Hiểu Thanh Hoan

Chương 100




Giang Ảnh ngồi ngoài xe ngựa chờ hồi lâu, mãi tới trưa mới thấy bóng người Giang Hiểu Hàn từ xa đi tới.

Bước ra từ Tử thần điện, tâm tình Giang Hiểu Hàn đã thay đổi.

Lúc tiến cung, hắn còn nghĩ phải thuyết phục Ninh Tông Nguyên thế nào, nhưng qua chuyến này, hắn mới hiểu rõ Tạ Vĩnh Minh nói câu kia đến tột cùng là có ý gì.

Song long tranh chấp gì đó đều chỉ là trên danh nghĩa. Ninh Tông Nguyên đã sớm xem trọng Ninh Diễn; từ khi Ninh Diễn được nuôi dưỡng ở phủ Cung Thân Vương, từ Song tử giám quốc đến chuyện của Tạ gia, thậm chí là bắt đầu từ khi Giang Hiểu Hàn đi tuần tra Lưỡng Giang, tất cả đều là lót đường cho Ninh Diễn.

Văn võ cả triều xoắn xuýt mưu tính, đều chỉ là một hồi chuyện cười mà thôi.

Hắn nhắm mắt, chỉ cảm thấy lời Ninh Tông Nguyên nói ban nãy vẫn văng vẳng bên tai.

"Chủ thiếu quốc nghi (quân vương lập khi còn trẻ, quốc gia nghi ngờ), Tạ Vĩnh Minh đang giữa lúc tráng niên, Tạ gia quân lại là do một tay Tạ gia bọn họ cất nhắc, trẫm không thể không phòng." Ninh Tông Nguyên lần từng hạt châu trong tay, hờ hững đáp, tựa nhưa Tạ gia chỉ là một đám quân tốt không đáng nhắc tới.

"Nhưng Tạ gia quân không thể không có người nối nghiệp." Lão hoàng đế tuổi đã cao, hai mắt vẩn đục, thấp giọng cười: "Ta phải lưu lại cho con ta một thanh đao sắc bén, giúp nó có thể trấn thủ giang sơn, dẹp yên trở ngại."

"Nhi tử của trẫm có tâm tư lớn, muốn nhúng tay vào binh quyền, trẫm biết." Ninh Tông Nguyên tiếp tục: "Nhưng trẫm cũng biết, vô luận thế nào, vì Tạ Lưu Y, ngươi chắc chắn sẽ che chở cho Tạ Giác."

"Lưu lại Tạ Giác cũng vừa vặn. Thằng bé họ Tạ, Tạ gia quân sẽ thừa nhận nó. Nhưng nó vẫn chưa đủ mạnh, không thể nắm chắc cây đao này. Muốn đứng vững bước chân, thằng bé phải từng bước một trưởng thành trước." Tâm tình Ninh Tông Nguyên rất tốt: "Đến khi thằng bé trưởng thành, có thể một mình dẫn dắt Tạ gia quân, Ninh Diễn cũng đã lớn."

"Bệ hạ không sợ ta nói chân tướng cho Tạ Giác sao?" GIang Hiểu Hàn khi ấy đã không kìm được mà hỏi.

"Ngươi sẽ không." Ninh Tông Nguyên chắc chắn cười: "Minh Viễn, ta nhìn ngươi lớn lên, không ai hiểu tư vị thân bất do kỷ bằng ngươi. Ninh Diễn còn nhỏ, tính tình cũng tốt, có ngươi và Hoài Cẩn phụ tá, ngày sau tất là minh quân. Tâm tính Tạ Giác cũng thuần lương, sẽ không giận chó đánh mèo thằng bé... Nếu nói cho nó biết, cũng chỉ có thể khiến thằng bé buồn phiền mà thôi. Vì vậy, ngươi sẽ cân nhắc, chỉ có thể giấu chuyện này trong lòng." Giang Hiểu Hàn im lặng không nói.

Bởi Ninh Tông Nguyên nói không hề sai, hắn chỉ có thể giấu chuyện này trong lòng ___ Hiện tại, đó là lựa chọn tốt nhất.

Mặt trời ban trưa chiếu rọi lên người Giang Hiểu Hàn, nhưng hắn chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo cả người. Hắn từng coi mình là người cầm quân cờ, nhưng hóa ra hắn cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.

Ninh Tông Nguyên vốn không phải muốn hỏi ý kiến hắn, mọi chuyện hôm nay, từ đầu tới cuối đều chỉ là một lần thăm dò. Nếu ban nãy hắn lộ ra một chút thiên vị dành cho Ninh Dục, e rằng Ninh Tông Nguyên cũng sẽ không nói ra sự thật với hắn. Ông sẽ như khi mượn tay hắn đối phó Ôn Túy và Hạ Lưu Vân, ở thời khắc sống còn, sẽ thay Ninh Diễn diệt trừ tên quyền thần không an phận này.

Đến đây, Giang Hiểu Hàn rốt cục mới hiểu "đại lễ" trong miệng Tạ Vĩnh Minh là vật gì ___ Tạ Vĩnh Minh nói muốn tính món nợ này lên đầu Ninh Tranh, lại quyết định tự sát ở thời điểm này, là muốn Ninh Dục sinh lòng nghi ngờ hắn. Mà một khi Ninh Dục nổi lòng nghi ngờ, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Dù sao đi chăng nữa, Giang Hiều Hàn cũng không muốn bị kẻ khác điều khiển, lại có thù với Ninh Tranh, cũng chỉ có thể ký thác hy vọng lên một Hoàng tử khác.

___ Tạ Vĩnh Minh dùng toàn lực để phá hỏng hai con đường cho hắn, chỉ để lại một đường sống cuối cùng.

Mỗi bước chân của Giang Hiểu Hàn lúc này đều nặng như đổ chì, cung nhân tới lui hành lễ với hắn, hắn phần lớn cũng đều làm như không thấy.

Tạ Vĩnh Minh đến cùng là làm cách nào mới phát hiện điều không đúng. Là Ninh Tông Nguyên phái người truyền lời, hay là càng sớm hơn, nhưng Giang Hiểu Hàn đã không thể nào biết được.

Hắn chỉ biết, mạng của hai cha con Tạ Vĩnh Minh, một là món nợ Tạ gia nợ Giang gia, còn cái mạng còn lại, chính là "đại lễ" trong miệng Tạ Vĩnh Minh. Ông muốn dùng thứ này để đổi lấy sự che chở của hắn cho Tạ Giác.

Ý của Ninh Tông Nguyên đã không thể rõ hơn được nữa ___ Ông sẽ giữ lại Tạ Giác, nhưng nhiều nhất cũng chỉ để cậu ta trở thành một lọ hoa trang trí trong Kinh thành. Ngày sau, Tạ gia quân cuối cùng cũng sẽ bị phá để giao vào tay Ninh Diễn.

Nhưng như vậy không được, Tạ gia quân trung với Bệ hạ, trở thành cây đao trong tay Bệ hạ là chuyện hiển nhiên, mà Tạ Giác lại không thể cứ bị hủy đi như thế.

Giang Hiểu Hàn nghĩ, hắn quả là đúng với câu "có thể tin" của Tạ Dao và Tạ Vĩnh Minh.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Giang Hiểu Hàn đã làm ra quyết định.

Hắn phải nghĩ cách để bảo đảm cho Tạ Giác đến được biên cương, bảo đảm cậu ta có thể kiến công lập nghiệp, bảo đảm cậu ta có thể vung lên lá cờ chỉ huy của Tạ Vĩnh Minh.

Giang Ảnh không thể vào cung, chỉ có thể ở cửa cung chờ Giang Hiểu Hàn đi ra. Hắn thấy sắc mặt Giang Hiểu Hàn không tốt lắm, bèn hỏi: "Công tử thấy không thoải mái sao?"

Giang Hiểu Hàn lắc đầu, ra hiệu mình không sao, đỡ tay hắn lên xe.

Cửa cung không phải chỗ nói chuyện, Giang Ảnh cũng không hỏi thêm. Mãi cho đến khi xe ngựa ra đường lớn, Giang Hiểu Hàn mới gõ gõ cửa xe.

"Trở về dặn dò Giang Mặc, để hắn gửi thiệp đến phủ đệ của Cung Thân Vương."

Giang Ảnh đáp: "Vâng."

Cung Thân Vương Ninh Hoài Cẩn dù được phong Thân Vương, nhìn như được vinh sủng, nhưng năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, xấp xỉ tuổi Tạ Giác, còn là một cậu thiếu niên chưa lớn, ở Kinh thành cũng không có nhiều quan hệ với triều thần.

Hiện tại, mọi hành động của Giang Hiểu Hàn đều có người quan sát chặt chẽ, tùy tiện ra ngoài một chuyến cũng sẽ bị người suy ra trăm nghĩa khác nhau, tự nhiên không dám gióng trống khươ chiêng mà đi gặp Ninh Hoài Cẩn. Hắn chỉ có thể sai Giang Mặc gửi cho cậu ta một tấm thiệp, dặn người thận trọng, hẹn đến đêm rồi gặp.

Ninh Hoài Cẩn đã sớm nghe danh tiếng của vị Tả tướng đại nhân này, thấy thiệp của hắn cũng không chần chờ mà viết thư trả lời.

Vào đêm hôm đó, một xe ngựa kép dừng tại cửa hông của phủ Cung Thân Vương. Lão quản gia của Vương phủ cầm đèn lồng ra đón, dẫn Giang Hiểu Hàn vào trong.

Tùy tùng đi sau Giang Hiểu Hàn ôm một cô bé, tuổi tác tùy tùng này xem chừng không lớn, mặc y phục đen, đội mũ chùm che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra phần cằm gầy gò.

Hoa viên Vương phủ đương nhiên tráng lệ hơn ở Tướng phủ không ít, có không ít cây mai, có lẽ hơn một tháng nữa sẽ nở hoa. Giang Lăng ngoan ngoãn nằm nhoài trên bả vai Tạ Giác, mắt nhìn quanh, cái gì cũng thấy mới mẻ.

Còn chưa thấy Ninh Hoài Cẩn, Giang Hiểu Hàn đã gặp Ninh Diễn tại hoa viên.

Ninh Diễn năm nay không lớn hơn Giang Lăng là bao, nhưng có lẽ là được chăm sóc cẩn thận hơn, cho nên cao hơn Giang Lăng nửa cái đầu. Trong tay cậu bé là một tiểu kiếm tinh xảo, đang đứng trong khu đất mô phỏng tại hoa viên mà khoa tay múa chân.

Giang Hiểu Hàn dừng bước, ra hiệu Tạ Giác đặt Giang Lăng xuống đất.

Ninh Diễn hiển nhiên cũng thấy bọn họ, thu hồi kiếm, tò mò nhìn.

Giang Hiểu Hàn tiến lên hành lễ: "Kiến quá Lục điện hạ."

Ninh Diễn mặc trang phục màu đỏ thẫm nhạt, vẻ ngoài đẹp đẽ đáng yêu, gò má hơi ửng hồng, rất giống một viên tuyết nhỏ. (*)

Nắm tuyết nhỏ tò mò quan sát Giang Hiểu Hàn một hồi, mặc dù không quen biết nhưng cậu bé cũng không rụt rè: "Ngươi là ai?"

Cung nhân hầu hạ bên người Ninh Diễn đang muốn bước tới giới thiệu, Giang Hiểu Hàn đã hất bào quỳ một chân trên đất, để Ninh Diễn không cần ngửa đầu lên nhìn hắn.

Giang Hiểu Hàn ôn hòa nói: "Điện hạ chưa từng gặp thần, thần là Giang Hiểu Hàn."

"Ta đã nghe nói đến ngươi." Ninh Diễn ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười híp mắt: "Tả tướng đại nhân."

"Điện hạ thông tuệ." Giang Hiểu Hàn cũng cười: "Ban nãy thần thấy Điện hạ luyện kiếm có vài điểm sai, không biết liệu ta có thể mặt dày chỉ dẫn ngài một chút?"

Ánh mắt Ninh Diễn sáng lên.

Không phải cậu bé chưa từng gặp các đại nhân khác, chỉ là quan văn trong Kinh phần lớn đều như nhau, hoặc là khách khí với cậu bé, hoặc là coi như không nhìn thấy. Thỉnh thoảng có tiên sinh dạy lớp vỡ lòng thấy cậu bé luyện kiếm, nhưng bọn họ đều tránh đi xa, như là lo mình bị thương vậy, sau đó còn tìm Ninh Tông Nguyên cáo trạng, nói cái gì mà thiên kim quý thể không hợp tập võ, thật chẳng có gì thú vị.

Ninh Diễn mừng rỡ trong lòng, lộ ra ba phần trên mặt. Cậu bé giả vờ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn Giang Hiểu Hàn.

"Tất nhiên có thể."

"Thần mạo phạm." Giang Hiểu Hàn nói rồi hơi khom lưng, nắm lấy tay Ninh Diễn. Trẻ con khi luyện kiếm sẽ thường xuyên mắc sai lầm, chỉ biết dồn sức vào tay mà vung kiếm. Làm vậy, tuy đường kiếm trông thì mạnh mẽ, nhưng căn cơ bất ổn, thân kiếm dễ lệch.

Giang Hiểu Hàn cận thận xoa bóp cánh tay Ninh Diễn, dạy cậu bé cách cầm kiếm sao cho đúng.

Giang Lăng vốn đang trốn sau chân Tạ Giác, chỉ lộ đôi mắt quan sát Ninh Diễn, nhìn một hồi, thấy cậu bé cũng không nhiều thêm một cái mũi, thiếu một con mắt so với người khác, dần dần không thấy sợ nữa, chầm chậm một bước đi ba bước sượt, đi ra khỏi phía sau Tạ Giác.

Giang Lăng chạy đến bên người Giang Hiểu Hàn, vươn cổ nhìn, bỗng lên tiếng: "Phụ thân ta lợi hại lắm. Ta bị đau tay sau khi luyện kiếm, phụ thân ta chữa được đấy."

Ninh Diễn nghe tiếng, nhìn về phía cô bé. Giang Lăng cũng nhìn lại, nghiêng đầu quan sát Ninh Diễn. Y phục của Ninh Diễn tinh xảo, vẻ ngoài thanh tú, lại không có ngạo khí của hoàng thân quốc thích, nhìn ngoan ngoãn lịch sử. Giang Lăng đã lâu không gặp trẻ con cùng tuổi, lần này hào hứng vô cùng, muốn tới dắt tay Ninh Diễn.

Giang Hiểu Hàn vội thả tay Ninh Diễn, kéo lấy Giang Lăng, lắc đầu với cô bé: "Không được vô lễ, phải gọi là Điện hạ."

"Không sao." Một giọng nói ôn hòa vang lên: "Điện hạ đã lâu không gặp trẻ con cùng tuổi, để hai người chơi đùa đi."

Giang Hiểu Hàn đứng dậy quay đầu, phát hiện Ninh Hoài Cẩn đã đến hoa viên từ lúc nào.

Đối phương mặc quần áo màu xanh sẫm, không mang vẻ chững chạc quá tuổi, lại thêm mấy phần quý khí.

Giang Hiểu Hàn từng gặp Ninh Hoài Cẩn mấy lần, phần lớn đều là vào dịp cung yến hay săn bắn mùa thu. Không biết có phải do mở phủ từ khi còn trẻ hay không, thiếu niên này có sự thận trọng không hợp tuổi, so sánh với Tạ Giác, quả như người từ hai thế hệ khác nhau.

"Vương gia." Giang Hiểu Hàn nói: "Đêm khuya mà đến, đã làm phiền."

"Không sao." Ninh Hoài Cẩn đưa tay: "Để hai người họ ở đây chơi đùa, chúng ta vào phòng khách nói chuyện."

Giang Hiểu Hàn vui vẻ đáp ứng.

Trong lúc chờ trà nguội, Ninh Hoài Cẩn mở lời: "Mục đích đại nhân đến đây hôm nay, ta cũng có thể đoán được một, hai. Nhưng không biết đại nhân liệu có hay, Diễn nhi đã được gửi nuôi bên cạnh ta từ hai năm trước, chỉ là gần đây tin tức mới lộ ra ngoài... Nói quá một câu, ta cũng coi như có công nuôi dưỡng thằng bé, cũng coi thằng bé là người thân, thật không muốn nó phải đi trên con đường đầy bụi gai kia."

Giang Hiểu Hàn ngẩn ra ___ Ninh Hoài Cẩn chưa biết Ninh Tông Nguyên đã nhằm vào Ninh Diễn sao?

"Vương gia có điều không rõ. Tam điện hạ thiếu nhân đức, đương nhiên vô vọng đối với sự nghiệp thống nhất đất nước." Giang Hiểu Hàn nói: "Ngày mai, Bệ hạ sẽ đích thân vào triều, phong vương cho Tam điện hạ."

Ngoài mặt thì là phong vương, thực chất là để cho thiên hạ này biết hắn đã mất khả năng kế vị. NInh Hoài Cần là người hoàng gia, tất nhiên hiểu rõ những quanh co vòng vèo này. Cậu ta hơi nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.

Giang Hiểu Hàn lại nói: "Trước không đề cập tới tâm tính của Tứ điệnhạ, liệu sau này đăng cơ có đối xử tử tế với huynh đệ hay không... Vương gia không nghĩ tới, vì sao Bệ hạ lại để ngài nuôi dưỡng Lục ddienj hạ sao?"

Ninh Hoài Cẩn đương nhiên là từng nghĩ qua, cậu ta thở dài: "Thực không dám giấu giếm, ta đã từng nghĩ tới chuyện này. Hoàng huynh giao Diễn nhi cho ta, có khi nào còn có một tầng ý tứ khác... Nhưng Diễn nhi dù sao cũng còn quá nhỏ, hoàng huynh làm sao lại động ý đồ này."

Không riêng gì Ninh Hoài Cẩn, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng không hiểu được. Đối với Giang Hiểu Hàn mà nói, chọn Ninh Diễn vì hai người còn lại không đảm đương nổi vị trí hoàng đế. Nhưng đối với Ninh Tông Nguyên thì khác, ông tựa hồ đã xem trọng Ninh Diễn từ sớm, đến nỗi vì cậu bé mà có thể tự mình nuôi phế hai đứa con trai còn lại.

Ninh Tranh và Ninh Dục chưa bao giờ nằm trong vùng cân nhắc của Ninh Tông Nguyên, bọn hắn cùng lắm cũng chỉ là hòn đá trên con đường đăng cơ của Ninh Diễn mà thôi.

"Ta không hiểu rõ tâm ý Bệ hạ, mà có lẽ cũng không có ai hiểu được. Là thần tử, chỉ có thể nghe lệnh làm việc thôi." Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Hôm nay đến đây, là ta có chuyện muốn nhờ Vương gia."

Nói quá nhiều với người không quen biết là điều tối kỵ, Giang HIểu Hàn không muốn nói nhiều về Ninh Tông Nguyên với Ninh Hoài Cẩn, đối phương cũng vậy.

Giang Hiểu Hàn là người có mặt mũi tại Kinh thành, Ninh Hoài Cẩn cười nói: "Đại nhân cứ nói thẳng là được."

Tùy tùng theo sau Giang Hiểu Hàn bỗng bước lên, kéo mũ trùm xuống ___ chính là Tạ Giác.

Ninh Hoài Cẩn giật mình.

"Chuyện này không liên quan đến triều chính." Giang Hiểu Hàn nghiêm túc nói: "Hôm nay ta đến để van cầu Vương gia, mong ngày tạm thời giúp ta thu nhận Tạ Giác và Giang Lăng."

Ninh Hoài Cẩn ngẩn người: "Việc này ____"

"Triều đình sẽ có biến đổi, trong lòng Vương gia cũng rõ, không ai có thể chỉ bo bo giữ mình." Giang Hiểu Hàn nói: "Thiên hạ này cần một minh quân, nhưng Điện hạ tuổi còn nhỏ, sức của một mình Vương gia dù sao cũng đơn bạc... Thần nguyện vì Điện hạ vượt mọi chông gai."

Ninh Hoài Cẩn nhanh chóng hồi thần, cậu ta cắn môi suy tư trong chốc lát, mới bất đắc dĩ mở miệng: "Chuyện của Tạ gia, ta quả thực cũng cảm thấy đáng tiếc. Ta chỉ có thể đáp ứng đại nhân, thu nhận người vào phủ. Còn những chuyện khác... Ta chỉ là một Vương gia an nhàn, không thể ra sức nhiều hơn được."

Ninh Hoài Cẩn sẽ nhận lời, đó là điều Giang Hiểu Hàn chắc chắn từ trước. Trước khi được phong vương, người này đã từng tới biên cương rèn luyện, coi như có giao tình với Tạ gia quân. Phần giao tình này dù không sâu, nhưng vẫn đủ để nhờ cậu ta một chuyện dễ dàng.

Giang Hiểu Hàn không thể để Tạ Giác và Giang Lăng ở lại bên cạnh mình ___ chỉ sáng mai thôi, trong triều đình sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Ninh Tông Nguyên đã nói thẳng điều kiện, Giang Hiểu Hàn cần tạm đứng bên Ninh Dục, thay Ninh Diễn chải gỡ sạch mớ bòng bong này. Hơn nữa, có hắn và Ninh Tông Nguyên, Ninh Diễn đã ngồi chắc trên ngôi Đế vương. Tạ Giác muốn đứng vững gót chân ở Tạ gia quân, tránh khỏi việc bị Đế vương nghi kỵ, nhất định phải ra tay từ chỗ Ninh Diễn.

Ninh Tông Nguyên sợ nếu để Ninh Hoài Cẩn biết được tâm ý của ông, sẽ có mưu đồ đối với Ninh Diễn, cho nên mới muốn bọn họ nuôi dưỡng ra tình cảm trước, mà việc này lại tiện cho Giang Hiểu Hàn. Thân phận của Ninh Hoài Cẩn khiến cậu ta chỉ có thể đứng sau phụ tá Ninh Diễn, chứ không thể giúp đỡ cậu bé trên triều. Giang Hiểu Hàn có thể bù đắp phần thiếu sót này, còn có thể đổi lại chút lòng cảm kích của Ninh Hoài Cẩn.

Ninh Hoài Cẩn là người rộng lượng, dịu dàng, có một câu đảm bảo của cậu, Giang Hiểu Hàn coi như thu xếp xong đường lui.

Khi tới, Giang Hiểu Hàn dẫn cả nhà theo, lúc ra khỏi cửa lại chỉ có một mình. Lão quản gia sợ hắn trời tối không thấy rõ đường, còn thắp cho hắn một ngọn đèn lồng.

Trên bậc thang đá xanh trước cửa Vương phủ đã kết một tầng sương mỏng, một bước đạp xuống, có những vết rạn tựa mạng nhện lan ra.

Mây đen tầng tầng, mảnh trăng khuyết bị vây vào trong mây, ánh trăng bị bóng tối bốn phía nuốt chửng, ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể thấy vầng sáng mờ mịt.

Tuyết sắp rơi rồi.

___

(*) Gốc là "màu oản", mà dùng "đỏ thẫm nhạt" cũng khó hình dung nhỉ, tại bình thường đã "thẫm" thì "nhạt" kiểu gì? Nhưng mình không biết dùng từ nào cho đúng. Cứ hình dung là bạn lấy màu đỏ rượu, sau đấy thì chỉnh độ bão hòa xuống để màu nhợt với dịu đi ấy ;(((

Hal: Tự nhiên muốn xem sau này bé Diễn thế nào =))))))) Mà ô dù của bé cũng mạnh thật =)) Được ông cha đẩy lên từ nhỏ, có một người chú (nghe đồn là nuôi) rất là gì và này nọ, còn cả một Giang đại nhân nữa =)))) Có Giang đại nhân thì thể nào cũng quen được Nhan đạo trưởng, lại còn từng chơi với em gái của truyền nhân Côn Luân đời sau (nói đến thì cũng muốn biết chuyện sau này của hai bé Lăng và Trạm). Còn có Tạ Giác nè, sau này cậu trai hẳn cũng chỉ huy được Tạ gia quân, mà Tạ Giác còn có chút quan hệ với Trình Nguyên đó, là đệ tử của thần y đấy =))) Túm lại là cứ lôi mọi dây mơ rễ má ra thì cái đội ngũ này thật đúng là không sợ đứa nào lol

Bộ kia mà không hơn 200 trăm chương thì có khi mình cũng ham hố =)))))