Hiểu Thanh Hoan

Chương 67




Gỗ tử đàn thượng hạng được làm thành những viên cầu to bằng ngón cái, dùng dây vàng tinh tế xuyên qua, đủ để vòng quanh một vòng cổ tay.

Vòng hạt gỗ tử đàn mượt mà mà chắc chắn, có lẽ là mang đã lâu, vân gỗ đen bị phủ bởi một lớp dầu màu nâu đỏ, trên vân gỗ còn có đường vàng, càng là tử đàn kim tinh thượng hạng.

"Hạt châu này là thượng phẩm, vân vàng óng ánh, quả là thứ tốt. Ánh mắt của Hạ đại nhân thật không sai." Một người đàn ông mặc quan phục bạch nhàn ngồi trong phòng khách, lại nhìn về phía người đàn ông trung niêng thân mang thường phục đang chắp tay cạnh đó, cười nói: "Vừa nhìn đã biết là từ người thành tâm lễ Phật."

"Lý đại nhân quá khen rồi." Hạ Lưu Vân nghe vậy thì cười cười vung tay, giấu chuỗi hạt vào tay áo, nắn hạt châu, nói: "Muốn lễ Phật, đương nhiên phải chọn ra đồ tốt nhất mới có thể coi là thành kính. Ta phải dùng hơn ba tháng mới tìm được một khối gỗ kim tinh tử đàn vừa ý, bỏ đi những phần rỗng ruột, cuối cùng cũng chỉ làm được mười hạt châu này. Tuy là ít, nhưng vẫn miễn cưỡng coi được."

"Vật tốt không có nhiều, huống hồ, kim tinh tử đàn không dễ đánh bóng, hạ nhân của ngài đã xem như tận lực rồi." Nam nhân vội vàng nói: "Nhìn khắp địa giới Lư châu chúng ta, sợ là cũng không tìm ra được mười hạt châu thế này."

Người đàn ông tuy có ý tâng bốc nhưng cũng không có vẻ quá nịnh nọt. Từ khi Hạ Lưu Vân mới vào Hoài Nam, hắn đã là quan địa phương Lư châu, coi như là thủ hạ của ông ta. Vài năm trôi qua, sớm đã thành tâm phúc, trong lời nói đương nhiên có cảm giác thân cận hơi mấy phần.

"Đây cũng là Hồng Phi ngươi quá khiêm nhường." Hạ Lưu Vân ngẫm nghĩ, nắn Phật châu trong tay: "Trước đó vài ngày, thước vĩ lô Hồng Phi đưa tới dùng để đốt hương tốt lắm... Thợ làm khéo tay như thế, thế gian hiện giờ cũng không thấy nhiều.""Cái lò kia chỉ là may mắn có được, không đáng nhắc tới." Lý Hồng Phi xoa xoa tay: "Nếu nhắc đến bảo bối đúng nghĩa... Vậy thì bộ xương rắn trăm năm kia, sợ là có tìm khắp Hoài Nam cũng không ra bộ thứ hai."

Hạ Lưu Vân nghe hiểu ý tứ của hắn, không khỏi lắc đầu, thở dài, cười nói: "Sao vậy, Hồng Phi đây là tiếc đồ sao?"

Lý Hồng Phi cười gượng hai tiếng, coi như chấp nhận.

Hạ Lưu Vân sờ chuỗi chẫu trong tay, mở mắt, xa xăm hỏi: "Hiền đệ là tiếc bộ xương rắn, hay là không nỡ người liên quan đến nó?"

"Hạ đại nhân có chỗ không biết. Lạc Tùy Phong này võ công cao cường, nếu có thể nghĩ biện pháp thu về bên mình, có thể sẽ giúp được đại nhân." Lý Hồng Phi thử dò xét hỏi: "Cho nên, ngài xem..."

"Ngươi còn không nhìn rõ kết cục của Ôn Túy sao?" Hạ Lưu Vân ung dung đứng dậy, Lý Hồng Phi thấy thế cũng vội vàng muốn đứng theo, lại bị Hạ Lưu Vân đè vai ngồi lại trên ghế.

"Hiền đệ à." Hạ Lưu Vân đưa cốc trà bên cạnh cho hắn, vỗ vỗ vai đối phương, mới tận tình khuyên nhủ: "Một thanh kiếm khó dùng, không những không thể gây thương tổn cho kẻ địch, mà còn có thể quay đầu lại cắt lên tay của chính ta ___ Không phải Tứ điện hạ cũng ăn thiệt lớn sao."

Lý Hồng Phi không khỏi thầm kêu khổ. Đương nhiên hắn biết Lạc Tùy Phong là người không dễ khống chế, nhưng nếu cứ đưa bộ xương rắn ra ngoài như vậy, tên nhãi khốn nạn đó làm sao chịu để yên. Trong phủ Hạ Lưu Vân có phủ binh trông giữ, mà trong phủ hắn thì không.

"Thế nhưng lúc trước đại nhân đã đáp ứng với Lạc Tùy Phong, nếu như hắn mang về nhược điểm của Ôn Túy, ngài sẽ trả xương rắn cho hắn." Lý Hồng Phi còn chưa từ bỏ ý định, muốn thuyết phục: "Nếu như tùy ý bội ước, e là tên nhãi kia sẽ không để yên."

"Nhưng hắn ta chưa làm xong chuyện, đương nhiên cũng không có thù lao. Hiền đệ à, ngươi phải biết nhìn về lâu về dài một chút." Hạ Lưu Vân thoáng dùng lực, bóp vai hắn: "... Con đường lên mây ngày sau, đó là thứ mà có bao nhiêu bộ xương rắn cũng không mua được."

Lý Hồng Phi ngẩn ra.

"... Nhưng mà," Lý Hồng Phi thử đoán ý Hạ Lưu Vân: "Tuy Giang Hiểu Hàn là Tả tướng... Không nói liệu Điện hạ có thể sử dụng được hắn hay không, chỉ nhìn vào bây giờ hắn vẫn bị vây tại Bình Giang, có khi ngày sau không về được Kinh chưa biết chừng. Huống hồ, Điện hạ đã có Hữu tướng Thư Xuyên giúp đỡ, Giang Hiểu Hàn còn quan trọng như vậy sao?"

Hạ Lưu Vân nghe vậy, lập tức đứng thẳng người cười to.

"Hiền đệ ơi là hiền đệ." Hạ Lưu Vân lắc lắc đầu, cười cười rồi mới ngồi lại chỗ: "Bình thường ngươi rõ là thông minh, đáng tiếc tầm mắt quá hạn hẹp, chỉ nghĩ theo một hướng, vậy thì sao mà được."

Lý Hồng Phi vội đứng dậy hành lễ: "Mong đại nhân chỉ bảo."

"Người tên Giang Hiểu Hàn này có tài đức không tầm thường, lại rất được Bệ hạ tín nhiệm. Tuy Thư Xuyên là Hữu tướng, nhưng cho tới nay đều chỉ quản chính vụ Nội các. Bàn về con đường giao thiệp, ai có thể sánh với Giang Hiểu Hàn." Hạ Lưu Vân nói: "Huống hồ, Thư Xuyên năm nay đã hơn sáu mươi, nói khó nghe một chút, nhưng ai biết còn có thể sống được mấy năm. Dù cho Giang Hiểu Hàn có không bằng ông ta thì cũng có cái danh Tả tướng, giả như Thư Xuyên mất, vậy thì hắn sẽ là người đứng đầu Nội các. Không nói đến việc liệu hai vị Điện hạ ở Kinh thành có thể đẩy ra một Thừa tướng khác, xét riêng về địa vị của Giang Hiểu Hàn giữa các nội thần trong Kinh, lại cả ngàn đường giao tình cùng các vị đại nhân trong triều đình... Nếu như hắn nói với phía trên một câu, có thể bằng trăm câu của ta cùng ngươi. Mặt khác..."

"Mặt khác...?" Lý Hồng Phi không rõ: "Chuyện này còn có ẩn tình gì sao?"

"Mặt khác, ngươi cho rằng Giang Hiểu Hàn là người thế nào?" Hạ Lưu Vân vuốt râu, ý tứ sâu xa nói: "Một thiếu niên Trạng nguyên được đặt trong triều đình để giữ nhà sao?"

____ Lý Hồng Phi đúng là nghĩ như vậy.

Khi vào Kinh báo cáo công tác, hắn lúc nào cũng đi rất vội vã, cho dù là lên triều cũng đứng cách Giang Hiểu Hàn mười vạn tám ngàn dặm. Giang đại nhân từ trước đến giờ là người thứ nhất đứng bên tay phải Bệ hạ, lúc lên triều, phần lớn thời gian đều trầm mặc không nói, không giống như những vị quan khác. Lý Hồng Phi chưa từng làm việc cùng hắn trong Kinh, về lâu về dài, hắn khó tránh khỏi có chút xem thường đối phương.

"Ngươi cho rằng chỉ cần cầm binh phù của Thần Vệ doanh là có thể dẫn binh sĩ đến châu phủ sao?" Hạ Lưu Vân cười khẩy một tiếng: "Giang Hiểu Hàn thay Bệ hạ làm bao nhiêu chuyện, không phải thứ ngươi và ta có thể hiểu được... Chuyến rời Kinh thành lần này của hắn có điều kỳ lạ, ta thậm chí hoài nghi, Bệ hạ đã coi Giang Hiểu Hàn là người phụ tá tân Quân."

Lý Hồng Phi nhất thời kích động: "Ý đại nhân là..."

Hạ Lưu Vân nắn Phật châu, sâu xa nói: "Có lẽ, Giang Hiểu Hàn là cơ hội cuối cùng mà Bệ hạ tạo ra... Mà cơ hội lần này, là dành cho Thái tử tương lai."

Lý Hồng Phi đại hỉ, vội vàng khom người: "Hạ quan đa tạ đại nhân chỉ điểm. Lần này trở lại, ta sẽ cho người mang xương rắn tới Bình Giang, chắc chắn sẽ đưa đồ đến tay Giang đại nhân."

"Hiền đệ, ngươi và ta cùng làm quan tại Hoài Nam, cũng được ngót nghét mười năm rồi." Nói rồi, Hạ Lưu Vân bưng chén trà nãy giờ vẫn chưa động tới, hớt lớp bỏi, nhấp một ngụm mang tính tượng trưng mới nói tiếp: "Vi huynh đương nhiên là nghĩ cho ngươi."

Lý Hồng Phi tâm lĩnh thần hội, đứng dậy chắp tay cáo từ: "Vậy, hạ quan trước hết đi an bài."

Hắn vừa lui đi, bố y nam tử đã tiến vào, quỳ một chân hành lễ với Hạ Lưu Vân.

"Chủ nhân."

"Đứng lên đi." Hạ Lưu Vân khuấy chén trà trong tay: "Tuy Lý Hồng Phi nghe lời, nhưng tiếc là tầm mắt có hạn, hiện giờ cũng dùng không được."

"Người không thể dùng, không đáng để chủ nhân phí tâm." Nam tử nói.

"Thôi, cũng không phải nói như vậy." Hạ Lưu Vân thở dài: "Dù sao cũng là đồng nghiệp nhiều năm, ta chỉ thấy tiếc thay hắn. Có con đường tốt hiện rõ trước mặt, thế nhưng hắn lại không biết bước lên."

Hạ Lưu Vân lộ vẻ tiếc hận, có vẻ là thực sự không cam lòng thay Lý Hồng Phi.

Nam tử đang quỳ trong phòng khách trầm mặc không nói, Hạ Lưu Vân như là bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Điện hạ có dặn dò gì sao?"

Nam tử cúi đầu đáp lời: "Ý của Điện hạ là, tuy Giang Hiểu Hàn xử lý Ôn Túy, nhưng lại không nhận lễ của ngài ấy, cho nên muốn chậm rãi đưa ra quyết định."

"Điện hạ chỗ nào cũng tốt, chỉ có cái tật xấu do dự thiếu quyết đoán này, mãi không đổi được." Hạ Lưu Vân đứng dậy đi ra cửa phòng, đứng dưới mái hiên cảm khái nói: "Phù Lương à, Hoài Nam của chúng ta, khí hậu, thuế má, ngay cả nhà cửa cũng không sánh bằng Giang Nam, lấy cái gì mà liều với người ta. Đợi mãi, đợi nữa, chỉ sợ là đến bát canh cũng không còn để húp."

Lồng chim treo dưới mái hiên hơi lay động, chim họa mi nhảy qua nhảy lại trong lồng, líu ra líu ríu hót.

Nam tử tên Phù Lương trầm giọng nói: "Thuộc hạ nghe chủ nhân."

"Ngươi nghe ta." Hạ Lưu Vân mở cửa lồng, cầm hộp thóc đưa đến bên mỏ họa mi: "Ta lại nghe Điện hạ, không phải cũng như nhau sao."

Hạ Lưu Vân cho chim ăn xong, vỗ vỗ tay phủi vụn thóc trên tay: "Ngoài việc này, Điện hạ còn nói gì?"

"Cũng không nhắc đến chuyện khác..." Phù Lương suy tư chốc lát: "Chỉ là Điện hạ bóng gió oán trách vài tiếng, nói trong tay không có binh quyền, thực không có sức lực gì."

"Binh quyền." Hạ Lưu Vân nói lại hai chữ này, khó khăn thở dài: "Điện hạ đúng là muốn hết thứ này đến thứ khác. Có điều, là thần tử, nếu chủ nhân lo lắng, dù có liều cái mạng già này thì cũng phải làm thôi, đúng không?"

Phù Lương cúi đầu rất thấp, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ nghe hắn đáp một tiếng: "Vâng."

"Cận vệ của Thiên tử không thể có ý đồ gì, hai vùng Đông Nam đều có mấy vị lão Vương gia trấn thủ. Là hoàng thân quốc thích, chuyện phiền toái cũng nhiều hơn." Hạ Lưu Vân lẩm bẩm: "Tính ra thì, cũng chỉ có thể hỏi xem liệu vị ở phía Tây kia có thể nói chuyện hay không, phải vậy không?"