Hiểu Thanh Hoan

Chương 39




Dịch bệnh tại thôn Lưu gia vẫn còn đang lây lan.

Nhan Thanh dành một buổi sáng đến phía tây của thôn xem tình hình của các bệnh nhân, sau khi xác nhận lại cùng Trang Dịch mới ghi chép thuốc mà các bệnh nhân dùng cùng tình trạng bệnh của họ, đóng thành sách.

Không riêng gì Trang Dịch, ngay cả Nhan Thanh cũng cảm thấy khá là khó khăn. Số lượng bệnh nhân ngày càng tăng nhanh, những người vốn khỏe mạnh cũng bắt đầu thấp thỏm lo âu, thậm chí còn xin Nhan Thanh đưa bọn họ rời đi.

Nhưng nếu dẫn người rời khỏi thôn, khó tránh khỏi khiến bệnh lây ra bên ngoài. Nhan Thanh kiên trì trấn an mọi người suốt hai ngày, lại cam kết sẽ phát thuốc và lương thực, mới xem như tạm ép chuyện này xuống.

“Lưu Nhị gia mới đến tây thôn mấy ngày.” Trang Dịch vừa từ tây thôn trở về, đứng rửa tay bên bồn giấm, thở dài.

Mấy ngày này, Trang Dịch cũng coi như quen với Nhan Thanh, lúc nói chuyện không còn quá câu nệ nữa.

“Lưu Nhị gia năm nay tuổi đã cao, thân thể vốn đã không khỏe mạnh gì.” Trang Dịch bị giấm hun cho một thân mùi chua, vừa lau ta vừa đi đến bên người Nhan Thanh, vẻ mặt buồn bã: “Ta đổi cho ông ấy ba phương thuốc, tiếc là vẫn không được.”

Nhan Thanh đang nghiên cứu phương thuốc, bếp đang sôi sùng sục, cháo hoa trong nồi ùng ục nổi bọt.
Vài ngày trước,Trang Dịch đã cho dựng quán phát cháo và thuốc trong thôn Lưu gia ngay tại nhà thôn chính. Giang Ảnh chia ba gian phòng để bốc thuốc, phát cháo và chẩn bệnh.

Sau khi Nhan Thanh đến, chỗ này phần lớn thời gian là do Nhan Thanh trông. Trang Dịch không ngồi yên được, lúc thì thử thuốc, lúc lại đi thăm các lão nhân, xem xem còn phương thuốc dân gian nào có thể sử dụng không.

Lúc này đang là buổi trưa, lại qua chốc lát, có người đến lĩnh cơm, lĩnh thuốc.

Nhan Thanh cho dược liệu đã được phân chia trên bàn vào trong nồi, xoa xoa tay nói: “Ngươi đã cố hết sức rồi.”

“Ta biết.” Trang Dịch đáp: “Mỗi người đều có số mệnh riêng mà.”

Nhan Thanh thấy y cũng không vì vậy mà sa sút tinh thần, bèn không tiếp tục phân tâm nữa. Thuốc trong tay y chỉ có một nửa, không đủ thiên ma và sài hồ, sợ là lúc sau muốn thử thuốc còn phải đắn đo.

Nhan Thanh khác với Trang Dịch. Tiểu công tử thiếu tính nhẫn nại, nếu quá mức nản lòng buồn bực thì sẽ để việc lại, chỉ chờ khi tâm tình hòa hoãn mới tiếp tục. Nhưng Nhan Thanh biết rõ, mỗi một khắc trôi qua đều ảnh hưởng đến mạng người, y cần nhanh chóng thay đổi phương thuốc, hai ngày nay cơ hồ không chợp mắt.

Đêm qua Trang Dịch thức hơi khuya, trưa hôm nay lại bận bịu hồi lâu, lúc này có chút uể oải. Y chào Nhan Thanh một tiếng rồi trở về nghỉ ngơi.

Nhan Thanh khuấy nồi cháo, hạt sen quyện với gạo, tỏa ra mùi thơm mộc mạc. Sau một chốc, Giang Ảnh từ tây thôn trở về. Nhan Thanh xem giờ, phát hiện đã đến giờ lấy thuốc.

Điều kiện ở thôn Lưu gia thiếu thốn, đại đa số thôn dân dù có cầm dược liệu về cũng không thể nấu thuốc, cho nên chỉ có thể nấu một lượt rồi phân phát sau.

Nhưng vì muốn cách ly thôn dân hết mức có thể, tránh cho bệnh tiếp tục truyền nhiễm, cơm canh và thuốc cho tây thôn chỉ có thể để người đưa đến hàng ngày. Giang Ảnh che lụa trắng trên mặt, còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc quanh thân. Trang Dịch sợ hắn phải đến tây thôn hàng ngày rồi nhiễm bệnh, hận không thể mỗi ngày bắt hắn tắm và thay quần áo hai lần, khiến Giang Ảnh khổ không thể tả, chỉ muốn tránh mặt y.

Giang Ảnh dừng lại bốn, năm bước trước nơi phát thuốc, xác định Trang Dịch không ở đó mới dám cất bước đi tới.

“Nhan công tử.” Giang Ảnh nói: “Ta tới lấy thuốc.”

Nhan Thanh gật đầu, đi vào trong phòng, lấy ra một thực hạp lớn năm tầng và vài bình sứ nhỏ.

“Đây là phương thuốc mới ngày hôm nay.” Nhan Thanh giao thực hạp cho hắn: “Mấy ngày nay có nhiều người bị sốt, ta tăng thêm lượng thuốc. Ngươi dặn bọn họ, nếu cảm thấy không khỏe ở đâu hay bị đi tả thì phải nhanh chóng báo cho ta.”

Giang Ảnh gật gật đầu, ý bảo hiểu rõ. Hai người bọn họ đều không phải dạng nói nhiều, gặp nhau lại càng ít lời. Nhan Thanh ngồi xuống, nhưng không thấy Giang Ảnh lập tức đi như ngày thường, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu lên.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Đã bận rộn vài ngày, Nhan công tử cũng nên nghỉ ngơi.” Giang Ảnh thấp giọng nói: “Không thể giải quyết ôn dịch trong một sớm một chiều, cũng phải chờ cơ duyên sau này.”

Đây không giống lời Giang Ảnh có thể nói ra, Nhan Thanh kỳ quái nhìn hắn, thấy đối phương cũng lộ vẻ một lời khó nói hết.

Nhan Thanh: “…”

“Ta luyện võ từ nhỏ, chỉ mấy ngày này không tính là gì.” Nhan Thanh lịch sự đáp lại: “Đa tạ quan tâm.”

“Nhan công tử…” Giang Ảnh mím mím môi, chần chờ nói: “Công tử nhà ta gửi tin đến, dặn ta phải chăm sóc ngài cho tốt.”

Nhan Thanh hơi khựng lại, không khỏi có chút xấu hổ.

Y biết mà.

Không biết dạo gần đây Giang Hiểu Hàn uống lộn thuốc gì, mấy ngày nay mỗi ngày đều gửi thư cho y, ba câu chính sự lại phải kèm thêm một câu dặn dò ăn cơm ngon, nghỉ ngơi sớm, như thể y là bình lưu ly, đụng vào sẽ vỡ vậy.

Lúc trước ở Bình Giang cũng không phát hiện Giang Hiểu Hàn dài dòng như vậy. Nhưng dù thế nào thì y cũng vẫn trả lời từng bức thư một, kết quả khiến Giang Hiểu Hàn càng trầm trọng thêm. Không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, Nhan Thanh thấy bồ câu đưa thư dạo này gầy hẳn đi.

Giang Ảnh lén quan sát y, Nhan Thanh xoa xoa thái dương, cảm thấy tai có chút nóng.

“Ta… khụ.” Nhan Thanh mất tự nhiên hắng giọng, cố giả bộ đã tập mãi thành quen, vớt vát lại chút thể diện trước thủ hạ của Giang Hiểu Hàn: “Đã biết, ta hiểu rồi.”

Nhận được lời bảo đảm, Giang Ảnh như được đại xá, mang thực hạp, nhanh chân rời đi.

Tuy rằng bên cạnh không có ai nhìn, Nhan Thanh vẫn cảm thấy thẹn thùng, nhưng y không ghét cảm giác này. Trong số thư từ qua lại giữa hai người, dù chính sự vẫn chiếm đa số, nhưng giữa những hàng chữ đó vẫn làn những lời thân quen. Chỉ là vài câu ngắn kể lại việc vặt hàng ngày, qua loa, như có như không.

Giang Hiểu Hàn rất đúng mục, vừa bày tỏ quan tâm, nhưng lại không khiến y cảm thấy bản thân quá mức bị động. Thậm chí, vẻ u sầu vì ôn dịch của y cũng nhờ vài dòng thư nhỏ lẻ ấy mà được pha loãng bớt _ Nhan Thanh dừng suy nghĩ, bỗng phát hiện sự chú ý của mình bị Giang Hiểu Hàn hấp dẫn, không khỏi có chút chột dạ.

Cũng may, thôn dân lục tục kéo tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của y. Buổi trưa, thôn dân bưng bát sứ đi tới.

Mấy ngày nay, thôn dân đã coi như quen với Nhan Thanh. Nhưng vì tính tình của y, họ cũng không dám quá thân cận, hàng ngày chỉ tới đây nhận đồ rồi thiên ân vạn tạ rời đi.

Nhan Thanh thu hồi cảm xúc, muốn đứng lên chuẩn bị giúp họ, lại phát hiện trên bàn còn đặt vài bình sứ.

Là Giang Ảnh quên mang đi.

Thuốc trong bình phải được uống trong khoảng nửa chén trà sau khi uống thuốc nước, bằng không sẽ mất dược tính. Giang Ảnh mới đi trong chốc lát, sợ là vẫn chưa phát hiện. Nhan Thanh bỗng có chút cuống lên. Y gom bình sứ lại, còn chưa đi được vài bước đã phản ứng lại, nơi này không thể không có người trông.

Chỉ phát cơm cháo thì cũng không có việc gì, chỉ sợ thôn dân tới đây tìm y, không tìm được người, lại nảy sinh ra nhiều chuyện không cần thiết.

Tạ Giác có phái hai binh sĩ đến giúp y xử lý chuyện phân phát cơm cháo hàng ngày, để y có thể an tâm khám bệnh cho mọi người. Thế nhưng hôm nay binh sĩ Thần Vệ doanh đều theo Tạ Giác ra ngoài, muốn vào núi rừng gần đó lấy gỗ, gia cố đê điều, cho nên bây giờ Nhan Thanh muốn tìm chân chạy cũng không được.

Y cau mày, đang nghĩ xem có nên ra sau phòng đánh thức Trang Dịch hay không, lại thấy một cậu bé con thò đầu ra khỏi đống rơm cách đó không xa.

Đôi mắt cậu bé đen láy, sạch sẽ thuần khiết. Đây không phải lần đầu tiên cậu bé xuất hiện, trong ấn tượng của Nhan Thanh, đứa nhỏ này đã đến đây ít nhất ba, bốn lần. Nhóc ấy hẳn đã nhìn thấy những gì xảy ra ban nãy, trốn ở đó nhìn Nhan Thanh một lúc, cuối cùng mới hạ quyết tâm chạy ra. Lúc này, Nhan Thanh mới phát hiện cậu bé còn dắt tay một cô bé con, có vẻ là một đôi huynh muội.

“Tiên sinh.” Cậu nhóc dắt tay cô bé, chạy đến trước bàn, ngẩng khuôn mặt dính bụi bẩn: “Con có thể giúp ngài.”

Nhan Thanh lắc đầu. Tây thôn là chỗ ở của người nhiễm bệnh, y không thể để hai đứa bé này chạy đến đó.

Cậu nhóc thấy y không hề bị lay động thì cuống lên, chạy vòng qua bàn, níu vạt áo y: “Tiên sinh, để con giúp ngài đi.”

Tính tình Nhan Thanh lạnh lùng, còn có chút cố chấp, trước giờ nói một không nói hai.

“Không được.” Y cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của cậu bé, cự tuyệt nhóc: “Tây thôn đều là bệnh nhân, ta không thể để con đi.”

Trong lúc họ đang nói chuyện, đã có thôn dân đến xếp hàng nhận cháo. Bọn họ chỉ lo nhiễm bệnh, không muốn ở đây lâu, nhưng cũng không dám giục Nhan Thanh, chỉ có thể dài cổ ngóng nhìn.

Nhan Thanh cũng gấp, nếu không kịp đưa thuốc cho Giang Ảnh, vậy thì lại mất không một ngày.

Cô bé nhỏ tuổi hơn mở to mắt nhìn anh trai, lại quay sang nhìn Nhan Thanh, còn cong mắt cười với y.

“Tiên sinh!” Cậu bé cắn răng, buông tay cô bé, cả hai tay đều túm lấy vạt áo Nhan Thanh: “Đã như vậy, để con ở đây trông quán cho tiên sinh. Tiên sinh nhanh chóng tới tây thôn, trong khoảng thời gian này, nếu có người đến muốn khám bệnh, con sẽ nói rõ tình huống với bọn họ.”

Cậu bé dừng một chút mới tiếp tục: “Để con giúp ngài, van xin ngài.”

Thái độ của cậu nhóc rất khẩn thiết, Nhan Thanh hơi nhíu mày, nhạy cảm phát hiện ra chút dị thường. Đứa nhỏ này quá nóng lòng giúp y, như thể… như thể nó đang tìm kiếm che chở từ y vậy.

Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng rất thông minh, vậy mà có thể nhìn ra chỗ khó của y, xung phong nhận việc, nói ra cách làm có lợi nhất.

Nhưng hiện tại y không có thời gian tìm hiểu kỹ, chỉ có thể nhanh chóng quyết định.

Nhan Thanh đánh giá cậu bé, mãi đến tận khi lòng bàn tay nó đều thấm mồ hôi, y mới chậm rãi gật đầu, nói: “Được.”