Hiểu Lầm

Chương 10: Mẹ kế




Tới giờ Trình Diệp Xuyên mới biết, thì ra mỗi ngày lúc cậu không có ở đây, Cảnh Vĩnh Đức đều sẽ đích thân đến bệnh viện thăm chị.

Nhìn hoa tươi trên đầu giường thay đổi mỗi ngày, trái cây luôn tươi mới trên bàn trà và cả tinh thần ngày càng tràn đầy năng lượng của chị gái, cậu lập tức hiểu ra nguyên do.

Trình Diệp Vãn là một cô gái rất xinh đẹp, cả hai chị em đều thừa hưởng dung mạo của mẹ, đường nét khuôn mặt thanh tú, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang tới sự dịu dàng khó tả.

Chị gái chỉ mới 24 tuổi, vừa hay là độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Nếu không phải vì cậu, cô vốn dĩ đã có một cuộc sống tươi đẹp như bao cô gái khác. Thay vì phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình như bây giờ, một người phải gánh chịu mọi áp lực.

Trình Diệp Xuyên nhìn thấy chị gái mình tràn đầy vui sướng, thậm chí một chữ cự tuyệt cũng không nói ra được, cậu do dự hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng nhà mình...”

"Ông ấy biết hết rồi," Trình Diệp Vãn lập tức nhận ra sự lo lắng của cậu, “Bố của bọn mình, hoàn cảnh gia đình mình, còn có khoản nợ trong nhà, chị đều không giấu giếm."

Trong những ngày bị bệnh này, Cảnh Vĩnh Đức mỗi ngày đều chăm sóc cô từng li từng tí. Một người đàn ông trưởng thành có sự ổn trọng và hài hước của riêng mình, ông ấy không quá thân mật cũng không khiến cô ấy cảm thấy xa cách.

Cô luôn cảm thấy mệt mỏi khi phải bôn ba khắp nơi, trước nay chưa bao giờ được quan tâm và tôn trọng như thế. Trái tim non nớt của thiếu nữ lập tức bị chiếm lấy.

“Ông ấy nói người ông ấy quan tâm là chị, còn lại đều không quan trọng.”

Trình Diệp Vãn nắm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Chị đã sống một cuộc đời cơ cực, đây là lần duy nhất muốn sống cho chính mình, em có thể hiểu cho chị không?”

Từ nhỏ cậu đã mất mẹ, bố là một tay cờ bạc chỉ biết đánh người, chị gái là người thân duy nhất trên đời và là người duy nhất sẵn sàng bảo vệ cậu.

Cảnh Vĩnh Đức cũng lớn tuổi như bố cậu, giữa họ có khoảng cách địa vị rất lớn, cậu sợ chị sẽ sống không hạnh phúc.

Trình Diệp Vãn nhìn chiếc mũi đỏ bừng của cậu, đau lòng sờ sờ đầu cậu: "Chị sẽ không bỏ rơi em đâu, em là người mà chị quan tâm nhất trên đời này. Chị nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt, khiến em trải qua những tháng ngày tự tin cùng vui vẻ, được không nào?"

Trình Diệp Xuyên không phải là người hay khóc, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, dùng sức gật đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống chiếc mũi đỏ bừng.

Trình Diệp Xuyên thề, trước năm 25 tuổi sẽ đưa chị gái mình ra khỏi ngôi nhà tồi tàn này và sống một cuộc sống tốt đẹp.

Ngày chia ly thực sự đến sớm hơn nhiều năm so với cậu mong đợi.

Chiếc xe bảo mẫu cỡ lớn đậu ở dưới tầng, thân xe chắn ngang cả con hẻm, là những người được Cảnh Vĩnh Đức đặc biệt phái đến giúp hai chị em họ chuyển nhà.

Trình Diệp Vãn rất tự nhiên, cô để lại cho bố một bức thư và một khoản tiền tiết kiệm mấy năm trời, ngoài ra cô không mang theo bất cứ thứ gì khác. Như thể cô quyết tâm chôn vùi hoàn toàn quá khứ của mình ở đây.

Trình Diệp Xuyên nhìn căn nhà này, mặc dù nghèo nàn tàn tạ, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, luôn có những bức tường không thể quét sạch. Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là nơi cậu sinh sống mười mấy năm nay. Đột nhiên rời đi như thế này, từ nơi thấp hèn như vũng bùn, đến một nơi xa lạ, trong lòng cảm thấy trống trải đến khó diễn tả.

Cậu gấp gối chăn gọn gàng, kiên nhẫn gói gọn sách vở, dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ.

Trình Diệp Xuyên cuối cùng dừng lại trước cửa sắt hồi lâu, nhìn vết rỉ sét trên ổ khóa, mặc dù không biết tương lai sẽ mang đến điều gì, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy: lần này, thật sự phải nói lời từ biệt tất cả.

Chiếc xe bảo mẫu sang trọng chạy xuyên thành phố, trong xe có hương liệu bay lơ lửng, tiếng nhạc êm dịu lọt vào tai, ghế da được điều chỉnh một góc rất thoải mái, nhưng lưng Trình Diệp Xuyên lại cứng ngắc, suốt quá trình không dám thả lỏng tựa lên.

Lúc họ lên xe thấy một người lớn tuổi có vẻ là trợ lí, lễ phép cười với bọn họ.

Trình Diệp Xuyên vẫn luôn là người cúi đầu trước người khác, đột nhiên bị người khác nâng lên cao như vậy, chỉ cảm giác chỗ nào cũng không ổn.

Trình Diệp Vãn mỉm cười lắc đầu, vuốt ve bờ vai của cậu an ủi.

Sau khi vết thương ở chân của cô lành lại, Cảnh Vĩnh Đức thường đưa cô đến các trung tâm mua sắm và câu lạc bộ lớn. Chỉ qua một đêm, cô đã từ một cô bé làm việc cho phu nhân giàu có, trở thành một thành viên của tầng lớp thượng lưu.

Ban đầu cô có chút không thích ứng kịp, nhưng với hàng đống món quà và những bất ngờ ập tới, lòng hư vinh thoắt cái dâng cao, hạnh phúc không còn là điều viển vông.

Tất nhiên, cô sẽ không để Cảnh Vĩnh Đức mất mặt. Trong bữa tiệc tối hôm kia, cô vốn đã xinh đẹp lại trang điểm tinh xảo, trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Bên cạnh một người đàn ông bốn năm mươi tuổi là một mỹ nữ trẻ trung quý phái, điều này chứng tỏ sự thành công của người đàn ông hơn bất kỳ phương tiện nào khác.

Nhìn thấy biển báo bên đường, Trình Diệp Xuyên biết mình đã đến khu Lưu Hiệp, đây là khu nhà giàu ở thành phố Giang Nguyên, nổi tiếng với những biệt thự kiểu trang viên.

Chiếc xe càng lái càng xa, đi qua vùng đất ngập nước ven sông rồi tiếp tục lên dốc.

Lúc được đưa tới trước cổng biệt thự Cảnh gia, Trình Diệp Xuyên hoàn toàn choáng váng.

Một vườn hoa khổng lồ bao quanh, có đài phun nước ở trung tâm. Trong sân có vài chiếc ô tô sang trọng đỗ tùy ý, dưới chân đều được lát đá đủ màu sắc, từ cổng lớn đến tận cửa chính phía xa.

Trước mặt là một dãy biệt thự ba tầng sừng sững, chiều dài chạy ngang toàn bộ sân, trước nhà có mấy cây cột bằng đá cẩm thạch, mỗi cây cột đều được dát một lớp vàng, trông đặc biệt phô trương.

"Trên đường vất vả rồi Vãn Vãn, ta đã cho người làm cơm từ lâu, chỉ chờ hai chị em tới thôi!" Trên mặt Cảnh Vĩnh Đức đầy vẻ tươi cười, từ xa xa nhiệt tình chào đón.

Ông vòng một tay qua eo Trình Diệp Vãn, dẫn hai anh em về phía trước, “Ta để Lý quản gia cất hành lý cho hai người trước, ăn cơm xong ta sẽ dẫn em đi xem phòng.”

Vừa vào cửa, người hầu đã nửa quỳ đưa tới một đôi dép lê, Trình Diệp Xuyên theo bản năng lùi lại, ngượng ngùng duỗi chân ra.

Cảnh Hoàn đứng giữa phòng khách, khoanh tay, bắt chéo chân, trong mắt hiện lên nụ cười, thản nhiên nhìn anh.

“Hai vị khách quý, cuối cùng cũng tới r.”

Cảnh Vĩnh Đức lười nói chuyện với Cảnh Hoàn lập dị, liền dẫn Trình Diệp Vãn đi vào phòng khách, “Nào nào nào, chúng ta ngồi xuống bàn ăn trước, hai chị em gấp rút một đường tới đây chắc cũng đói rồi, nếm thử tay nghề của đầu bếp nhà ta."

Bàn ăn dài như bàn hội nghị, khoảng cách giữa các ghế của mọi người rất lớn, Trình Diệp Xuyên vẫn luôn căng thẳng, yết hầu lên xuống không ngừng, cậu cẩn thận ngồi xuống mép ghế.

“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm. Tuy ngày mai đám cưới của ta và Diệp Vãn mới tổ chức, nhưng hiện tại chúng ta cũng coi như người một nhà rồi!”

Nghe tới người một nhà, Cảnh Hoàn cười lạnh một tiếng.

Cảnh Vĩnh Đức ngồi ở ghế chủ nhà lóe lên tia lạnh lùng, vội vàng xoa dịu: “Nói tới cũng phải cảm ơn con trai ta Cảnh Hoàn, không ”đánh" không quen biết, nếu không ta sẽ không quen được cô gái tốt bụng như Diệp Vãn."

Trình Diệp Vãn mỉm cười ngọt ngào, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy chồng mình.

Cảnh Hoàn nhịn không nôn ra, nếu sớm biết bố anh sẽ yêu Trình Diệp Vãn, nhất quyết muốn cưới cô. Lẽ ra lúc đó anh phải đạp ga tông chết cô, dù sao tháng sau anh mới 18 tuổi, không thể chết được.

Trình Diệp Xuyên cảm nhận được bầu không khí vi diệu trên bàn ăn, chỉ có thể nghe mọi người nói chuyện, cúi đầu chọc bát cơm của mình.

Lúc cậu ăn cơm giống hệt như thỏ, nhai từng miếng nhỏ, không phát ra âm thanh nào. Trước mặt vừa vặn đặt một đĩa rau xanh, cậu chỉ dám cúi đầu gắp một món duy nhất, như thể hàng chục món trên bàn đều không tồn tại.

Tinh ý như Cảnh Vĩnh Đức, lập tức đứng dậy gắp một đũa thức ăn lớn, “Nào Diệp Xuyên, ăn nhiều một chút. Nhóc xem nhóc gầy như vậy, sau này ở nhà đừng khách khí nữa, cứ ăn hết mình đi.”

Trình Diệp Vãn thấy Cảnh Vĩnh Đức ân cần như vậy, mỉm cười: “Đứa trẻ này tính cách hướng nội, dễ xấu hổ, thời gian lâu dần sẽ tốt hơn thôi.”

"Nhanh như vậy đã coi đây nhà của mình." Cảnh Hoàn lạnh lùng nói, dọa Trình Diệp Xuyên đang gắp thức ăn sợ đến mức tay run rẩy, rụt người lại.

Cảnh Hoàn nhìn chằm chằm mép bàn, không biết đang nhắm vào ai: “Ngày đầu tới đây đã không khách khí như vậy, sau này có phải tôi cần tự mình nấu cho cậu ta ăn không, dì Trình?”

Hai chữ "dì Trình" được đặc biệt nhấn mạnh, sắc mặt của Trình Diệp Vãn tái nhợt, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu Tiểu Hoàn, ý dì không phải vậy, dì...”

Nghe được người phụ nữ này thân thiết gọi tên mình, Cảnh Hoàn càng cảm thấy ghê tởm, muốn nôn hết mấy miếng cơm mình mới ăn: "Dì gọi ai là Tiểu Hoàn? Tôi tên Cảnh, Hoàn. Dì đừng tỏ ra thân thiết, chúng ta không quen."

Trình Diệp Vãn sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cô đè xuống nỗi buồn, lấy lòng nói: "Được, từ nay về sau dì sẽ gọi con là Cảnh Hoàn... Nào, dì cũng gắp thức ăn cho con, xem con chưa ăn được bao nhiêu..."

Trình Diệp Vãn càng khiêm nhường, Cảnh Hoàn càng cảm thấy cô giả tạo.

Rõ ràng đã câu dẫn bố anh trước, nhưng vẫn nhất quyết giả làm bạch liên hoa*, anh chán ghét bưng bát đi: “Đừng dùng đũa của dì chạm vào tôi.”

*白莲花: tâm cơ giả bộ ngây thơ, gần nghĩa với trà xanh

"Mày đủ chưa hả!??" Tiếng gầm đột nhiên vang lên, tay Trình Diệp Vãn dừng giữa không trung, thức ăn rơi thẳng xuống bàn.

Cảnh Vĩnh Đức ném bát đũa xuống, lớn tiếng gầm lên: “Ông đây mẹ nó đã nói với mày như thế nào? Tao quyết định lấy Trình Diệp Vãn, cô ấy chính là nữ chủ nhân của Cảnh gia, là mẹ kế của mày."

Mối quan hệ giữa người vợ trước của Cảnh Vĩnh Đức và Cảnh Hoàn có thể nói là mối quan người chết ta sống, ông không muốn tình cảnh này lặp lại, trực tiếp nói ra những lời lẽ gay gắt. “Nhớ lấy, từ nay trở đi trong cái nhà này, mày không tôn trọng Diệp Vãn, chính là không tôn trọng tao!”

Đôi mắt Cảnh Hoàn đỏ bừng tức giận, đẩy ghế ra, đứng dậy mắng: “Tôi tôn trọng ông? Thế ông mẹ nó có tôn trọng tôi không??”

"Tôn trọng??" Cảnh Vĩnh Đức nhổ nước bọt, “Mày mẹ nó bàn với tao về tôn trọng?? Cái nhà này là của tao, ông đây muốn lấy ai vào cửa còn cần sự đồng ý của mày sao!??”

Trước mặt người ngoài mới quen chưa đầy một tháng, bố anh lại nói những lời mỉa mai như vậy, giẫm nát mặt mũi con trai mình dưới chân, trong lòng Cảnh Hoàn lạnh buốt phát đau.

Cảnh Vĩnh Đức nói đúng, nhà này là của ông, anh chẳng tính là cái thá gì cả.

Bao nhiêu năm như vậy, bố anh ngoài việc cho anh tiền và tìm mẹ kế, chỉ có những câu nhục mạ không ngừng. Ghét bỏ anh ngu dốt và bất tài, trách anh bỏ bê sự nghiệp chân chính của mình, không để anh có chút mặt mũi nào.

Cảnh Hoàn muốn chỉ vào đầu ông hỏi, kể từ khi mẹ anh qua đời, họp phụ huynh, sinh nhật, lễ tốt nghiệp và mỗi dịp cần có người thân trong gia đình, người mà anh vẫn luôn gọi là bố đã ở đâu.

Nhưng anh sẽ không mở miệng.

Anh biết, cho dù không có Trình Diệp Vãn thì cũng sẽ có người phụ nữ khác.

Cảnh Hoàn tức tới bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài, anh cúi người cười khoa trương: “Phải, ông nói đúng. Mọi thứ đều là của ông, chỉ có tôi là ông do ông bắn ngoài ý muốn!”

Anh đá chiếc ghế xuống đất, quay người lao lên tầng hai, dẫn tới tiếng đóng cửa đinh tai.

Trình Diệp Vãn ngơ ngác nhìn Cảnh Vĩnh Đức, oan ức sắp khóc. Cô vốn đã vô cùng cẩn thận, căn bản không biết mình đã làm gì sai mà khiến Cảnh Hoàn phát điên như vậy.

"Mặc kệ nó, em cứ coi nó như thằng điên đi, sau này tránh xa nó ra một chút là được." Cảnh Vĩnh Đức đau lòng ôm lấy Trình Diệp Vãn, an ủi: “Nếu ta đã quyết định lấy em, ta sẽ bảo vệ em thật tốt, có ta ở đây, em không phải sợ gì hết.”

Cuộc tranh cãi trước mắt nổ ra đột ngột khiến trái tim Trình Diệp Xuyên như ngừng đập. Trong miệng còn ngậm nửa miếng cơm chưa nuốt xuống, run rẩy cầm đũa, như ngồi trên đống lửa.

Sự thật đẫm máu nhắc nhở cậu, cuộc sống ác mộng chỉ mới bắt đầu từ hôm nay.