Hiểu Lầm Định Mệnh

Chương 87: Tai nạn




Hôm nay là ngày Mẫn Tuệ trở về Mỹ, hành lý đã chuẩn bị sẵn sàng, từ sáng sớm người của Hoắc Trương đã túc trực trước chung cư của Vĩ Nhiên đảm bảo mọi việc đi đúng kế hoạch.

Hôm nay Vĩ Nhiên sẽ không đưa Mẫn Tuệ ra sân bay, bản thân cô đã bị đưa vào tầm ngắm của Thiên Vĩ, từ hôm qua đến giờ cô phát hiện bản thân bị theo dõi.

Vĩ Nhiên cũng chẳng vừa, biết bản thân đang bị theo dõi, cô lái xe hết chỗ này đến chỗ khác trong thành phố để bọn người kia mệt nghỉ.

Cũng đã đến giờ, người của Hoắc Trương lái xe đưa Mẫn Tuệ đến sân bay, cùng lúc đấy Thiên Vĩ nhận được tin tức về chuyến bay của Mẫn Tuệ.

Anh đích thân lái xe đến sân bay hy vọng có thể được gặp cô, trong suy nghĩ của anh cô vẫn là cô gái không người thân không bạn bè, chắc có lẽ vì cú sốc lần này mà cô rời bỏ thành phố.

Mẫn Tuệ ngồi trên xe, ngắm nhìn đường xá qua cửa kính, thời gian cô ở thành phố này không được xem là dài, nhưng cũng chẳng phải ngắn, cô cũng đã có những kỷ niệm với nó, giờ rời đi đúng thật là hơi tiếc.

Mẫn Tuệ thở dài, hôm nay Hoắc Trương, Vĩ Nhiên hay Liana sẽ không đến sân bay chào tạm biệt cô, họ sợ sẽ bứt dây động rừng.

Ngày cô đến đây cũng chỉ có một mình, rời đi cũng chỉ có một mình.

Xe của Thiên Vĩ chạy nhanh trên đường lớn, tốc độ khiến người ta phải xuýt xoa, chỉ còn 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nếu không nhanh lên anh sợ cả đời này chẳng thể tìm ra cô nữa.

Mẫn Tuệ đang có mặt tại sân bay, sau khi kiểm tra hành lý xong, cô đi thẳng vào trong, không hề ngoáy đầu lại nhìn.

Chỉ còn mười lăm phút nữa, Mẫn Tuệ chuẩn bị lên máy bay thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, định bụng không nghe máy, nhưng Vĩ Nhiên rất kiên trì, cô gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

“ Alo.”

“ Cậu chưa lên máy bay đúng không? Không hay rồi, Thiên Vĩ anh ta gặp tai nạn hiện tại đang đưa đến phòng cấp cứu, tớ chỉ muốn báo cho cậu biết, muốn đi hay ở thì đó là quyết định ở cậu.”

Ban đầu Vĩ Nhiên cũng không định báo tin cho Mẫn Tuệ nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô cũng quyết định thông báo cho Mẫn Tuệ biết, dù sao cô ấy và Thiên Vĩ cũng có mối quan hệ đặc biệt, cô không muốn Mẫn Tuệ sau này sẽ hối hận.

Chuyện Thiên Vĩ xảy ra tai nạn đương nhiên không dính dáng gì đến Hoắc Trương hay Vĩ Nhiên, anh là do chạy quá nhanh, dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn.

Vĩ Nhiên cũng chỉ là được thông báo lại mà thôi.

Uyển Chi cũng được báo tin dữ, cô khá sốc, tức tốc chạy đến bệnh viện, vừa đến nơi cô đã thấy ông bà Thiên cùng với Hoắc Trương đang có mặt trước cửa phòng cấp cứu.

Cô cũng không ngờ Hoắc Trương lại có mặt tại nơi này, cô nghi hoặc nhìn anh nhưng không hỏi gì, trước hết việc cần quan tâm chính là tình hình sức khỏe của Thiên Vĩ.

“ Con chào hai bác, Thiên Vĩ anh ấy sao rồi ạ?”

Bà Thiên khóc hết nước mắt, giờ phút này bà chẳng thể nói thành câu rõ ràng, con trai bà đang ở trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ.

“ Nãy giờ vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, chưa thấy có động tĩnh gì hết.”

Ông Thiên thay mặt trả lời, giọng nói của ông có chút run run, trong trường hợp này thử hỏi có cha mẹ nào có thể bình tĩnh cho được.

Uyển Chi đến bên cạnh Hoắc Trương ngồi xuống, cô im lặng không nói gì, anh cũng biết ý mà im lặng.

Thiên Vĩ được người của anh đưa vào bệnh viện, sau khi biết tin anh cũng nhanh chóng đi vào xem tình hình.

Chuyện là sáng nay anh có cử người theo dõi Thiên Vĩ để đảm bảo anh không làm gián đoạn chuyến bay của Mẫn Tuệ.

Trên đường đi do xe của Thiên Vĩ chạy quá nhanh dẫn đến xảy ra tai nạn, chính người của Hoắc Trương đã đưa Thiên Vĩ ra khỏi xe và đem đến bệnh viện.

Cú tông ấy khá mạnh, ít nhiều gì Thiên Vĩ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn ba giờ trong phòng cấp cứu, cánh cửa cũng mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, gương mặt vô cùng mệt mỏi.

Tình trạng hiện tại của Thiên Vĩ cũng đã ổn hơn, chỉ là khi nào mới tỉnh thì đó còn là câu chuyện của thời gian, bác sĩ hi vọng người nhà có thể thường xuyên trò chuyện để kích thích não bộ của anh.

Ông bà Thiên đi đến phòng để thăm con trai, hành lang bệnh viện lúc này chỉ còn Uyển Chi và Hoắc Trương, cô nhàn nhạt lên tiếng:

“ Anh còn dám nói anh không liên quan đến chuyện này?”

“ Chuyện Thiên Vĩ gặp tai nạn thực sự không liên quan đến anh, người của anh gặp và đưa cậu ta đến bệnh viện, anh chỉ đến xem tình hình.”

Hoắc Trương thở dài, xem ra dấu cô mãi cũng không phải cách hay, chi bằng thành thật một chuyện đỡ đi một chuyện.

“ Còn chuyện về Mẫn Tuệ.”

Uyển Chi nhíu mày nhìn anh, linh cảm của cô mách bảo rằng chuyện của Mẫn Tuệ chắc chắn anh có liên quan.