——[1] Hai câu thơ trích từ bài “Trường tương tư kỳ II” của Lý Bạch.
Dịch thơ:
“Mắt xưa làn sóng gợn
Nay thành suối lệ sa.”
(Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu)——
Chờ đợi bao giờ cũng là khoảng thời gian dài dằng dặc, ngay cả người luôn luôn được cha mẹ khen ngợi rằng có tính nhẫn nại không hợp với tuổi tác là ta, cũng không thể không sốt ruột. Hứa cô cô vì chuẩn bị trang phục cho đêm nay, liền để từng cung nữ biểu diễn trước mặt ta, muôn hồng nghìn tía, trang phục tinh xảo viền vàng thêu bạc, nhưng không khơi dậy nổi hứng thú của ta. Hứa cô cô rốt cục không giữ được bình tĩnh, thúc giục ta: “Tiểu thư, người rốt cục là muốn làm gì? Còn chưa tới hai canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ tới đây. Người đến giờ y phục vẫn chưa chọn xong, đầu tóc cũng chưa chải chuốt, trang điểm cũng chưa chuẩn bị, làm sao tiếp giá?” Hứa cô cô xem ra thực sự đã lớn tuổi rồi, bà bây giờ càm ràm không đủ thì không yên. Đáy lòng ta đột nhiên sinh ra một chút bi ai, lẽ nào mỗi lần phu quân của ta tới chỗ ta, ta đều phải gióng trống khua chiêng thay y phục trang điểm, hi vọng dựa vào dung nhan mỹ lệ của chính mình để đổi lấy ân sủng trong chốc lát sao? “Dĩ đắc sự tha nhân, năng đắc kỷ bất hảo” [2] không biết vì sao, câu thơ của văn nhân hậu thế cảm thán cho Hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế đột nhiên nảy ra trong đầu ta. Chợt nghĩ, nếu như Hứa cô cô biết ta lúc này lại nhớ tới “Thiên kim túng mãi Tương Như phú, mạch mạch thử tình thùy tố!” [3] của Phế Hậu thời Hán Vũ Đế, liệu có cảm thấy là điềm hung? Chuyện xưa của Trần Hoàng hậu, nhan sắc tàn phai, ân sủng cũng mất, không có nhi tử, cuối cùng cô độc mà chết ở cung Trường Môn, nhắc nhở những Hoàng hậu đời sau xuất thân cao quý, được hưởng long sủng, phải vĩnh viễn nhớ kĩ: Ở chốn hậu cung, dung nhan và gia thế có thể bị lật đổ chỉ trong một đêm. Chỉ có thủ đoạn và một nhi tử có thể dựa vào mới là nền tảng để sống yên ổn.
——[2] “Dĩ đắc sự tha nhân, năng đắc kỷ bất hảo”: Ý của câu thơ: Dùng sắc dụ người khác, có gì là tốt đẹp——
——[3] “Thiên kim túng mãi Tương Như phú, mạch mạch thử tình thùy tố”:
Hai câu trích trong bài “Mô ngư nhi” của Tân Khí Tật:
Dịch:
“Ngàn vàng mua lấy phú Tương Như
Tình cảnh ấy cùng ai bày tỏ”
(Bản dịch của Nam Trân)——
“Không cần cố công chọn lựa, để ta mặc y phục sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ như ngày thường là được rồi.” Đó là một bộ áo dài tơ lụa màu đen, chỉ có một chiếc đai lưng màu đỏ rực như lửa điểm xuyết bên hông, cổ áo rộng phô bày toàn bộ phần cổ trắng hồng, khi bước đi, lụa mỏng áp sát làm lộ ra đường cong cơ thể, dáng dấp yểu điệu. Hứa cô cô nghi hoặc trừng mắt nhìn ta, trong lòng có lẽ đang nghĩ có phải đầu óc của ta bị hỏng rồi hay không. “Người dùng bữa cùng Hoàng thượng thì làm sao có thể mặc y phục này ra ngoài gặp người khác đây?” “Ai nói ta muốn ra ngoài gặp người khác? Truyền ý chỉ của ta, đưa ngự thiện vào bên trong điện.” Khóe miệng ta âm thầm nhếch lên. Ta chậm rãi rút trâm cài tóc xuống, để mái tóc dài đổ xuống lưng. “Hứa cô cô, hầu ta tới Ngọc Thang trì.”
Ngâm mình trong suối nước nóng Ngọc Thang trì chừng nửa canh giờ, làn da của ta hiện lên màu hồng nhạt mờ ảo như ánh trân châu lộng lẫy. Mái tóc ướt sũng dùng một cây trâm lưu ly vấn lên lỏng lẻo, vài lọn tóc rơi xuống, chạm vào cần cổ, có chút cảm giác ngưa ngứa. Hứa cô cô sau khi giúp ta gội đầu lại dùng lược nhúng qua nước hoa hồng một lần lại một lần chải xuôi xuống, mái tóc đen bóng tỏa ra mùi hương tươi mát như có như không, tựa như một đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm chơi trò trốn tìm, chỉ cần ngẩng đầu là ngửi thấy được, có thể làm người ta mất đi cảm giác phương hướng trong chốc lát. Ta tỉ mỉ nhìn nữ tử trong gương, tựa như một nụ hoa bách hợp thanh tân trang nhã chờ đợi thời khắc nở rộ, lại như đóa hoa quỳnh mới nở đoạt hồn phách người ta. Thượng Quan Bùi nhìn quen đủ loại nữ tử vì hắn tranh kỳ đấu diễm [4], có thể nào đối việc ta cố tình làm ra vẻ hờ hững, ngược lại cảm thấy khác với tất cả mọi người?
——[4] Tranh kỳ đấu diễm: Ý nói tranh nhau phô bày vẻ xinh đẹp lộng lẫy, đặc sắc hiếm thấy——
Ta không biết khẩu vị nữ nhân của Thượng Quan Bùi, chỉ có thể đánh cược vào vận may của chính mình. Theo từng tiếng thông báo ở bên ngoài dần tiến tới “Hoàng thượng giá lâm!” trái tim ta cũng dần dần bị đẩy lên tới tận cuống họng. “Hứa cô cô, ngươi lui ra đi.” Hứa cô cô không yên tâm nhìn ta một lát, cuối cùng vẫn lẳng lặng lui ra ngoài điện. “Thần thiếp cung nghênh thánh giá.” Ta quỳ gối hành lễ, bảo đảm đường cong mỹ lệ ở phần gáy có thể thu hết vào trong ánh mắt hắn.
“Hoàng hậu, đứng dậy đi.” Hắn cũng không đến nâng ta dậy, chỉ tỏ vẻ hứng thú vòng một vòng quanh người ta. “Người xưa nói: tú sắc khả xan [5]. Hôm nay nhìn thấy Hoàng hậu, trẫm mới biết cổ nhân không phải là nói ngoa.” Hắn mặc một thân áo bào màu trắng, càng tôn lên vẻ tuấn dật phi phàm.
——[5] Tú sắc khả xan: Sắc đẹp có thể làm cơm ăn——
Chầm chậm đứng dậy, mặt dần dần ửng đó, chậm rãi cúi đầu, e thẹn kêu một tiếng: “Hoàng thượng ~~” mấy động tác này ta đã tập luyện lúc không người không biết bao nhiêu lần, đảm bảo phong tình vạn chủng, mà lại có vẻ mới mẻ. “Ha ha” tiếng cười sang sảng của hắn vang vọng khắp cung điện: “Hạo Minh, vẫn nói Tư Đồ gia xưa nay sinh ra toàn mỹ nhân, câu nói này xem ra không sai lệch chút nào.” Hạo Minh?! Ta kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện bóng người màu xanh lam kia từ đầu tới cuối đều đứng ở ngoài hiên, không nhúc nhích. Tầm mắt của hắn tập trung ở một nơi nào đó, ánh mắt thoáng hiện vẻ mê man. Đột nhiên nghĩ tới, dáng vẻ gượng gạo vừa rồi của ta hết thảy đều bị Phó Hạo Minh nhìn thấy, trong lòng ta chợt trào dâng một cảm giác tức giận không tên. Cưỡng chế sự tức giận trong lòng, ta lại một lần nữa tập trung toàn bộ sự chú ý trên người Thượng Quan Bùi, tối hôm nay hắn mới là con mồi của ta. “Hoàng thượng, thần thiếp cố ý cho tiểu thiện phòng điện Chiêu Dương chuẩn bị vài món ăn đặc sắc của Bình Nam, thỉnh Bệ hạ nếm thử.”
Đang khi nói chuyện, ta vỗ tay ra hiệu, chỉ chốc lát sau, mấy cung nữ đã mang rượu và thức ăn lên bày biện cẩn thận. Thượng Quan Bùi chầm chậm đi tới trước mắt ta, ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã dùng ngón trỏ nâng cằm ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta. Con ngươi của hắn hiện ra màu đen như mực, tiến thẳng vào trong lòng người khác. Không biết vì sao, trong đầu của ta đột nhiên dần hiện ra một đôi mắt màu hổ phách. Ý niệm này làm ta hoảng sợ, hai chân liền trở nên mềm nhũn, vừa vặn ngã vào trong lòng Thượng Quang Bùi. “Nếu như trẫm nói muốn nếm thử nàng trước tiên, nàng nghĩ sao?” Hắn nhẹ nhàng ghé vào tai ta nói câu này, còn lộ ra một nụ cười xấu xa. Ta sợ ngứa, bật ra tiếng cười khanh khách. Cả người tựa trong lòng hắn rung rung như nhành hoa rung rinh đón gió đầu xuân.
“Hoàng thượng, Phó Thống lĩnh còn ở đây.” Ta làm ra vẻ thẹn thùng, vùi đầu trong lồng ngực Thượng Quan Bùi.
“Hạo Minh, ngươi lui ra đi.” Toàn bộ tâm tư của Thượng Quan Bùi đều ở trên người ta, lúc dặn dò Phó Hạo Minh lui ra ngoài, còn không thèm quay đầu lại.
Thượng Quan Bùi tiến sát lại, nhẹ nhàng lướt qua môi ta một cái, liền ôm ngang eo ta, đi về phía giường. Tóc của ta bung ra, buông xuống theo khuỷu tay hắn, tựa như thác nước, tung bay, khe khẽ phất phơ trong không trung. Ngay tại thời khắc Thượng Quan Bùi đặt ta lên giường, ta nghiêng đầu nhìn thấy một phần thân ảnh sau cùng của Phó Hạo Minh đang xoay người đi ra ngoài đóng cửa. Hắn tựa như cảm nhận được thời khắc này ta đang nhìn hắn, ngay tại một khắc kia, hắn cũng xoay người nhìn về phía ta, ta nhìn thấy cặp lông mày lưỡi mác cùng đôi mắt của hắn, còn có khóe miệng ẩn hiện một tia bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Ta muốn nhìn hắn nhiều hơn một chút, nhưng nụ hôn của Thượng Quan Bùi đã dày đặc phủ xuống. Ta còn nghe thấy âm thanh cánh cửa tầng tầng lớp lớp đóng lại. Phó Hạo Minh, đêm nay ngươi vẫn sẽ canh giữ ngoài tẩm cung điện Chiêu Dương sao? Không thể phủ nhận, Thượng Quan Bùi là một tình nhân tốt. Tinh lực dồi dào, ôn tồn săn sóc, kinh nghiệm phong phú, kỹ xảo chuyên nghiệp, còn ta cũng cong người lên đón nhận. Nhờ vào “Đế nữ kinh” được học từ nhỏ, chúng ta cuối cùng cũng đã có đêm đầu tiên chân chính trọn vẹn. Hắn gầm nhẹ một tiếng, sức lực cạn kiệt vùi đầu vào cần cổ của ta. Đây là lần thứ ba hắn muốn ta trong buổi tối hôm đó.
Mồ hôi đổ ra nhễ nhại khiến tóc của ta ướt nhẹp dính bết vào trên trán. Ta đưa một tay lên nhẹ nhàng vỗ tấm lưng trần trụi của hắn, hai người đều trầm mặc sau khi hưởng thụ cảm xúc mãnh liệt. Ngoài điện vang lên tiếng mưa rơi tí tách, ta nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa. Nến đỏ trong điện đã cháy hết, bóng tối bao trùm, khiến cho bóng dáng thị vệ ngoài điện in trên cửa sổ tựa như ánh đèn chiếu trong những vở kịch ngày bé đã từng xem.
Tuy rằng không cố hết sức tìm kiếm, nhưng ta chỉ cần thoáng qua đã nhận ra bóng dáng của hắn, sống lưng thẳng tắp, cao lớn vĩ đại, hắn cứ yên lặng như vậy đứng trong mưa gió. Thanh âm nam nữ hoan ái trong tẩm cung vừa rồi, hắn hẳn là đều nghe thấy. Hơn hai tháng trước, tin tức a tỷ tự sát vừa truyền tới, cả nhà liền hỗn loạn. Cha mẹ và ca ca của ta suốt đêm ở trong cung, còn ta bởi vì chuyện tuổi tác mà không thể vào cung, một mình ở lại trong nhà. Ta ngồi trong khuê phòng a tỷ ở trước khi xuất giá, khắp nơi đều nhắc nhở ta sự thực tàn khốc, rằng chủ nhân của căn phòng này đã không còn trên thế gian này nữa. A tỷ, tỷ thực sự nhẫn tâm bỏ lại chúng ta mà đi sao? Muội thực sự không thể gặp lại tỷ nữa sao? Ta muốn tìm một người để trò chuyện, nhưng ngoại trừ hạ nhân, không còn ai có thể nói chuyện cùng ta nữa. Vào buổi tối ngày hôm đó, ta lén chạy ra ngoài, tới miếu Quan Âm. Đêm đã khuya, trong miếu Quan Âm không một bóng người, ta một thân một mình quỳ trước mặt Quan Âm Bồ Tát, nhớ tới năm đó ta cùng a tỷ đi dâng hương, nghẹn ngào khóc nức nở. Ngay khi ta gục trên đệm, quỳ khóc tới mức đất trời mù mịt, một bóng đen kéo dài đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta. Ta giật mình, kêu lên một tiếng khe khẽ, đôi mắt khóc đến sưng lên đong đầy sợ hãi, cả người run rẩy, cuộn mình trên đệm quỳ như một con cừu non đợi làm thịt.
Người tới là một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, móc ra một chiếc khăn vuông từ trong lồng ngực đưa cho ta. “Muộn như vậy, ngươi lại là một nữ hài tử, một mình ở nơi này, rất nguy hiểm.” Giọng nói của hắn rất êm tai, ánh mắt nhìn ta đầy ôn nhu mang theo cả sự thương tiếc.
“Ta chỉ muốn cùng nói chuyện cùng Bồ Tát. Ta muốn hỏi Bồ Tát, tại sao a tỷ không cần ta nữa?” Nói đến a tỷ, nước mắt của ta không ngừng được, tràn ra khỏi khóe mi. “Ngươi đáng yêu như vậy, a tỷ của ngươi sao lại không cần ngươi nữa?” Giọng nói của hắn tựa như có tác dụng thôi miên, ta bất giác cảm thấy mí mắt thật nặng. Ta khóc đến không thở được, nghẹn ngào, đứt quãng kể lại cho hắn chuyện a tỷ đi theo tỷ phu mà tự sát. Đương nhiên, ta giấu đi thân phận thực sự của a tỷ. Khoảnh khắc đó, ta chỉ cần một đối tượng để dốc bầu tâm sự mà thôi. Ánh trăng chiếu rọi vào trong đôi mắt hắn, giống như một hồ nước ngập sương mờ, hiện ra màu hổ phách làm say lòng người. Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, giọng nói kỳ ảo tựa như từ một thế giới khác truyền tới: “Phật viết: Xá đắc xá đắc, hữu xá hữu đắc [6]. A tỷ của ngươi vì một tình yêu viên mãn, bất đắc dĩ mới làm như vậy.”
——[6] “Xá đắc xá đắc, hữu xá hữu đắc”: Cam lòng cho đi, có bỏ ra mới giành được.——
Ta ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn hắn: “Vì tình yêu từ bỏ tất cả, có đáng hay không?” Dưới ánh trăng sáng, hắn tựa như một vị thần tuyệt mỹ. Hắn lại nhìn ta, nhưng không nói một lời, chỉ vươn tay cẩn thận từng chút một ôm chặt lấy ta, ta hiển nhiên không suy nghĩ gì nhiều, vừa khóc vừa ngã vào trong lòng một nam nhân xa lạ. Đêm hôm ấy, ta mất đi a tỷ, cũng mất đi nụ hôn đầu. Nụ hôn ấy đến quá bất ngờ, trong chớp mắt ta nước mắt như mưa, hắn ngơ ngẩn nhìn ta, một giọt nước mắt lướt qua vành môi ra chưa kịp nhỏ xuống, hắn đã cúi đầu chạm vào hai cánh môi đỏ. Ta hết sức kinh ngạc, nhưng lại không phản kháng. Ngược lại, trong lòng có cảm giác ngọt ngào phảng phất chậm rãi tiến vào trong miệng. Trong trí nhớ mơ hồ, nước mắt của ta thấm ướt vạt áo hắn, hắn chỉ ôm ta thật chặt ngồi xếp bằng trên mặt đất lạnh lẽo trước đại điện suốt một đêm, ta cứ như vậy lặng yên nằm trong lòng hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tới hừng đông, người trong nhà tới miếu Quan Âm tìm ta, hắn đã không còn ở bên cạnh. Nhưng ta mơ hồ biết được, hắn vẫn luôn bảo hộ ở bên cạnh ta, mãi đến tận khi ta được người nhà đưa về mới thôi. Sau đó ta lại hồi tưởng lại từng sự việc đêm đó, muốn tìm lời giải thích hợp lí cho hành động của chính mình. Con người ở thời điểm vô cùng yếu đuối, thường sẽ có tâm thái không lý trí, đối với bất kỳ người nào bày tỏ thái độ quan tâm, sẽ sinh ra sự ỷ lại và tín nhiệm, không phải sao? Sau đêm ấy, ta bỗng trưởng thành, kiên trì nhớ lại câu nói ngày đó hắn nói với ta: “Xá đắc xá đắc, hữu đắc hữu xá.” Muốn chiếm được thứ mình muốn, phải từ bỏ một vài thứ. Nhưng trong lòng ta vẫn rất tò mò muốn biết, hắn đối với ta liệu có đáng hay không? Ta lại một lần nữa giương mắt nhìn bóng người ngoài cửa, trong lòng không khỏi nghi hoặc, tại sao mưa bụi lạnh lẽo bên ngoài có thể bay vào trong mắt của ta?
Mí mắt dần dần sập xuống, vào thời khắc sắp chìm vào trong giấc mộng đẹp, trong lúc mơ màng, ta cảm giác được nam nhân bên người dùng ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên gương mặt ta, chỉ nghe thấy hắn khẽ thở dài, lẩm bẩm một câu khiến ta cảm thấy trăm ngàn cảm xúc không tên ngổn ngang trong lòng.
“Nếu như nàng không phải họ Tư Đồ, thật là tốt biết bao.” Đáng tiếc, tên ta là Tư Đồ Gia.