Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 14: Dã Tâm Của Bạn Gái Anh




Chẳng biết hôm đó ai là người đã điện thoại cho Tịch Duy An mà đã khiến anh không trở về nhà gần cả một tuần lễ.Thậm chí ở công ty anh chẳng thèm nói một tiếng với ba của mình, nói biến mất là biến mất.

Vậy mà vào lúc một ngày đẹp trời, khoảng bảy giờ tối.Một bầu không khí vui vẻ đang ăn cơm của bà nội, Chung Linh và Tịch Khả Hinh.Thì bên ngoài tiếng chuông cửa đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ấy.

Bước vào bên trong chính là Tịch Duy An đã gần một tuần biến mất,nay đã xuất hiện trên tay còn bế một người phụ nữ.

Hình ảnh Tịch Duy An đang ôm một cô gái vào nhà đã làm cho bà nội và Tịch Khả Hinh thoáng chốc giựt mình.

Nhưng Chung Linh thì ngược lại, vẻ mặt của cô lại rất bình tĩnh.

Nhìn vào người con gái mà anh đang ôm vào lòng, cô liền nhớ đến cuộc điện thoại của Hoắc Thiếu Tiên lúc sáng.

“Chung Linh! Thẩm Tư Niệm đã trở về, Tịch Duy An đang ở bên cạnh cô ta.Rất có thể Tịch Duy An sẽ thay đổi kế hoạch,em hãy cẩn trọng“.

Cô gái này chính là Bạch Nguyệt Quang mà Tịch Duy An vẫn luôn thương nhớ đây sao? Một cô gái mang dáng vẻ yếu đuối dịu dàng như thế, lại còn rất xinh đẹp.Chẳng trách anh ta lại si tình đến như vậy.

Nếu so sánh với cô, có lẽ cô sẽ thua cô gái đó rất nhiều.

Nhưng việc cô ta quay trở về đồng nghĩa với việc hiệp ước của cô và anh sẽ kết thúc sao? Như vậy có sớm quá không?

Tịch Khả Hinh là người lên tiếng đầu tiên, bộ dạng gấp gáp liên tục đặt câu hỏi.

“Thẩm Tư Niệm! Là cô sao....? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”

“Vừa mới trở về,em hỏi gì mà nhiều thế?” Nghe thấy em gái cứ hỏi nhiều như thế,Tịch Duy An liền chau mày tỏ vẻ khó chịu.

Tịch Khả Hinh liền bĩu môi.

“Em thắc mắc, hỏi cũng không được sao.....? Chị.....”Nói rồi,cô vừa định quay lại kêu Chung Linh thì đã thấy người chị dâu của mình đã không màn quan tâm, mà vẫn ngồi ăn cơm rất ngon miệng như hề chưa có chuyện gì xảy ra

Tịch Khả Hinh lại một lần nữa bất ngờ

“Chị....! Chị xem anh ấy dẫn một cô gái khác về nhà kìa...!”

Chung Linh mỉm cười,tay vẫn còn gấp đồ ăn, vừa nói.

“Có lẽ chân cô ấy đi không nổi, nên anh trai của em phải bồng bế thôi!”Một câu nói đầy mỉa mai như thế, vậy mà chỉ có Tịch Duy An là hiểu.

Vừa bước vào, điều đầu tiên Chung Linh để ý chính là một chân đang băng bó lại của Thẩm Tư Niệm, rất có thể cô ta đã vừa gặp một tai nạn.

Ngay lập tức Tịch Duy An ho lên một tiếng, giọng nói ba phần khó xử, nhưng dường như lại đang đưa ra lời giải thích với Chung Linh.

“Tư Niệm bị tai nạn, nên sẽ ở lại nhà chúng ta vài hôm.... Mọi người đừng bận tâm“.

“Sao không bận tâm được....” Lúc này bà nội với ánh mắt phẫn nộ bắt đầu nổi giận.” Cháu đừng quên mình đã có vợ rồi!”

“ Không sao đâu ạ“.Chung Linh chợt buông đũa, rồi lập tức đứng dậy

Cô từng bước đi thẳng đến trước mặt của anh, nở một nụ cười thật tươi.

“Anh ấy muốn cho ai ở cũng được, càng đông càng vui.Để em chuẩn bị phòng cho cô ấy“.

Dứt lời cô ngay lập tức quay người đi thẳng lên lầu.

Gương mặt của Tịch Khả Hinh bất ngờ bao nhiêu, thì ngược lại bà nội lại lo lắng bấy nhiêu.

Từ lúc bước vào đây cho đến giờ,Thẩm Tư Niệm luôn nép vào lòng của Tịch Duy An, giống như cô đang đánh dấu chủ quyền anh là của mình.

Được biết chuyện hôm trước anh muốn kết hôn với mình,Thẩm Tư Niệm đã vội vã sợ hãi ngay lập tức bay ra nước ngoài cùng với Tạ Thiên Duật.Nhưng sau đó thì lại nghe người anh kết hôn không phải là cô mà một cô gái khác, nhỏ hơn anh cả chục tuổi.

Ban đầu cô còn nghĩ anh yêu cô gái đó, nhưng sau khi nhìn thấy cô vợ bé nhỏ của anh và vụ tai nạn vừa xảy ra với cô thì cô biết trong lòng anh thật chất dành cho người nào.

Đã là của cô thì tất cả cũng sẽ quay về với Thẩm Tư Niệm này thôi!

Danh phận thiếu phu nhân của đại thiếu gia nhà họ Tịch không ai khác.....chính là thuộc của cô.

*******



Căn phòng Chung Linh chuẩn bị cho Thẩm Tư Niệm chính là căn phòng ở tầng ba.Khi Thẩm Tư Niệm nghe vậy thì cô ta liền không chịu, còn nói do sợ độ cao với lại đi đứng bất tiện cho nên không muốn ở tầng ba.

Thấy vậy bà nội liền nói nếu không được thì ở phòng của bà, nhưng cô ta cũng không chịu.Đến lượt Tịch Khả Hinh thì không ngờ em chồng của cô lại là người từ chối cô ta, còn buông thêm một câu mỉa mai.

“Phòng em chứa rất nhiều hồ sơ kiểm định của công ty, không thể người ngoài tự tiện vào phòng em được“.

Tịch Khả Hinh là nhà giám định kim cương trong công ty, cô là chìa khóa nắm giữ các bí mật của công ty.Cho nên việc này cô từ chối,mọi người cũng có thể hiểu.

Ngay lúc này, Chung Linh bèn đề nghị để Thẩm Tư Niệm ở bên cạnh phòng của Tịch Duy An, cũng chính là căn phòng cô ở.

Nghe xong,đương nhiên ngoài Tịch Duy An ra thì ai nấy đều đồng ý.

Dáng vẻ Tịch Duy An có chút không vui là vì nếu như Thẩm Tư Niệm ở phòng của Chung Linh, thì không lẽ cô sẽ ở cùng với anh.

Điều đó càng không thể.Suốt mấy ngày qua anh đã cố gắng tránh né cô rất nhiều,anh nghĩ bây giờ càng nên phải giữ khoảng cách với cô hơn là ở gần cô.

Đêm khuya,sau khi chăm sóc cho Thẩm Tư Niệm xong, Tịch Duy An quay trở về phòng, phân chia ranh giới rõ ràng trong căn phòng, không để Chung Linh bước vào phạm vi của anh.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi đến mười một giờ khuya cũng không thấy bóng dáng của Chung Linh đâu cả,trong đầu Tịch Duy An có một suy nghĩ.

Chẳng lẽ cô gái đó sợ anh làm gì nữa hay sao....

Khi anh định bước xuống giường tìm kiếm cô, thì đúng lúc anh chợt dừng lại.

Anh nghĩ vậy cũng tốt.Đối diện với cô gái đó anh sẽ nói gì đây.....

Tốt nhất anh nên mặc kệ, không ngủ cùng cũng tốt.Không thôi khuya anh lại đi tắm nước lạnh nữa.

Nghĩ rồi, Tịch Duy An liền nằm xuống xem như chuyện Chung Linh không trở về phòng không hề liên quan đến anh.

......

Còn Chung Linh, cô vẫn ngồi ôm chú chó của mình ngồi bên cạnh hồ bơi.Bầu trời mọc đầy sao,ánh trăng chiếu sáng soi xuống mặt hồ.Nhưng không khí gió mát đối với bên ngoài cô là vậy, nhưng bên trong lại là một sự lạnh lẽo đầy cô đơn.

Cô chẳng biết người đàn ông đó trong đầu đang suy nghĩ gì? Có thật anh muốn kết thúc như vậy không?

Nhưng cô có tư cách gì ngăn cản anh, chẳng phải ngay từ đầu cô cũng biết đây chỉ là trò chơi của những người nhà giàu sao? Cô là một con rối trong tay anh....Nhưng anh lại là một người mà cô cần đền đáp.

Năm xưa khi bố cô mất, cô sống lang thang không một ai nương tựa.Có một hôm cô gần như mất đi sự sống vì đói và chính anh đã xuất hiện cứu lấy cô.Khi đó không biết vì lý do gì mà anh đã xuất hiện ở đó.Lần đầu tiên gặp anh,anh cao lắm...Lúc đó cô nghĩ anh khoảng hai mươi tuổi, còn cô sáu tuổi....

Anh bế cô chạy vào bệnh viện, cũng may cô đã cấp cứu kịp thời.Khi tỉnh dậy,anh cũng là người mà cô thấy đầu tiên.Anh chăm sóc cô hai ngày,sau này cô còn được biết anh làm công tác xã hội đã giúp cô có một nơi nương tựa.

Nói đúng hơn là anh cũng có phần công lao giúp cô có cuộc sống như bây giờ.

Thế nên khi biết anh muốn cô giúp đỡ hôn sự lần này, cô đã không suy nghĩ mà đã đồng ý ngay.Vì cô biết mình cần phải đền đáp cho anh cái ân tình này.

Mới đầu khi cô vừa về nhà của anh, bắt gặp Tịch Đình Kiên.Cũng bởi vì anh ta có một gương mặt khá giống anh, lúc đó cô đã lầm tưởng có khi nào mình nhận sai người rồi không...Thời gian trôi qua cũng đã mười mấy năm, nếu cô có gì đó mà nhìn lầm ân nhân đã cứu mình, đó là cũng là chuyện đương nhiên.Nhưng tiếp xúc với anh chỉ mới mấy ngày, cô đã chắc chắn khẳng định với lòng, người cứu cô chính là Tịch Duy An.

Nhưng bây giờ cô bạn gái của anh, người anh yêu nhất đã quay trở về.Cô có nên rời xa anh lúc này không?

Và anh sẽ chấp nhận để cô đi chứ?

Nghĩ đến đây,Chung Linh chỉ biết nở một nụ cười chứa đựng sự cô đơn trong lòng.

Cô là gì chứ? Cô chỉ là một cô gái được anh thuê về để đối phó với gia đình của anh.Đến bây giờ cô nghĩ rằng anh đã quên đi cô bé năm xưa rồi...Cô là ai mà có thể khiến anh nhớ đến tận bây giờ chứ.

******

Thẩm Tư Niệm ở nhà Tịch Duy An chỉ mới ba ngày mà đã gây ra bao nhiêu rắc rối, cô không làm đổ bể thì cũng cản trở những người làm trong nhà.Làm cho ai nấy đều đã phát chán chẳng muốn hầu hạ cô.

Không một ai đem đồ ăn lên cho Thẩm Tư Niệm,Chung Linh chỉ còn cách chính mình tự đem lên.

Cốc cốc....

Chung Linh bước vào trên tay vẫn còn cầm khay đồ ăn, bước nhẹ đi vào để lên trên bàn.



“Chị mau dùng bữa đi, tránh để anh ấy về lại lo lắng cho chị“.

Thẩm Tư Niệm liếc mắt nhìn ra cửa, thấy bên ngoài không có ai nữa.Nét mặt bỗng trở lại nguyên hình, nụ cười đầy dã tâm lập tức hiện lên.

“Từ bữa giờ tôi ở đây, hình như chưa được nói chuyện với cô thì phải“.

Không màn quan tâm đến Chung Linh,Thẩm Tư Niệm từng bước đứng lên đi đến cửa đóng chặt lại.Vậy mà nhìn thấy cô ta đi đứng được,Chung Linh cũng không quá ngạc nhiên.

“Đi đứng như một người bình thường nhanh vậy sao?” Chung Linh cong khóe môi lên cười khẩy.

Thẩm Tư Niệm ngẩn người, cô hỏi.

“Cô không bất ngờ sao?”

“Có gì bất ngờ, loại người như cô tôi có thể đoán được“.Chung Linh hờ hững nói.Rồi bước đến cửa,định đi ra thì bất ngờ Thẩm Tư Niệm như một con báo điên vừa bị ai đó kích động.Cô ta nắm mạnh lấy tay Chung Linh kéo giật về sau.

Chung Linh có hơi bất ngờ vội lui lại vài bước.

Chát.

Khi Chung Linh còn chưa định thần được,thì lại một lần nữa Thẩm Tư Niệm đã giơ tay lên tát thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô, buông ra một câu.

“Sao hả....? Người Tịch Duy An yêu chính là Thẩm Tư Niệm này.Một đứa ranh con như mày, muốn vào thay thế vị trí của tao sao....? Được rồi tao sẽ cho mày thấy“.

Dứt lời Thẩm Tư Niệm liền bước đến cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe của Tịch Duy An đang lái vào trong, biết anh đã về.Cô ta lập tức nhanh chóng hành động.

Thẩm Tư Niệm tự mình trong một giây lật đổ hết tất cả đồ đạc trong phòng ngay cả khay đồ ăn mà Chung Linh mang lên cũng bị cô hất đổ xuống đất.

Rồi sau đó lại tự lăn dài nằm trên đất,dùng một hơi hét thật lớn.

“Duy An! Cứu em với.... Vợ của anh....”

Đương nhiên giọng nói của cô ta vang lên rất lớn,cửa lại không đóng kín, bên dưới không ai là không nghe thấy.Huống hồ đây là tầng một, cũng không phải tầng cao lắm.

Tịch Duy An vừa bước vào nhà nghe vậy, liền tức tốc chạy lên, đi cùng có cả bà nội và vài người làm.Bước vào bên trong là một cảnh tượng thật kinh hãi, làm cho anh không ngừng tự hỏi có phải bên trong vừa mới xảy ra cuộc chuyến nào không.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bà nội là người bước vào hỏi đầu tiên.

Từ khi Thẩm Tư Niệm làm ra chuyện cho đến cô ta kêu cứu và khi Tịch Duy An xuất hiện,Chung Linh đã chợt nhận ra cô gái cũng không phải dạng vừa.So với Mộ Vân, thì Thẩm Tư Niệm có chút dã tâm thậm chí độc ác hơn nhiều.

Cô ta cố ý làm vậy để cho Tịch Duy An hiểu lầm cô đây mà.

Thẩm Tư Niệm vừa thấy Tịch Duy An đã vội khóc lớn.

“Duy An....! Vợ của anh thật đáng sợ,anh hãy dẫn em rời khỏi nơi này đi.Đến một nơi chỉ có hai chúng ta...”

Tịch Duy An cũng không biết thật hư như thế nào, đã ngay lập tức bước đến trước mặt Chung Linh, trách mắng cô trước mặt bà nội.

“Tại sao cô làm vậy? Mau....mau xin lỗi Tư Niệm.... Lập tức xin lỗi cô ấy cho tôi...”Anh gào lên.

Bà nội đứng bên cạnh nghe vậy, liền lên tiếng bên vực Chung Linh.

“Cháu vào chưa biết gì, tại sao chỉ nghe từ một phía...”

“Vậy bà không thấy Tư Niệm đang bị thương sao..... Vậy mà người vợ của con lại xem mình như chủ nhà ức hiếp cô ấy”Tịch Duy An có chút nóng giận, nên chẳng thể kiềm lại lời nói của mình.

Không để cho mọi người khó xử nữa, Chung Linh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, chợt hỏi.

“Anh muốn tôi xin lỗi thì tôi sẽ xin lỗi“.

Sau đó cô quay lại nhìn Thẩm Tư Niệm nói: “Tôi xin lỗi...!”

Nói xong, Chung Linh không nói thêm gì nữa liền bước nhanh ra ngoài.Nhưng chỉ có bà nội là đuổi theo cô.

Tịch Duy An ngẩn người một lúc rất lâu,cho đến khi Thẩm Tư Niệm gọi anh thì mới hoàng hồn trở lại.Ánh mắt vẫn dán chặt nhìn ra ngoài,anh dường như cảm thấy rất khó chịu khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ ấy.

Có lẽ anh không nên nói lớn tiếng với cô.