Hiểu Thanh Hoan

Chương 12




Mưa Giang Nam đổ rất lâu, một khi đã rơi chính là ngày đêm không ngừng.

Lúc Nhan Thanh thức dậy, sắc trời vẫn còn âm u, nước mưa rơi xuống từ mái nhà, nhỏ xuống cửa sổ, tạo ra tiếng vang.

Khác với vẻ náo nhiệt của khách sạn bình thường, khách tới quan dịch ít hơn, người làm cũng rất có ý tứ, đã qua giờ thìn nhưng vẫn còn yên tĩnh.

Trong hành lang yên tĩnh, Nhan Thanh từ lầu hai bước xuống mới phát hiện trong đại sảnh đã lác đác mấy người ngồi. Giang Hiểu Hàn đã thu xếp thỏa đáng, đang ngồi bên cửa sổ nói gì đó cùng người bên cạnh.

Bố y thiếu niên ngồi bên cạnh hắn có chút lạ mắt, lúc này đứng ở một bên, hơi cúi người, chăm chú nghe hắn dặn dò. Nhan Thanh dừng bước chân, ánh mắt đảo qua phòng lớn, phát hiện có vài người nhìn thì như lữ nhân tầm thường nhưng thỉnh thoảng sẽ lại liếc mắt quan sát Giang Hiểu Hàn một chút.

Giang Hiểu Hàn phân phó xong, nhìn lên đã thấy Nhan Thanh xuống lầu, bỗng cười lên, khép quạt giấy, vẫn vẫy tay với y: "Đạo trưởng tỉnh rồi sao? Ta đang chờ ngươi đây."

Nhan Thanh đi về phía hắn mới phát hiện trước mặt hắn bày mười mấy bát đĩa, còn đang bốc hơi nóng. Đồ ăn sáng ở Giang Nam tinh xảo đẹp đẽ, tỏa ra mùi hương thơm ngọt, làm người ta cảm thấy thèm ăn.
Thiếu niên bên cạnh Giang Hiểu Hàn cười với Nhan Thanh rồi hơi khom người chào: "Lần đầu gặp công tử."

Thiếu niên kia xem ra tuổi không lớn, khuôn mặt tròn vạnh rất dễ tạo cảm tình. Nhan Thanh đặt Xích Tiêu kiếm lên bàn, thấy thế thì khẽ gật đầu với cậu ta, coi đó là đáp lại rồi nhìn về phía Giang Hiểu Hàn.

"Đây là người làm trong nhà ta." Giang Hiểu Hàn nói: "Cùng ta lớn lên từ nhỏ, đạo trưởng cứ gọi Giang Mặc là được."

Nhan Thanh biết rõ, mấy ngày nay Giang Hiểu Hàn đều ở cùng y, bên người ngoại trừ một Giang Ảnh cũng không thấy ai khác. Nhưng y sao có thể quên, người nọ dù gì cũng là Tả tướng, là khâm sai triều đình, bên cạnh sao có thể chỉ dẫn theo một hộ vệ.

Giang Hiểu Hàn nâng tay, Giang Mặc lanh lợi cúi đầu, chào một tiếng rồi lui về sau.

"Hôm nay đạo trưởng dậy muộn thật." Giang Hiểu Hàn nửa thật nửa giả oán trách, đặt quạt giấy bên cạnh Xích Tiêu kiếm: "Còn không đến, e rằng ta phải chết đói ở nơi này."

Tuy rằng trong lòng biết hắn chỉ khuếch đại mà thôi, Nhan Thanh vẫn có chút hổ thẹn. Y đẩy đĩa bánh hoa quế tới trước mặt đối phương, nói: "Vậy thì mau ăn đi, lần sau cứ ăn trước, không cần chờ ta."

"Ăn một mình đâu có gì thú vị." Giang Hiểu Hàn lấy ra hai đôi đũa từ ống trúc, so một hồi mới đưa một đôi cho Nhan Thanh, tùy ý nói: "Ta dậy sớm hơn so với thường ngày một chút mà thôi."

Nhan Thanh nghe vậy thì nhìn hắn. Gương mặt người nọ hôm nay hiếm có khi mà hiện ra chút mỏi mệt, quanh mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.

"Dậy sớm?" Nhan Thanh bỗng hỏi: "Là vì mưa nên vết thương bị đau sao?"

Giang Hiểu Hàn không quen nói cho người khác về vết thương của mình, chỉ hắng giọng, tùy tiện nói: "Không đâu, hồi phục rất tốt... Mau ăn đi, không sẽ nguội."

"Đêm qua ngươi ngủ không an giấc." Thế nhưng Nhan Thanh không nghe theo, y vô cùng cố chấp, tựa hồ không muốn bỏ qua đề tài này.

Giang Hiểu Hàn ngẩn ra, độ nhạy cảm của Nhan Thanh khiến hắn có chút ứng phó không kịp. Hắn nhìn đối phương, ánh mắt người nọ chăm chú mà trong trẻo, đơn thuần đến vậy, thế gian này chỉ có một người. Giang Hiểu Hàn có chút động lòng, mới như che giấu mà nhìn xuống: "Ta có chút tâm sự, vì lẽ đó nên ngủ không ngon."

Nhan Thanh nghe vậy thì mím môi, nhận đũa tre từ tay Giang Hiểu Hàn. Xúc cảm khi đầu ngón tay chạm nhau quá mức rõ ràng, không biết vì sao, Giang Hiểu Hàn bỗng sững sờ trong chốc lát.

Hắn hồ như ngửi thấy mùi thơm như có như không trên người Nhan Thanh, đi vào tim hắn như tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, dịu dàng lại khiến người không thể chối từ.

Giang Hiểu Hàn tự dưng nhớ tới chén bánh trôi ướp lạnh trong giấc mơ kia, khí tức trong trẻo của người nọ như dung hợp với cảnh tượng khi ấy, che chắn một tầng mưa bụi, ngăn cách những lạnh lẽo, mục nát tanh hôi kia ở bên ngoài.

Cảm giác khó chịu tích tụ trong lòng hắn từ sáng sớm đã tản đi hơn nửa, mặt mày lúc này cũng thoải mái hơn nhiều.

"Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh gọi hắn.

Giang Hiểu Hàn hồi thần, mới phát hiện mình đã nâng đũa xuất thần hồi lâu. Nhan Thanh đụng tay hắn, dùng ánh mắt ra hiệu để hắn nhìn về phía mặt bàn.

Một lọ sứ men xanh tinh xảo được đặt bên tay hắn, Giang Hiểu Hàn thấy có chút khó hiểu, nhìn Nhan Thanh một chút, được câu trả lời khẳng định của đối phương rồi mới cầm cái lọ lên.

Trên lọ còn mang theo chút nhiệt độ, Giang Hiểu Hàn mở nắp, một mùi thuốc mát lạnh bỗng tràn ra.

"Đây là..."

"Thuốc ngưng thần tĩnh khí (giúp tập trung, bình tĩnh), có hiệu quả thanh tâm." Nhan Thanh nói: "Dược hiệu nhẹ, cũng không đắng. Trước khi ngủ thì dùng nước ấm hòa tan, làm trà uống cũng được."

Bình sứ này được làm rất tinh xảo, hắn xưa nay đều không có tật ngủ không yên gì, Nhan Thanh sẽ không vì vậy mà chuẩn bị cái này. Thứ này từ đâu mà tới, quả thật không cần nói cũng rõ, đó là của chính Nhan Thanh.

Giang đại nhân ngày thường biết ăn nói là thế, lúc này không hiểu sao lại thành kẻ mất miệng. Hắn nắm bình sứ trong tay, hơi ấm trên đó như hóa thành thực thể, hắn theo bản năng mà nhìn về phía tay Nhan Thanh rồi lại có chút bối rối mà tránh đi.

Chén bánh trôi ướp lạnh nhiều năm về trước cùng chiếc bình sứ ấm áp này như trùng lên nhau, khắc lên lòng hắn hai chữ ấm lạnh.

Đã lâu rồi, hắn không cảm nhận được cảm giác an bình này, mà lần này lại là đến từ một người hắn mới quen cách đây chưa được mấy ngày. Giang Hiểu Hàn nhẹ vuốt bình sứ, hiếm có khi mà muốn kéo dài cảm giác này.

Vẻ mặt Giang Hiểu Hàn nhu hòa hơn rất nhiều, Nhan Thanh nhìn hắn, thấy đối phương dịu dàng như vậy khiến cho vẻ xa cách giảm đi không ít.

Không biết cơn mưa trở nên nặng hạt từ lúc nào, khi Giang Ảnh bước vào, nửa người đã ướt sũng.

Giang Mặc bước đến đón, nhận lấy ô trong tay hắn, đóng lại rồi đặt vào vại sứ.

"Vị Nhan công tử kia đến tột cùng là người phương nào?" Giang Mặc huých nhẹ cùi chỏ vào người Giang Ảnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao công tử nhà chúng ta lại thân với y như vậy?"

"Ta cũng không biết rõ, chỉ biết hình như y là người Côn Luân."

Giang Mặc kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Giang Hiểu Hàn một cái rồi hỏi tiếp: "Thật không đấy? Người của Côn Luân sao lại quen công tử nhà chúng ta?"

"Hẳn là sự thật." Giang Ảnh đáp, "Mà nói chung công tử tự có suy tính của chính mình, ngươi và ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được."

Hắn nói rồi, phủi phủi nước trên người, đi tới bàn ban nãy Giang Mặc ngồi, ăn một cái bánh bao.

Giang Mặc im một chút vẫn không nhịn được, nhắm mắt theo đuôi Giang Ảnh hỏi liên miên: "Thế công tử đi cùng y là định dùng thân phận đó làm chút chuyện sao?"

"Ta cảm thấy không phải." Giang Ảnh cắn một miếng bánh bao, lại quay tới quay lui tìm trà uống: "Nhưng công tử đã nói chuyện cùng đạo trưởng, phân tích rõ lợi hại, là chính đạo trưởng đồng ý đi cùng công tử."

"Người giang hồ quả là khó nhìn thấu." Giang Mặc ngẫm một hồi cũng không xoắn xuýt nữa, quay đầu hỏi: "Bên ngoài có tin tức gì không?"

Giang Ảnh nhìn quanh đại sảnh, ôm vai Giang Mặc rời khỏi phòng, đi tới dưới mái hiên bên ngoài, thấp giọng nói: "Đã cho người đi theo bồ câu đưa thư, xem phương hướng, có vẻ như muốn tới phủ Giang Ninh."

"Tống Vĩnh Tư?" Giang Mực hỏi: "Là lão hồ ly đó sao?"

"Tám, chín phần mười là vậy." Giang Ảnh nói: "Có điều, công tử cũng đã nói, trước không nên bứt dây động rừng, chỉ cần ta và ngươi biết là đủ rồi."

"Cũng đúng..." Giang Mặc thở dài, "Công tử tự có suy nghĩ của ngài ấy."

"Đúng rồi." Giang Ảnh như nhớ tới điều gì: "Thu được tin tức bên ngoài, ngoài thành Bình Giang hình như có ôn dịch."

"Ôn dịch?" Giang Mặc sợ đến trắng cả mặt: "Bao xa?"

"Hơn hai trăm dặm." Giang Ảnh nói: "Tạm thời còn chưa lây lan rộng thêm, nhưng mùa mưa đã đến, mưa này không thể nhanh chóng tạnh được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trước khi đê được xây lại, ôn dịch đã lan tràn rồi."

"Đừng vội." Giang Mặc suy nghĩ một chút mới nói: "Lát ta tìm cơ hội đi hỏi công tử. Ôn Túy hiện nay đang sứt đầu mẻ trán, tìm cho lão thêm chút việc cũng được."