘Nhân đạo’ nhất.

Thời gian đun nóng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi, sau đó…

“Long Nại, Long Nại nhóc chờ một chút…”

Ghế, bàn, các loại vũ khí kim loại… Tất cả những gì gần bên có thể vơ lấy đều bị tôi ném đầy hung hăng vào trên lọ thủy tinh ngăn cách giữa chúng tôi, chỉ là hết thứ này đến thứ khác luôn bị bắn trở về.

Chiếc lọ nhìn qua yếu ớt vậy đó, thế mà tôi hoàn toàn chẳng thể đập bể nát.

“Long Nại… Nhóc cố chịu một lúc, tôi đi tìm thứ gì đó có thể mở nó ra!”

“Trác Việt!” Ngay tại khoảnh khắc tôi gần như xoay người, nhóc dồn dập thở gọi tôi lại.

“Nơi này rất nóng mà! Mắt tôi chảy mồ hôi…”

Tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích, đứng đờ tại chỗ.

Thứ chất lỏng màu đỏ, sềnh sệch chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt đen láy của nhóc, để lại vết hằn rõ ràng trên má nhóc.

“Nam Lăng…” Tôi kêu khẽ một tiếng, “Nam Lăng em xem đi, nhóc con chảy nước mắt rồi đó, sao em còn có thể nói nhóc là người nhân tạo chứ?”

“Trác Việt…” Hai tay nhóc sờ soạng, gọi tên tôi, “Mồ hôi chảy nhiều quá, không thấy rõ! Anh đừng đi được không, anh ở nơi nào?”

“Ở đây, tôi ở đây.” Tôi tì chặt vào kính, đập mạnh vào chiếc lọ trước mắt.

Vì sao lại chẳng thể đập vỡ được thế này?

Tâm hồn giam cầm còn có thể đánh vỡ, vì sao thứ này lại chẳng thể vỡ đi?

“Trác Việt, đừng đập nữa, tay sẽ đau…” Nhóc nghiêng tai phán đoán vị trí, bàn tay rất cẩn thận cũng tì lên.

“Tôi nắm được tay anh rồi, có phải không?” Khóe miệng cong lên rất tự tin.

“Phải…” Tôi cũng dán tay vào, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, nếu mười ngón giao nhau, tôi nhất định có thể rất nhanh nắm lấy bàn tay nhóc.

“Trác Việt, kỳ thật tôi vẫn luôn tin!” Nhóc dán mặt lên thủy tinh, nhẹ nhàng cọ.

“Tin gì nào?” Tôi cũng nhoài người tới, nhanh chóng dán cùng một chỗ với nhóc.

“Tin hết thảy giữa hai chúng ta, nhất định không phải chỉ là chương trình mà thôi…”

Cuối cùng nhóc xoay mặt lại, hé môi tì lên thủy tinh, vết máu chảy ra từ mắt cũng in lên kính, hồng hồng, rất đẹp.

“Chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể hôn môi…”

Hai mắt khép lại, vẻ mặt chờ mong, thời gian nháy mắt đảo ngược về lại đêm nơi quán bar, về lại cảnh tượng lần đầu tiên nhóc nói rằng nhóc thích tôi.

Tôi kiên quyết mà hôn lên.

Quá trình đun nóng chấm dứt, sóng phóng xạ lên tiếng vận hành, những đốm lửa rực rỡ bắt đầu nhảy múa.

Toàn bộ thế giới đều như cực nóng mà chăm chú nhìn chúng tôi.

Một tia rồi lại một tia, này đỏ, này tím, này lam, này vàng, sương mù tràn ngập, chùm tia sáng ngày càng chói ngời khiến tôi chỉ có thể nhắm hai mắt lại.

Môi vẫn dán như trước, tay vẫn nắm như trước, tôi biết, phía bên kia chiếc lọ, nhóc cũng chưa từng buông.

Độ ấm vẫn còn, độ ấm quen thuộc của nhóc vẫn còn bên môi tôi.

Thế là, khi tôi mở mắt ra lần nữa, Long Nại, hãy hứa với tôi, hứa rằng nhóc sẽ vẫn đứng tại chỗ như trước, mãi không rời đi…

Phần 1 – Hoàn

Phần 2



Quỹ tích trí nhớ

Những vòng xoay ký ức