Hiểu Lầm Định Mệnh

Chương 3: Nỗi sợ bị bỏ rơi




“ Cậu chưa về sao?”

Hoắc Trương không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt cô, chắn ngang tầm mắt làm cô không thấy Thiên Vĩ nữa.

“ Tôi đang đợi người nhà.”

Uyển Chi nhạt nhẽo trả lời, cô cũng không hiểu tại sao người bạn này lại muốn nói chuyện với cô nữa, trông cô vô cùng nhàm chán, không thích hợp để kết bạn.

“ Tôi cũng thế, tôi có thể ngồi đó được không?”

“ Ừm”

Uyển Chi ngồi nép sang một bên, Hoắc Trương cũng ngồi vào chỗ trống, Uyên Chi có một mái tóc dài, chiếc mái ngang đã che đi phần trán của cô, trông tổng thể vô cùng đáng yêu.

“ Xem ra cậu không thích nói chuyện với tôi lắm.”

Hoắc Trương đưa tầm mắt ra xa, giọng nói có chút thâm dò, câu nói này thành công chiếm được sự chú ý của Uyển Chi, cô nhìn anh, sau đó nhanh chóng lắc đầu:

“ Không….Không phải đâu… Là do tôi bản thân rất ít nói.”

Uyển Chi vội vàng giải thích, trông cô lúc này rất buồn cười, cô nói rất nhanh, để tránh làm Hoắc Trương hiểu lầm.

“ Vậy sao? Làm tôi cứ nghĩ cậu không thích tôi.”

“ Không có đâu, tôi muốn cảm ơn cậu chuyện lúc trưa, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi.”

Uyển Chi mỉm cười, cô cũng cảm ơn anh chuyện lúc trưa, nếu lúc đó không có anh chắc chắn cô sẽ bị người khác bắt nạt.

“ Không có gì đâu, lần sau không thích làm thì phải nói nếu không rất dễ bị người khác chèn ép.”

Hoắc Trương dặn dò cô, cứ như một người anh trai đang dặn dò em gái của mình vậy, nhưng trong khoảnh khắc ấy trái tim của cô như có một làn nước ấm chảy vào, vô cùng ấm áp.

Uyển Chi cúi đầu, ngượng ngùng nhìn xuống đất, tự nhiên cô cảm thấy ngại, hai má hơi đỏ như người say. Vừa hay lúc đó ba của cô cũng đến, nhìn thấy chiếc xe thân thuộc, Uyển Chi đứng lên chào tạm biệt anh, sau đó cũng đi về phía xe.

Hoắc Trương đứng lên nhìn cô lên xe rời đi, sau đó cũng nhanh chóng ra khỏi trường.

Thiên Vĩ đứng cách đó không xa từ nãy đến giờ luôn quan sát bọn họ, mấy hôm nay anh có việc ra nước ngoài, vừa về nước liền biết lớp Uyển Chi có bạn học mới chuyển vào, cứ ngỡ không có vấn đề gì nhưng bây giờ mới phát hiện hình như anh đã sai rồi thì phải.

Hoắc Trương ra khỏi trường, đến nhà xe cách đó không xa, leo lên con Ferrari của mình và rời đi.

Anh vốn là từ lái xe đi học, vì trường học không cho đỗ xe hơi nên anh đành phải gửi bên ngoài.

“ Người vừa rồi là bạn của con à.”

Ông Tạ vừa rồi có nhìn thấy Hoắc trương, không thể không tò mò mà hỏi.

“ Dạ, cậu ấy vừa chuyển đến lớp của con.”

“ Kết bạn nhiều cũng rất tốt, thỉnh thoảng con nên ra ngoài chơi với các bạn.”

Ông Tạ cười nói, vì từ nhỏ Uyển Chi bị ba mẹ ruột vứt bỏ ở cô nhi viện nên suốt quá trình trưởng thành Uyển Chi luôn cố gắng nỗ lực thể hiện tốt bản thân, để ba mẹ nuôi hài lòng, sẽ không bỏ rơi cô.

Ngày trước cô cũng không đến nỗi tự mình cô lập thế giới, chỉ là sau khi chia tay Thiên Vĩ, nỗi sợ bị bỏ rơi của cô càng ngày càng lớn hơn, cô bắt đầu sợ kết bạn, lúc nào cũng nhốt mình trong nhà.

Ông bà Tạ cũng rất đau đầu về vấn đề này của con gái, dù đã thử nhiều cách nhưng dường như Uyển Chi đã sống với nỗi sợ này từ lâu, rất khó để buông bỏ.

Hai cha con trở về ngôi nhà quen thuộc, ông Tạ đưa xe vào hầm, còn Uyển Chi đi vào nhà trước.

“ Con gái yêu của mẹ đã về rồi sao? Hôm nay đi học thế nào có mệt không?”

Bà Tạ cưng chiều hỏi hang, bà cũng chỉ có mỗi đứa con gái này không cưng sao được.

“ Dạ rất tốt.”

“ Đợi tí mẹ vừa mua cho con mấy bộ quần áo rất đẹp, con chắc chắn sẽ thích.”

Bà Tạ chạy vào phòng lấy quần áo mới mua ra, hôm nay bà đi trung tâm thương mại thấy có vài mẫu mới ra rất đẹp, không thể kiềm lòng mà mua cho con gái.

Uyển Chi ngồi đó chỉ biết gượng cười, mẹ cô lại mua thêm quần áo cho cô, đồ hai hôm trước mới mua, cô còn chưa mặc hết nữa.

“ Con xem những bộ này có phải rất đẹp không, cứ như sinh ra là để cho con gái mẹ vậy.”

Bà Tạ cứ thao thao bất diệt một hồi không hề quan tâm chồng mình đã vào nhà từ lúc nào làm cho ông vô cùng nhức đầu, chỉ có thể bất lực ngồi xuống cạnh lên, mong có thể thu hút một xíu sự chú ý từ bà nhưng đương nhiên là bà không chú ý…..

“ Xem ra em rất quan tâm đến con gái, bà Tạ à, cho anh hỏi anh nhờ em mua cà vạt từ tháng trước đến tháng này em đã mua chưa nhỉ?”

Câu hỏi này ông đã hỏi bà rất nhiều lần, dù biết câu trả lời chỉ có một nhưng ông vẫn cố chấp hỏi.

Và đương nhiên câu trả lời vẫn không ngoài dự tính: “ Ây chết, tại sao anh không nhắc em chứ.”

Ông Tạ chỉ biết bất lực lắc đầu cho qua mọi chuyện, đương nhiên ông biết bản thân không thể nào nói lại được người vợ này.