Ngay lúc tình hình căng thẳng thì một vị cổ đông, được xem là Đổng sự Kim bất chợt lên tiếng nói.
“Chủ Tịch! Tôi nghĩ nếu Phó Giám Đốc đã lần đầu thử sức kế hoạch.Thì ông cứ để cho cậu ấy làm thử.Việc cô gái này trước đây có làm gì, thì đó là chuyện riêng của gia đình ông.Tôi mong ông đừng để chuyện riêng mà ảnh hưởng đến chuyện công ty chúng ta”
" Kim Đại Mạc… Ông thì biết cái gì?" Tịch Bách Nghiêm ngữ khí không vui nhìn chằm chằm về vị Đổng sự Kim.
Tịch Bách Nghiêm vừa dứt lời, thì ở bên đây cuối cùng Tịch Duy An cũng đã lên tiếng.
“Cứ để Dịch Chung Linh vào làm,con đồng ý tuyển cô ấy”.
“Duy An…!” Tịch Bách Nghiêm ngữ điệu không bằng lòng
Tịch Duy An cười nhẹ,vừa nói vừa đứng lên đi về phía Chung Linh.
“Nếu bố mà thấy thành tích của cô ấy, sẽ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình thôi!”
Nói xong,anh cũng đã đi đến trước mặt cô.Anh khẽ nhắm mắt lại, ngửi nhẹ mùi hương được tỏa ra trên người cô.
Quả thật nó khiến anh thật dễ chịu.
“Thơm thật…” Anh nhẹ nhàng nói, khiến Chung Linh vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bất giác cả hai trái tim đều đập mạnh vì đối phương.
Hình ảnh đêm triền miên hôm đó bỗng chốc xuất hiện trong đầu cô.Đã bao lâu rồi, cô mới nhìn thấy được gương mặt này, được đứng cự li gần với anh.
Anh không hề thay đổi, vẫn mang nét mặt đậm chất quyến rũ của một quý ông, khiến cô có lúc đâm đầu lao vào thích một người đàn ông như anh.
Nhưng lý do gì anh nhận cô,hay anh đang cảm thấy có lỗi muốn bù đắp với cô sao?
Tịch Duy An nhếch môi cười khẩy,anh khẽ cúi thấp người xuống nói khẽ vào tai cô.
“Đây là do em lựa chọn… Anh cũng không muốn đâu… Bé cưng của anh…”
Chung Linh rùng mình liền lui lại vài bước.Cô có cảm giác được Tịch Duy An dường như không phải đã quên đi cô hoàn toàn.
Anh nói như vậy là có ý gì chứ?
Tịch Bách Nghiêm lập tức kéo Tịch Duy An lại,dùng ánh mắt ba phần dè chừng cô.
“Nếu con đã muốn thì bố cũng không ý kiến, nhưng ta sẽ giao việc này cho Tạ Thiên Duật”
Lúc này ông đưa mắt nhìn Tạ Thiên Duật,ra lệnh.
“Dịch Chung Linh sẽ do cậu phụ trách, có việc gì thì tìm đến tôi.Đừng làm phiền đến Tổng Giám Đốc… Kết thúc cuộc họp.”
Trước khi ra khỏi phòng họp.Tịch Bách Nghiêm đã cố ý,khi Chung Linh vẫn còn ở đây liền nói với Tịch Duy An về cuộc hẹn tối hôm nay để hai nhà bàn lại về việc đính hôn của anh và Thẩm Tư Niệm.
Ngược lại những gì ông mong đợi, thì Chung Linh không quan tâm.Cô không chừng chờ, liền đi theo Tịch Đình Kiên đi ra ngoài để đến nơi làm việc của mình.
Nhưng rời khỏi chưa được bao lâu ánh mắt của Chung Linh liền hiện rõ tức giận.Cô không ngừng chửi Tịch Duy An trong lòng, nếu anh muốn làm vậy thì đêm hôm nay cô cũng có món quà lớn tặng cho gia đình của anh
*****
Nhà họ Thẩm khi nghe được cuộc điện thoại của Thẩm Tư Niệm nói tối nay đến nhà họ Tịch ăn cơm và bàn bạc chuyện tốt của Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm.Thẩm Nhạc Khâm thì vui vẻ ra mặt, nhưng còn vợ ông thì suốt cả buổi ăn trưa, nét mặt bà luôn tỏ ra sự mệt mỏi.
Bản chất Tôn Hạ cũng chẳng không hẳn là người mẹ độc ác.Nếu nói bà không hề có tình cảm mẹ con với Chung Linh thì hoàn toàn không đúng.
Bà thương cô,bà chua xót cô lắm chứ…!
Nhưng bà không thể bày tỏ tình cảm đối với cô trước mặt mọi người,vì bà biết nếu Thẩm Nhạc Khâm biết Chung Linh là con gái của bà với người tình cũ, chắc chắn ông sẽ không buông tha cho cô.Cho nên bà muốn cô hận bà và quên bà đi,đừng tỏ vẻ quen biết bà.
Nhưng chuyện ngày hôm nay diễn ra thì sao? Nếu như Chung Linh cũng yêu Tịch Duy An, dù cho trước đó cả hai là kết hôn giả với nhau, nhưng bà tin chắc một điều ánh mắt Chung Linh năm đó quả thật đã dành tình cảm cho Tịch Duy An.Như vậy một trông hai đứa con gái của bà, chỉ có một người có thể làm vợ của cậu ta, nhưng đứa còn lại sẽ đau khổ …
Thẩm Tư Niệm có con với Tịch Duy An điều đó đã thắng Chung Linh, nhưng bà thật sự hoàn toàn không muốn tác thành cuộc hôn nhân này.
Còn Chung Linh… Bà không biết đứa con gái của bà hiện giờ đang ở đâu? Tại sao năm đó bà chỉ mới gặp một chút, thì cô đã đi rồi?
Bà còn rất nhiều điều muốn nói với cô.
“Tiểu Linh à…! Mẹ xin lỗi…Con bây giờ đang ở đâu vậy?”
Nước mắt của bà không ngừng chảy xuống, nhòe đi ánh sáng trước mặt.Bà thật sự nhớ đứa con gái này rất nhiều.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôn Hạ vội vuốt nước mắt, tâm trạng liền trở lại bình thường.
“Mẹ ơi!”
Bước vào là một cậu thanh niên mang theo dáng vóc khá cao lớn.
Tôn Hạ mỉm cười nhìn cậu ta.
“Tiểu Tuấn …! Là con sao?”
Đây là đứa con trai út của bà và Thẩm Nhạc Khâm, tên là Thẩm Tuấn năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi.Xét về nhà họ Thẩm, thì có lẽ Thẩm Tuấn là đứa con út.Nhưng thật ra Chung Linh mới thật sự là đứa con út của bà.
Thẩm Tuấn nở một nụ cười rạng rỡ, đi vào liền ngồi nghiêm túc ở trước mặt bà.
“Lần này con về đây, có lẽ sẽ không đi nữa.Con định sẽ ở đây lập nghiệp”.
Câu nói của anh khiến tâm trạng của bà đang ưu sầu, bỗng chốc hiện lên niềm vui.
“Vậy con hãy theo bố làm việc,sau này còn tiếp quản chuyện làm ăn của bố nữa”.
"Nhưng con muốn nói một chuyện…"Nét mặt Thẩm Tuấn đột nhiên do dự.
Tôn Hạ hiểu anh, liền nhẹ nhàng vỗ lên tay của anh.
“Muốn trao đổi việc gì phải không? Để mẹ đoán thử xem… Có phải con chịu về đây là có lý do phải không?”
Nghe xong,Thẩm Tuấn chợt đưa tay gãi đầu vừa cười.
Một giây sau,anh nhìn bà, lắp bắp nói.
"Thật ra con có thích một cô gái… Nhưng…"Anh có chút khó nói.
“Nhưng làm sao…?”
“Hoàn cảnh cô ấy không được tốt… Nếu sau này con có đưa cô ấy về đây,bố mẹ đừng làm khó cô ấy có được không?”
Anh biết gia đình anh rất tôn trọng môn đăng hộ đối.Người anh thích lại có tài giỏi thật, nhưng cô còn có thứ sẽ cản trở anh và cô,anh mà nói ra nhất định bố mẹ sẽ không đồng ý cho anh qua lại với cô.
“Tiểu Tuấn… Con yêu người ta, nhưng cô gái đó có thật sự yêu con không?”
Khi Thẩm Tuấn còn đang suy nghĩ đến người con gái ấy, thì lúc này đột nhiên Tôn Hạ đã đặt câu hỏi.Trong lòng cũng rất sợ con trai bà thật tình đang yêu đơn phương.Nếu cả hai yêu nhau thật lòng, thì Tiểu Tuấn cũng chẳng phải về đây dò xét mọi người.
Thẩm Tuấn chợt im lặng khi nghe mẹ mình hỏi.
Đúng là anh chưa ngỏ lời yêu cô, nhưng anh nghĩ cô đã có tình cảm với anh.
Tôn Hạ lắc đầu,nở một nụ cười đầy khổ tâm.Bà đứng lên đưa lên vuốt mái tóc của anh.
“Con hãy khoan nói đến vấn đề này, việc bây giờ con phải làm cho cô gái đó yêu con.Đừng cưỡng ép cô ấy phải thuộc về con…”
Bà không muốn con trai phải giống như bố của mình ép bà bỏ rơi người yêu rồi cưỡng ép bà đến với ông ấy.Thật tình bà đã dạy Thẩm Tuấn rất tốt, nên bà không muốn chuyện năm xưa lập lại.
*****
Đêm tối tại nhà họ Tịch.
Ngoài sự góp mặt của nhà họ Tịch và nhà họ Thẩm.Thì Tịch Duy An có mời người anh em của mình là Hoắc Thiếu Tiên đến đây tham dự.Cũng đã rất lâu, kể từ khi Tịch Duy An rời khỏi Tịch Gia, Hoắc Thiếu Tiên cũng đã không còn đến đây nữa.Vốn dĩ cũng sẽ có mặt Lục Diệp Bằng, nhưng vì anh ta ở Bắc Kinh, hiện giờ cũng khá bất tiện để đến đây.
Từ khi Tịch Duy An bỏ nhà đi,Tạ Thiên Duật như một người con trai trong nhà rất thường xuyên đến đây ăn cơm.Bà nội cũng rất thích anh ta,cho nên hôm nay không thể thiếu sự hiện diện của anh ta.Quan hệ của Thẩm Tư Niệm và Tạ Thiên Duật trước đây, cũng được cả hai giấu giếm, có thể nói cả hai bây giờ quả thật không thuộc về nhau.
Tịch Duy An thì lúc đầu cũng đang hoài nghi, nhưng cả buổi tiệc tối hôm nay anh không hề thấy một dấu hiệu bất thường của Thẩm Tư Niệm,anh đang nghĩ có thật là cô đã hoàn tâm toàn ý nghĩ về anh hay không.Chẳng lẽ những năm anh rời khỏi, Thẩm Tư Niệm đã bắt đầu yêu anh rồi sao?
Hôm nay cũng như một bữa ăn tất niên muộn đối với nhà họ Tịch.
Tịch Khả Hinh bây giờ cũng đã lớn hơn lúc trước rất nhiều.Hiện giờ cô đang hẹn hò với một người đàn ông, nhưng là người nào thì mọi người trong nhà vẫn chưa biết.
Lúc này, Tịch Bách Nghiêm đang không ngừng nói chuyện với Thẩm Nhạc Khâm về hôn sự của Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm.Nhưng có vẻ Tịch Duy An từ lúc bắt đầu đã tỏ ra phản đối,cho đến lúc này đây khi cả hai nhà đang định ngày thì anh mới thật sự lên tiếng.
“Con không muốn kết hôn.”
Mọi người nghe xong,ai nấy đều kinh ngạc, có người lại liếc nhìn anh như đã đoán trước thế nào cũng sẽ diễn biến cục diện như thế này, người đó không ai khác chính là bà nội.
Tịch Bách Nghiêm gương mặt khó coi, trừng mắt nhìn anh.
“Đây là bố đã quyết định,con không thể nói không muốn là không muốn”.
“Vậy sao…?” Sắc mặt Tịch Duy An trở nên giá lạnh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ông, khẽ hỏi.
“Vậy cho con hỏi.Lý do gì con phải kết hôn với Tư Niệm…”
“Duy An…! Con đừng cứng đầu nữa.Bây giờ Tư Niệm đã có con với con, lại còn chịu chờ đợi con từng mấy năm trở về,con không được phụ lòng con bé” Đây là giọng nói của người mẹ Triệu Duy Ngọc đang khuyên nhủ con trai của mình.
Tịch Duy An thản nhiên nhìn bà hỏi một câu.
“Chẳng lẽ người nào có con với con… Thì Tịch Duy An này đều phải lấy làm vợ sao?”
“Anh Duy An…Anh nói như vậy là thế nào, tính làm tên sở khanh. Đã làm cho chị tôi có bầu, rồi muốn chối bỏ trách nhiệm sao?”
Câu nói hung hăng này được xuất phát từ Thẩm Tuấn đang ngồi đối diện với Tịch Duy An, hôm nay anh cũng qua đây để xem người anh rể của anh là con người như thế nào mà đã bỏ đi, để chị gái anh một mình cô đơn sinh con mà không có anh ta bên cạnh.
“Thẩm Tuấn…” Thẩm Nhạc Khâm đưa ánh mắt liền cảnh cáo con trai.Nhưng ông cũng thật sự rất tức giận câu nói của Tịch Duy An.
Trong lòng Thẩm Tư Niệm quả thật có sự chua xót, cô không biết phải làm như thế nào.Nếu lần này Tịch Duy An thật sự không muốn cưới cô, chắc cô không thể sống ở đây được nữa.
Thật ra năm xưa Tịch Duy An bỏ đi, cô đã thầm hiểu ra người anh ấy yêu khi đó là ai? Từ trước đến giờ chỉ cô là ảo tưởng anh vẫn còn yêu mình, cô luôn cho rằng sự xinh đẹp của mình sẽ không bao giờ thua bất kỳ người nào.
Nhưng không…
Cô thua…Thua một con nhỏ thấp kém, thậm chí sự xinh đẹp có thể cũng không bằng cô.Nhưng cô không hiểu tại sao anh có thể yêu một người con gái nhỏ hơn anh cả chục tuổi.
Tịch Duy An từ trước đến giờ đâu phải là loại người thích trâu già khoái gặm cỏ non đâu…?
Phòng ăn lúc này càng lúc càng căng thẳng, vẫn chưa có người nào đứng ra giải quyết vấn đề thì đúng lúc này từ bên ngoài giọng nói của Tịch Định Kiên vang lên:
“Tôi về rồi đây!”
Nói rồi,anh đi thẳng phòng bếp.Tịch Đình Kiên không hề quan tâm bầu không khí ngay lúc này như thế nào, mà vừa bước vào anh đã bước đến chỗ bà nội, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Mẹ…! Hôm nay nhân dịp Tịch Duy An và Thẩm Tư Niệm sắp trở thành người một nhà.Con đã đưa vợ sắp cưới của con về đây, ra mắt mọi người”.
Tất cả vì câu nói của anh, giựt mình ngẩng đầu lên.Trái tim Tịch Duy An đập mạnh lên một tiếng, ánh mắt bao trùm lên sự sợ hãi trong lòng.
“Đình Kiên…!”
Tịch Bách Nghiêm còn đang định nói thì lúc này Tịch Đình Kiên đã nhìn ra cửa vội vàng lên tiếng.
“Em ơi…! Vào đi…”
Âm thanh giày cao gót một lúc vang lên gần với phòng ăn.Một mùi hương phái nữ khá lạ, nhưng lại quen thuộc với vài người ở đây.
Trong lòng Tịch Duy An càng lúc càng lo lắng.Bóng dáng người phụ nữ đang dần xuất hiện trước mặt của anh.
Một cô gái xuất hiện với dáng vẻ tràn đầy tự tin, sự nổi bật ở cô chính là chiếc váy màu da người, trải dài xuống chân,tà váy phấp phới càng làm cho người ta đắm chìm sự xinh đẹp được toát ra bên ngoài.
Mái tóc khá dài và dày dặn được xoả ra hai bên vai.Đến khi gương mặt cô gái này hoàn toàn xuất hiện trước mặt nhà họ Tịch, thì tất cả mọi người đều bàng hoàng, miệng chẳng nói được lời nào.Có người lại hoảng hốt vì nhân duyên kỳ lạ như thế này.
Giọng nói trẻ trung khá ngọt ngào của cô gái vang lên.
“Chào mọi người… Đã lâu không gặp”.
Người đầu tiên đứng lên chính là bà nội.
“Chung Linh… Là cháu phải không?”