Hoắc Thiếu Tiên có thể đoán được dáng vẻ Chung Linh vào lúc này.Việc cô lo lắng cũng đã hiện lên trên gương mặt của cô.Anh hiểu Chung Linh,anh hiểu được sự sợ hãi trong lòng của cô.
“Em sợ anh sẽ nói lại với nhà họ Tịch sao?”
Nghe được câu nói này, trái tim Chung Linh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô siết chặt hai tay lại.Một giây sau, nhìn thẳng vào mắt của anh, chợt nghiến răng nói.
“Tịch Duy An cũng đã có hai đứa con rồi.Em nghĩ anh ấy cũng chẳng cần đến con của em làm gì…”
“Em hiểu anh ấy sao? Em nghĩ Tịch Duy An sẽ chối bỏ Giai Ý” Hoắc Thiếu Tiên nhíu chặt mày,xem ra Chung Linh vẫn hoàn toàn chưa hiểu về Tịch Duy An.
Nét mặt Chung Linh ánh lên sự căm phẫn, đôi mắt hiền lành luôn dành cho vị ân nhân năm xưa cũng đã biến mất, đổi lại chỉ là sự uất hận mà cô đang dành cho Tịch Duy An.
“Không phải sao…? Anh ta từng bỏ rơi em, để mặc em cô đơn một mình.Anh không thấy Tịch Dịch Thần và Tịch Mẫn Nhi đều bằng tuổi với con gái của em sao … Vậy là trước đó anh ta không hề thật lòng với em”.
“Vậy thì em quay về làm gì? Em yêu Tịch Đình Kiên sao… Muốn làm vợ của anh ta”.
Hoắc Thiếu Tiên đặt một câu hỏi khiến Chung Linh có phần không biết phải trả lời như thế nào.Sắc mặt vô tình sượng lại trông thấy.
Hoắc Thiếu Tiên cười khẩy lại tiếp tục hỏi.
“Chuyện em vào công ty nhà họ Tịch làm việc,anh cũng đã được biết.Có phải khi nhìn thấy tin tức đính hôn của Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm,cho nên em mới quay về đây…Có phải trong lòng em từ trước cho đến giờ là dành cho Tịch Duy An đúng không?”
Đôi mày của Giai Ý khẽ nhíu chặt lại, cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chú không được lớn tiếng với mẹ của cháu.Mẹ cháu luôn rất yêu bố, mẹ luôn nói chuyện về bố cho cháu nghe… Mẹ còn nói,cho cháu về đây chính là để gặp bố”.
“Giai Ý…!” Chung Linh biết là không thể bịt miệng đứa con gái này, nhưng cô cũng không muốn Tịch Duy An có thể xem thường cô.
Hoắc Thiếu Tiên thở dài, trong lòng hiện lên sự khó chịu.Thật ra anh đến đây cũng chỉ hi vọng Chung Linh có thể buông bỏ tình cảm với Tịch Duy An.Và đừng đi vào lỗi lầm năm xưa vào làm dâu nhà họ Tịch.
Anh muốn cô rời khỏi đây, cũng muốn cô đừng dính líu với Tịch Đình Kiên.
Nhưng xem ra mọi chuyện không phải như anh nghĩ…
*******
Sáng sớm hôm sau,Chung Linh thức dậy từ rất sớm để lo làm bữa sáng cho Giai Ý và đưa con bé đến trường vào ngày đầu tiên nhập học.
Do tính chất công việc của cô khá nhiều.Cho nên Chung Linh đã chọn một trường học nội trú có thể học cả ngày cho Giai Ý.Đến tối cô sẽ người chăm sóc cho con bé.
Bạn bè và người thân của Chung Linh cũng được xem là không có một ai,cho nên mọi tất cả công việc đều một tay cô tự lo lấy.
Khi Chung Linh dẫn Giai Ý xuống dưới nhà định đón taxi đi đến trường.Thì đúng lúc này, Hoắc Thiếu Tiên không biết từ lúc nào đã đứng ở dưới nhà.
Cả người anh tựa vào xe, nhìn thấy cô liền gọi lớn tên cô.
“Chung Linh…!”
Chung Linh nhìn anh có phần dè dặt.
Hoắc Thiếu Tiên bước đến liền bế Giai Ý lên, liền hôn lên má của cô bé, rồi nói.
“Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của tiểu công chúa của chú, nên chú sẽ đưa cháu đi đến đó nhé!”
Giai Ý hớn hở liền vỗ tay.
“Hay quá… Cháu sẽ giới thiệu với các bạn,chú là bố nuôi của cháu được không?”
Hoắc Thiếu Tiên giật mình.
Bố nuôi sao?
Anh không ngờ cô bé này còn gan dạ hơn Chung Linh rất nhiều.Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ sẽ làm bố nuôi của một đứa trẻ đáng yêu như thế này
“Giai Ý…!” Chung Linh sững người.Con bé này càng lúc càng không biết sợ là gì…
Cô còn chưa dám nghĩ đến chuyện đó, mà con gái của cô lại to gan như thế…?
Nhưng tại sao con nhóc này lại thân thiết với Hoắc Thiếu Tiên còn hơn Tịch Đình Kiên vậy? Cô còn nhớ Giai Ý từng không thích cô tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài bố của con bé.
Vậy mà bây giờ Hoắc Thiếu Tiên thì lại…
Lúc này cả Hoắc Thiếu Tiên và Chung Linh không hề thấy nét mặt nghịch ngợm của Giai Ý.Vì bây giờ trong đầu cô bé đang có một kế hoạch rất to lớn và bước đầu tiên cô bé sẽ nhận Hoắc Thiếu Tiên làm bố nuôi của mình
Hoắc Thiếu Tiên nhìn Chung Linh trầm tư như vậy,anh không nhịn được liền bước đến đưa tay xoa đầu cô giống như năm xưa anh và cô cùng nhau giải cứu một chú chó.
“Thôi nào…! Em cũng xem như là em gái nuôi của anh, thì xem như Giai Ý cũng là con gái nuôi của anh.Mọi chuyện sau này anh sẽ lo lắng cho em”
Chung Linh nở một nụ cười khá ngượng ngập.Bốn năm trước anh cũng từng dùng hành động này đối xử với cô.Nhưng cô nghĩ cho đến tận bây giờ người đàn ông này vẫn chưa hề biết được dụng ý của cô vào năm đó.
Nếu như anh biết được sự thật, có khi nào cô sẽ mất đi một người anh trai như Hoắc Thiếu Tiên không? Quả thật anh đối xử với cô còn tốt hơn những gì mà Tịch Duy An đã làm với cô.
Ngoài sự lo lắng, cô còn cảm thấy có chút áy náy với anh.
*****
Hoắc Thiếu Tiên lái xe trực tiếp đưa Chung Linh cùng với Giai Ý đến trường của con bé.Một ngôi trường tương đối khá danh tiếng tại thành phố xa hoa như thế này.Môi trường ở đây thoáng mát, được trang trí giống như một công viên Disneyland.
Vì ở trường nội trú, ngoài các lớp học phòng ban thì còn có những nơi ở dành cho bọn nhỏ nghỉ ngơi và ăn uống.
Thật ra ngày hôm nay đối với Chung Linh, thì con gái của cô mới chính thức là vào đây học ngày đầu tiên.Còn về con trai của anh và con gái của Thẩm Tư Niệm đã học ở đây từ rất lâu rồi.
Chung Linh cùng với Hoắc Thiếu Tiên dẫn Giai Ý vào nhận lớp.Nhưng khi cô giáo phụ trách chỉ mới dẫn mọi người đến trước cửa lớp.Thì Chung Linh cũng không ngờ hôm nay mình lại gặp tên đàn ông đáng ghét cũng xuất hiện tại đây.
Trước mắt cô chính là Tịch Duy An đang trao đổi với một cô giáo.Có lẽ anh đang bàn vấn đề về thằng con trai yêu quý của anh.Vì cậu bé cũng đang có mặt ở đây.
Nhìn thấy anh nắm lấy tay đứa con trai của mình.Trong lòng của Chung Linh đương nhiên hiện lên sự không vui.Nghĩ đến việc Giai Ý là con gái của anh mà không được nhận tình cảm của người bố từ anh, thì cô càng thương con gái của cô nhiều hơn.
Lúc này Tịch Dịch Thần đưa mắt nhìn trước nhìn sau, bỗng nhiên bất chợt nhìn thấy Chung Linh.Nét mặt cậu bé liền phấn khởi, buông tay Tịch Duy An ra, rồi lập tức chạy đến trước mặt cô.
“Chị gái xinh đẹp…!” Tiểu Dịch Thần vừa nói liền ôm lấy cô,thủ thỉ " Em rất nhớ chị… Nhớ chị nhiều lắm!"
Chung Linh giựt mình, chưa kịp cúi đầu xuống thì cô đã thấy Tịch Duy An đã xoay lại nhìn về cô.
Tịch Duy An nhìn cô, thấy cô đi cùng với Hoắc Thiếu Tiên thì trong lòng liền hiện lên một sự bực tức vô cùng khó chịu.
Anh luôn tự hỏi rằng: Tại sao lại có rất nhiều người để ý cô gái của anh đến như vậy? Cô có sức hút nào sao?
Ánh mắt của anh lúc này liền dời xuống nhìn một cô bé với thân hình nhỏ nhắn đang nắm lấy tay của cô.Trái tim anh chợt rung lên, bước chân vô thức từng bước đi đến.
Giai Ý nhìn thấy anh, cô bé thừa biết người đó là bố của mình.Nhưng cũng không quên lời hứa của mẹ đã nói với cô bé.
“Nếu như con gặp được bố, không nên để cho bố phát hiện ra con là con gái của ông ấy.Chúng ta sẽ cho bố của con chơi một trò chơi,khi nào trò chơi kết thúc,con sẽ được sống ở bên cạnh bố của mình.Nhưng nếu con thua, sẽ có một hình phạt rất lớn dành cho con”
Giai Ý đảo mắt nhìn về một cậu nhóc đang ôm lấy mẹ của mình.Tất nhiên Giai Ý sẽ khó chịu nếu ai đó đụng vào mẹ của cô bé.
Ngay sau đó,Giai Ý bước lên kéo Tịch Dịch Thần ra,hai tay liền chống nạnh,bậm lấy môi, trừng mắt nhìn Tiểu Dịch Thần, rồi nói.
“Này… Cậu là ai? Tại sao dám ôm mẹ của tớ chứ?”
Tiểu Dịch Thần tỏ ra ghen tị,ánh mắt sáng ngời ngước lên nhìn Chung Linh.
“Chị gái xinh đẹp…Con nhóc này là con gái của chị sao?” Vừa nói, Tiểu Dịch Thần chỉ tay về Giai Ý.
“Cậu gọi ai là nhóc hả?” Giai Ý tức giận, ánh mắt lườm liếc Tiểu Dịch Thần. “Tôi đã được ba tuổi rồi đấy!”
Tiểu Dịch Thần nghe xong liền bụm miệng cười.
“Mới ba tuổi thôi à…!” Sau đó cậu bé giơ tay ra đo chiều cao với Giai Ý, liền bĩu môi " Nhóc ơi! Em thấp hơn anh nhiều lắm…Ba tuổi sao em lại lùn như vậy chứ"
“Hức…”
Nét mặt Giai Ý bất chợt đỏ ửng lên,ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.Giận đến nỗi như sắp khóc đến nơi.
Nhưng đã không thể ngăn lại được nữa rồi.Một giây sau Giai Ý liền oà khóc nức nở, cô bé liền quay đầu ôm lấy Chung Linh.
“Mẹ ơi…!”
Chung Linh cũng hết hồn.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con bé vì một thằng nhóc nhỏ xíu chọc ghẹo liền bật khóc nức nở như vậy.
Thế mà lúc này người lại vỗ cô bé không phải Chung Linh mà chính là Tịch Duy An.
Tịch Duy An nhìn thấy Giai Ý khóc, tay chân liền bủng rủn, trái tim như bị ai đó giằng xé.Hình ảnh này làm cho anh nhớ đến đêm hôm đó anh đã cướp đi lần đầu tiên của cô.Khi đó Chung Linh nằm trong lòng anh chỉ biết khóc trong sự đau đớn.
Và lần này cũng vậy.Giọt nước mắt Giai Ý rơi xuống, giống như bầu trời trong mắt anh đều hoàn toàn sụp đổ.Một sự đau đớn khẽ nhói lên.
Anh bước lên bế Giai Ý lên trên tay mình, lập tức dỗ dành con bé.
“Ngoan… Tiểu bé con đừng khóc nữa”
Chung Linh giật thót, cô vừa muốn bước đến ôm lấy con bé thì bàn tay của cô đã bị Hoắc Thiếu Tiên giữ lại.
Anh ấy lắc đầu với cô như ra một ám hiệu không nên.
Giai Ý được bố ôm trong lòng, tất nhiên cũng đã dần nín khóc.Cô bé tròn xoe mắt nhìn anh.
“Chú là ai?”
Tịch Duy An cong môi mỉm cười nhẹ.Đứa bé này càng lớn ánh càng nhìn thấy hình bóng Chung Linh vào năm cô sáu tuổi.Nghĩ đến, trái tim anh chợt xao xuyến khi ôm cô bé này trong lòng.
Anh biết sự tồn tại của cô bé này từ đâu,anh biết vì sao khi ôm cô bé này lại có rất nhiều cảm xúc như vậy.
Anh biết phải nói gì với Giai Ý đây… Cô không nói về anh với con bé, vậy anh còn có tư cách nào để giới thiệu với con bé đây.
Tịch Dịch Thần đưa tay khều áo của Tịch Duy An, bĩu môi nói:
“Bố ơi…! Con nhóc này thật là mít ướt đó”.
Nghe xong câu nói của Tiểu Dịch Thần,anh liền cúi đầu xuống nhìn con trai đưa một lời cảnh cáo.
“Con không được ức hiếp Tiểu Giai Ý…”
Chung Linh giật mình.
Tại sao anh biết tên con gái của cô? Là ai nói…?
Không lẽ là Tịch Đình Kiên.
Tịch Duy An cúi người thấp xuống,anh để Giai Ý đứng gần Tiểu Dịch Thần, rồi sau đó nhìn Chung Linh và cả Hoắc Thiếu Tiên liền cất tiếng.
“Hai người có thấy hai đứa trẻ này giống nhau không? Nếu có người không biết còn nghĩ hai đứa trẻ này chính là anh em ruột cùng một cha một mẹ sinh ra nữa đấy!”
Chung Linh giật mình, có chút cảnh giác với anh.Cô không chắc, nhưng cũng có thể đoán được anh dường như đã biết được Giai Ý chính là con gái của anh.Cô chỉ tiếp xúc với anh trong thời giai đó, nếu như anh còn không phân biệt được nữa thì xem như từ trước đến giờ cô đã đánh giá cao về anh.
Cả Chung Linh và Hoắc Thiếu Tiên đều không nhận ra câu nói của Tịch Duy An có vấn đề rất nghiêm trọng.
Lúc này Hoắc Thiếu Tiên chợt lên tiếng.
“Mau đưa hai đứa vào bên trong đi,đừng để các cô giáo chờ lâu.”
Ngay lập tức Chung Linh liền nắm tay Giai Ý, còn Tịch Duy An thì lại nắm tay Tiểu Dịch Thần bước vào trong lớp học.
Thoạt nhìn các cô giáo còn nghĩ hai người là vợ chồng với nhau,hai đứa trẻ này chính là anh em sinh đôi.Nhưng sau khi được giới thiệu, thì họ mới biết hai đứa trẻ bằng tuổi với nhau cùng lúc chuyển vào đây.
Chung Linh cũng thật sự bất ngờ khi biết hôm nay cũng là ngày đầu tiên con trai anh đến trường.
Khỏi cần hỏi, cô cũng biết lý do là anh thương con trai mình quá, muốn ở bên cạnh thằng bé,cho nên đến bây giờ mới cho thằng bé nhập học.
Đúng là một người bố trên cả mức tuyệt vời…