Hiểu Thanh Hoan

Chương 89




Thời gian mười ngày, đủ để Giang Hiểu Hàn dẫn ba trăm binh sĩ Thần Vệ doanh đến ngoài thành Trường An, cũng đủ để Nhan Thanh có thể nhanh chóng chạy về núi Côn Luân.

Núi Côn Luân đã nhận trận tuyết đầu mùa từ lâu, bậc thang đá phủ rêu xanh dẫn lên núi giờ đã có một tầng trắng mỏng, bởi hiếm có người đến nên ngoài dấu vết do lá khô tạo ra thì không còn gì khác.

Cảnh Trạm cởi mũ trùm, đứng dưới chân núi, sững người nhìn lên.

Núi Côn Luân thấp thoáng trong mây mù trùng điệp, đúng là giống nơi ở của tiên nhân.

Nhan Thanh đi tới bên cạnh cậu bé, đỡ gáy nhóc, bình thản nói: "Quỳ xuống, rập đầu lạy."

Cảnh Trạm cũng không hỏi tại sao, nghe vậy bèn quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái, đang muốn đứng dậy, lại bị Nhan Thanh đè vai xuống.

"Chưa đủ." Nhan Thanh nói: "Dập đầu xong mới có thể lên núi, đây là quy củ."

Cảnh Trạm vội vàng gật đầu, theo quy củ làm lễ ba bái chín dập, Nhan Thanh mới buông ta để cậu bé đứng lên.

Nhan Thanh phủi phủi ống tay áo không dính bụi, đeo Xích Tiêu kiếm bên hông, mới chắp tay bước lên trước vài bước, đạp lên thềm đá: "Lên núi, ngày sau coi như đã công khai, con là đệ tử tại Côn Luân của ta. Sau này phải tự thân tu luyện, nắm giữ sự thanh liêm, chính trực, sáng suốt."Cảnh Trạm nhìn ngọn núi cao vút trong mây, có chút lo lắng nuốt ngụm nước bọt, gật đầu nói: "Vâng."

Nhan Thanh quay đầu, đưa tay về phía Cảnh Trạm: "Đến đây."

Cảnh Trạm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nắm lấy tay Nhan Thanh.

"Lúc lên núi không được dùng khinh công, không được bừa bãi khiến linh thú trong núi bị thương, không được dịch chuyện trận pháp, thấy bạch hạc nghĩa là phải nghe thông báo." Nhan Thah dắt tay Cảnh Trạm, dẫn cậu bé bước từng bước lên núi: "Nhớ kỹ chưa?"

Cảnh Trạm căng thẳng đến đổ mồ hô tay: "Nhớ kỹ ạ."

Đối với thế nhân, Côn Luân như một địa danh nối liền với "Thiên mệnh". Trước khi đến Côn Luân, Cảnh Trạm thậm trí còn lén lút tưởng tượng vào ban đêm, người Côn Luân có khi nào sống trên mây. Hoặc là Nhan Thanh chỉ cần vung tay một cái là có thể dùng kiếm khí bắc cầu lên trời.

Những điều này đương nhiên không thể.

Trên thực tế, ngay cả Nhan Thanh cũng không rõ, hai chữ "Côn Luân" là tên của những người như bọn họ, hay cũng chỉ vì thế nhân thấy bọn họ ở trên núi này mới truyền miệng gọi như vậy.

Chim bay cá nhảy trên núi Côn Luân dường như đều có thêm chút linh tính hơn so với nơi khác, phần lớn không sợ người. Thỉnh thoảng nhìn thấy chim tước bay qua rừng, chúng sẽ không trốn người mà chỉ coi như không mà bay quá.

Trong núi vô cùng yên tĩnh, vừa vào đông, tiếng chim muông cũng có vẻ thưa thớt, ngoài tiếng gió thổi qua rừng cây xào xạc thì không còn tiếng động nào khác. Đi tới lưng chừng núi, trên đường còn gặp phải một con sóc đi ra kiếm ăn, dọa cho Cảnh Trạm giật mình.

Một dòng suối trong uốn lượn theo đường núi, lớp tuyết bên dòng suối kết thành băng, nhìn qua như tỏa sáng lung linh ___ những cảnh tượng này thật chẳng giống như ở nhân gian.

Cảnh Trạm không quá quen, tay cứ đổ mồ hôi, bàn tay nắm tay Nhan Thanh cũng bắt đầu trượt ra.

"Đừng sợ." Nhan Thanh nhẹ giọng nói: "Đây là nơi mà ta lớn lên."

Đường núi quanh co khúc khuỷu dài đến không thấy rõ điểm cuối. Cảnh Trạm biết Lục Phong ở đây, so với Nhan Thanh đã ngày ngày chung đụng với mình, trong lòng Cảnh Trạm, Lục Phong lại càng giống "tiên nhân" hơn.

Càng đến gần đỉnh núi, đường nhỏ lại càng gồ ghề. Tuổi Cảnh Trạm còn nhỏ, sức lực không có là bao, phân tâm một chút đã không đuổi kịp bước chân Nhan Thanh. Cảnh Trạm vội vàng tiến lên, cố gắng đuổi theo Nhan Thanh, nhưng chờ đến khi cậu bé chạy lên bậc thang, lại phát hiện trước mặt là vực sâu vạn trượng.

Đá vụn rơi xuống bên dưới, hồi lâu sau cũng không thấy tiếng vang. Đoạn núi này như bị thần binh lợi khí chém ngang, tường vực trơn nhắn, nếu như ngã xuống, e rằng cả chỗ đặt chân cũng không có.

Cảnh Trạm chợt sợ đến đổ mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch. Cậu bé lùi về sau hai bước theo bản năng, sau lưng lại đụng phải một cây thông lớn.

Cảnh Trạm quay đầu, mới phát hiện đường đi đã không còn từ lúc nào, chỉ có thể thấy một đoạn thang ngắn, phần còn lại bị bóng tối ngăn cách, dường như là bỗng chốc hiện ra như vậy.

Cảnh Trạm bỗng ngơ ngẩn: "Sư phụ...?"

Không người đáp lại.

Trời bắt đầu đổ tuyết, Cạnh Trạm giơ tay nhận, hoa tuyết lạnh lẽo tan trong lòng bàn tay bé, nhanh chóng biến thành nước.

Là thật, Cảnh Trạm nghĩ.

Nhưng con đường phía sau lại biến mất một cách kỳ lạ, cậu bé không thể đi đâu được. Cảnh Trạm ngẫm nghĩ một chút, mới nhớ lúc mới tới, Nhan Thanh có nhắc đến trận pháp trong núi. Nghĩ đến đây, cậu bé cũng không dám di chuyển, dứt khoát ngồi trên đất, chờ Nhan Thanh đến tìm mình.

Nhan Thanh nhanh chóng phát hiện không thấy đồ đệ nhỏ bên cạnh, nhưng trận pháp trên núi là do một tay Lục Phong thiết lập, trong Cửu Cung Bát Quái trận còn có Lục Hợp trận, kỳ môn thiên biến vạn hóa, bước sai một bước liền không biết sẽ đi tới nơi nào. Cho dù là người đi vào trận như đi chỗ không người như Nhan Thanh cũng không thể dễ dàng đi qua từng cửa mà tìm.

Nhan Thanh tìm tròn một khắc, mới tìm tìm thấy cải thìa nhỏ đang ngắm đá trong tuyết, bên cạnh cậu nhóc còn có một con nai trắng đang nằm, ngăn giữa vách núi và Cảnh Trạm.

Trên người Cảnh Trạm phủ một lớp tuyết mỏng, đàng hoàng ngồi xếp bằng tại chỗ. Thấy Nhan Thanh đến, mắt cậu bé chợt sáng lên, vui vẻ như thể sẽ lập tức nhảy dựng lên.

Nhan Thanh cảm thấy buồn cười, đưa tay phủi phủi tuyết trên vai bé: "Còn không đứng dậy?"

Cảnh Trạm chống tay chốc lát, ấp úng nói: "... Chân con tê rồi."

"Khí ngưng trệ, máu không lưu thông, đương nhiên sẽ tê." Nhan Thanh không thể làm gì khác, nâng khuỷu tay đỡ cậu bé lên: "Vì sao không tĩnh tọa?"

Cảnh Trạm gãi đầu, xấu hổ le lưỡi: "Con quên mất."

Con nai trắng này thông nhân tính, thấy Nhan Thanh tìm tới bèn liếm liếm tay y. Nhan Thanh cười, cảm ơn nó, nai trắng mới tao nhã chạy đi, mất hình mất dạng.

"Để tránh có người bước nhầm, vào núi quấy rầy thanh tĩnh, trong núi có thiết lập trận pháp. Qua trận, coi như đến Côn Luân." Nhan Thanh cúi người, vỗ nhẹ vào huyệt vị của Cảnh Trạm, lại dắt tay cậu bé: "Ta dạy con một lần, con phải cẩn thận nhớ đường."

Ra khỏi Lục Hợp trận, phong cảnh trước mắt thay đổi hoàn toàn. Lưng chừng dốc núi thoai thoải là đình đài lầu các thấp thoáng trong rừng núi, Cảnh Trạm sững người đi theo Nhan Thanh, vòng qua một rừng trúc lớn mới coi như thực sự thấy "tiên cảnh" trong miệng thế nhân.

Sau rừng trúc là vài gian nhà gỗ tinh xảo, bệ cửa sổ khắc bạch hạc, có một cửa sổ mới chỉ khắc được một nửa, còn chưa làm xong đuôi hạc. Sau đó còn có ba tòa trúc lâu, góc phòng có treo tù được làm từ xương, gió thổi qua đã vang tiếng.

"Quá chậm."

Cảnh Trạm cả kinh, nhìn về phía bắt nguồn âm thanh theo bản năng, mới phát hiện đối phương đang ngồi trước cửa sổ mở ở tầng hai trúc lâu, tựa hồ đang tự mình đánh cờ.

"Sư phụ." Nhan Thanh chắp tay khom lưng: "Trận pháp huyền diệu, con muốn dạy A Trạm nhớ đường."

Lúc này Lục Phong mới như nổi lên hứng thú, ném quân cờ đen vào hộp cờ, rốt cục cam lòng cha hai thầy trò đường xa mà tới này một ánh mắt.

Ông nhìn xuống dưới, quan sát Cảnh Trạm một lát mới ừm ờ: "Nhìn cũng được... Có thể tự thoát khỏi kinh sợ, tâm tư cũng coi là thuần khiết thiện lương."

Cảnh Trạm: "..."

Dọc đường núi đi cùng Nhan Thanh, cậu bé không thấy bóng người thư ba, thỉnh thoảng chỉ gặp một con sóc hoặc nai trắng, sao người này lại biết nhóc đi nhầm vào trong trận pháp? Cạnh Trạm sợ hãi nhìn Lục Phong, trong lúc nhất thời không biết ông là người hay là thứ gì khác.

Lục Phong đẩy hộp cờ về trước, hơi híp mắt, thâm trầm nói: "Sư phụ mi không nói cho mi biết sao? Ta là yêu quái trong núi này, năm nay đã hơn ba ngàn tuổi. Đứng nói ta biết hết nhất cứ nhất động của mi ở trong núi, ta thậm chí còn biết, sư phụ mi thu nhận mi ở Bình Giang phủ."

Cảnh Trạm bị dọa sợ đến sững người, chỉ lo đối phương không vui, đẩy Nhan Thanh ra, ăn luôn nhóc.

"Sư phụ, người đừng dọa trẻ con." Nhan Thanh theo Lục Phong từ nhỏ, tự nhiên hiểu rõ đức hạnh của ông, không khỏi thở dài: "Thằng bé còn nhỏ mà."

"Lúc con tới Côn Luân còn nhỏ hơn nó." Lục Phong cảm thấy khá là vô vị: "Trẻ nhỏ lòng dạ cạn, nghĩ gì đều viết hết lên mặt, lớn rồi thì không dễ lừa nữa."

Cảnh Trạm ngây người nhìn hai người, không biết họ đang nói cái gì.

"Sư phụ ta ở trong núi này mấy chục năm, trong núi này trên dưới ra sao, người sao có thể không rõ ràng. Huống hồ, trận pháp bên ngoài là do người tự mình bày bố, biết được cũng không có gì là lạ." Nhan Thanh xoa đầu Cảnh Trạm: "Còn về những chuyện khác ___ Con còn nhớ không, quan tinh, bói toán, thiên tượng, tính hết cũng biết chuyện thiên hạ. Bản lãnh của ta đều là do người dạy."

Lúc này Cảnh Trạm mới phản ứng lại, ông lão này là sư phụ của Nhan Thanh, thế mà nhóc cứ đứng sững ra đấy, chẳng chào hỏi gì! Cạnh Trạm vội vàng muốn quỳ xin lỗi lại bị Lục Phong ngăn lại.

"Không cần quỳ." Lục Phong nói: "Sư phụ con thu nhận con, con chính là người Côn Luân. Truyền nhân Côn Luân trên không cần lạy trời, dưới không cần quỳ đất, ngoài việc quỳ gối trước bản lãnh của chính mình, chỉ cần quỳ trước sư phụ con."

Đây là đạo lí gì, Cảnh Trạm một mặt không rõ. Cậu bé từng cho là, người Côn Luân kế tục mệnh trời, hẳn là phải theo Thiên đạo.

Lục Phong dời mắt, nhìn về phía bàn cờ, lấy ra mấy quân cờ trong hộp, nhàn hạ nói: "Ta hỏi con, Côn Luân là nơi thế nào?"

Cảnh Trạm quay đầu nhìn Nhan Thanh, thấy đối phương không có ý lên tiếng mới hậu tri hậu giác nhận ra, đối phương đang nói chuyện với mình.

Cảnh Trạm chần chờ mở miệng: "Là... tiên cảnh ạ?"

"Là nơi gần trời nhất." Nhan Thanh bỗng mở miệng: "Truyền nhân Côn Luân trông coi Thiên đạo, lại không thể để Thiên đạo kiểm soát."

Cảnh Trạm như hiểu mà không hiểu.

"Sau đó đều sẽ rõ." Nhan Thanh xoa đầu cậu bé, tựa hồ không muốn nhiều lời: "Căn nhà gỗ đầu tiên bên tay trái còn trống, con đi dọn dẹp một chút rồi ở lại đó... Căn ở giữa là chỗ của ta, tòa trúc lâu sau đó là tàng thư, nếu con thích, có thể đi xem. Từ nơi này lên phía trên không có trận pháp, con có thể tự mình đi dạo."

Cảnh Trạm được sắp xếp xong, Nhan Thanh dỗ cậu nhóc vào nhà, quay đầu đã thấy Lục Phong như cười mà không cười nhìn mình.

"Có lời gì, tới nói đi."