“Ý là... đã đến lúc ngươi phải chết!” Khuynh Thành ngông nghênh nói.
Thiên tôn nghe Khuynh Thành nói mà không khỏi cau mày, con ranh này lại dám ăn nói xấc xược huênh hoang trước mặt lão, không muốn sống nữa sao?
“Vừa rồi ngươi may mắn không trúng đòn nhưng lần này ta không nghĩ ngươi sẽ có may mắn nữa đâu!” thiên tôn hừ lạnh, côn Như Ý lần nữa vung lên hướng tới Khuynh Thành.
Côn Như Ý cùng Tử thanh bảo kiếm đi đến đây không gian ở đó như oằn lại, công lực của hai bên gần như đã dồn cả vào trong binh khí, sức tàn phá cực kỳ lớn. Khuynh Thành cưỡi trên lưng Chu Tước, sức mạnh càng tăng lên đáng kể.
Thiên tôn xuất chiêu cực nhanh, côn Như Ý của lão đã nhiều lần suýt đánh trúng Khuynh Thành, nếu không phải là Chu Tước nhanh mắt tránh được thì Khuynh Thành e đã sớm tử thương rồi.
Côn Như Ý đột nhiên phóng ra muôn vàn tia sáng, hàng ngàn côn ảnh bao phủ đất trời rồi tới tấp vụt vào Khuynh Thành.
“Khuynh Thành! Cẩn thận!”
Hồng Loan, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đứng bên quan sát hét lớn, không phải bọn họ không muốn giúp mà là bọn họ không có cách nào xuất chiêu xen ngang vào được, nếu xuất chiêu lúc này thì chỉ e sẽ làm Khuynh Thành phân tâm mà hỏng chuyện hơn thôi.
Thấy mấy người cùng hô lớn, Lam Tố vội ngoảng nhìn sang, anh không kìm được hít sâu một hơi.
Khuynh Thành trước trận thế của muôn ngàn côn ảnh cũng có chút hoảng hốt, côn này...
Đúng lúc ngàn vạn côn ảnh tập trung lại thành một giáng thẳng vào Khuynh Thành thì Chu Tước vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ, tạt một chưởng vào côn Như Ý, rất nhanh chóng vô hiệu hóa năm phần công lực của thiên tôn trong chiêu này. Khuynh Thành thấy vậy lập tức nâng Tử thanh bảo kiếm định chặn côn Như Ý lại thì đôi cánh hùng vĩ của Chu Tước đã lần nữa quét tới. Sức công phá của côn Như Ý tuy đã giảm đáng kể nhưng vẫn rất lợi hại, tuy nhiên nếu so với bộ lông vũ cứng hơn thần khí của Chu Tước thì còn kém xa. Toàn bộ công lực của thiên tôn nháy mắt bị hóa giải.
Khuynh Thành nhìn đôi cánh hùng vĩ của Chu Tước chỉ hơi dập dờn mà không khỏi kinh hỉ, thảo nào thiên tôn lại biến sắc khi nhìn thấy Chu Tước...
“Thiên tôn, hãy tiếp chiêu của ta!”
Giữa khoảng không đột nhiên xuất hiện vài chục tàn ảnh như thể có vài chục Diệp Khuynh Thành và vài chục thiên tôn đang giao đấu. Trong nháy mắt, nhanh như chớp giật, cả hai người đã giao phong hơn trăm hiệp.
Thiên tôn thấy đánh giáp lá cà không có tác dụng gì thì cực kỳ phẫn nộ. Con ranh chết tiệt này chẳng qua chỉ là một thần nhân Kiếm đế sơ cấp sơ kỳ, sao nó có thể lợi hại đến vậy chứ? Chẳng lẽ nó đang giấu kín thực lực? Không! Tuyệt đối không thể nào, trước mặt thiên tôn lão không ai có thể giấu được thực lực cả. Xem ra lần này lão phải dốc toàn lực rồi!
Tàn ảnh thiên tôn chợt lóe lên, một phân thân của lão ta rất nhanh xuất hiện trong không trung. Vì hai ngươi giao chiến quá nhanh, hình thành quá nhiều tàn ảnh nên những người bên ngoài khó có thể nhận thấy được thiên tôn mới phân thân này. Nhưng Chu Tước thì nhận ra.
“Khuynh Thành! Cẩn thận! Hắn đã dùng thuật phân thân!”
Khuynh Thành cũng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, phân thân sẽ có công lực như bản thể, nếu cả hai thiên tôn cùng xông vào thì thật sự quá nguy hiểm.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đất trời như nghiêng ngả, toàn bộ không gian bắt đầu sụp xuống khiến những người có mặt không khỏi kinh hãi. Hai thiên tôn như vậy thì làm sao Khuynh Thành có thể đấu lại được?
Lam Tố nhìn qua chiến trường bên Khuynh Thành mà không khỏi kinh hãi, ngay cả Lam Ngạn vốn bị thuật ngự tâm của thiên tôn khống chế cũng sững người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hai côn Như Ý từ hai hướng khác nhau đánh vào Khuynh Thành. Khuynh Thành không thể phân thân nên dù có được Chu Tước trợ giúp cũng chỉ miễn chống lại được một tiên tôn.
“Khuynh Thành!” Lam Tố phi người về phía Khuynh Thành bất chấp không gian đang sụp xuống.
Những người có mặt kinh hãi nhìn theo, nếu như để bị cuốn vào lỗ hổng không gian thì cho dù có mười thiên tôn cũng không tài nào thoát ra được.
“Vương gia, đừng đến đó!”
Hồng Loan lập tức bay đến bên cạnh la, nó tuyệt đối không thể để vương gia của nó gặp nguy hiểm được. Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng vội chạy lại khuyên can Lam Tố.
Hoa Mãn Nguyệt từ phía sau ôm chặt lưng Lam Tố nói: “Anh hãy bình tĩnh đã!”
“Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh làm sao được? Một mình Khuynh Thành không thể nào đánh lại hai thiên tôn được.”
“Anh cho rằng mình xông vao đó thì có thể giúp được cô ấy hay sao? Anh chỉ đang tự mình tìm đến cái chết thôi!”
“Dù có chết thì tôi cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy được!” ánh mắt Lam Tố vô cùng cương quyết, anh đã phụ lòng cô một lần, anh không thể để cô tổn thương thêm lần nữa được. Khuynh Thành bây giờ chính là lẽ sống của anh. Nếu không có cô thì cuộc đời anh cũng trở nên vô nghĩa.
“Anh muốn chết, tôi cũng không cản trở, nhưng ít ra anh cũng phải chết sao cho có ý nghĩa chứ!”
Hoa Mãn Nguyệt đương nhiên hiểu tâm trạng của Lam Tố, nếu người đang giao chiến ngoài kia là Lưu Hương Nguyệt Nhi thì anh cũng sẽ như Lam Tố, tuyệt đối không do dự lao về phía cô.
Lam Tố nghe những lời này của Hoa Mãn Nguyệt, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, anh lập tức linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
“Sinh tử có nhau!”
Tuy Khuynh Thành đang bận giao chiến với thiên tôn, né trảnh khoảng không gian đang sụp xuống nhưng cô vẫn nghe rõ những gì Lam Tố nói. Sinh tử có nhau! Không! Cô không thể chết, không thể chết như vậy được, nếu cô chết thì Lam Tố chắc chắn sẽ chết cùng cô!
Một tiếng thét phẫn nộ, tâm trạng bị kìm nén của Khuynh Thành bỗng vỡ òa. Cùng với thanh âm trời long đất lở, một đạo kim quang từ thân thể Khuynh Thành bùng lên. Đây chính là nguồn sức mạnh của Lạc Nhi còn tích tụ lại từ ngày trước!
Những người có mặt không khỏi kinh hãi nhìn Khuynh Thành đang từ từ biến đổi, chỉ trong nháy mắt cô đã trở thành Kiếm thần trung cấp trung kỳ.
Thiên tôn kinh hãi đến quên cả hành động, lão đứng đực ra nhìn Diệp Khuynh Thành đột phá ngay trước mắt mình, mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn được. Cả đời lão chưa từng thấy ai trong khoảnh khắc có bước nhảy đột biến về đẳng cấp đến vậy, những mười bảy cấp bậc! Đây quả thật là chuyện từ thuở khai thiên lập địa chưa từng xảy ra.
Chu Tước thấy Khuynh Thành đột phá như vậy không khỏi kinh hỉ, sĩ khí chiến đấu cũng tăng mạnh hơn bao giờ hết. Tuy công lực hiện tại của Khuynh Thành vẫn còn thua xa thiên tôn nhưng ít nhất cô cũng sẽ không dễ dàng rơi vào thế hạ phong nữa.
“Kiếm thần trung cấp... trung kỳ...” Hồng Loan ngây người, lắp bắp nói không thành lời.
Gương mặt Lam Tố bỗng nở nụ cười hoan hỉ, Khuynh Thành của anh thật sự đã đem đến cho anh niềm vui hết sức bất ngờ. Kiếm thần trung cấp trung kỳ? Ngay bản thân anh bây giờ mới chỉ là Kiếm thần cao cấp sơ kỳ, mà đẳng cấp này cũng chỉ vừa mới đột phá trên đỉnh Kình Thiên hôm nào.
“Khuynh Thành...”
“Lam Tố, em đã nói sẽ cùng anh tiếu ngạo giang hồ, thống lĩnh thiên hạ. Em đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
“Chúng ta nhất định sẽ làm được!”
Lam Tố vùng ra khỏi Hoa Mãn Nguyệt, tàn ảnh nháng lên, né tránh vùng không gian đang sụp đổ bay về phía Khuynh Thành. Thiên tôn vẫn còn kinh ngạc trước sự đột phá của Khuynh Thành nên không để ý tới việc Lam Tố đã xuất hiện bên cạnh Khuynh Thành.
“Lam Tố!” Hoa Mãn Nguyệt giật mình phát hiện Lam Tố đã chạy tới chỗ Khuynh Thành liền cuống lên.
Lam Ngạn đứng phía xa cũng giật mình bừng tỉnh, thấy Lam Tố chạy về phía Khuynh Thành ông cũng bất chấp không gian đang sụp đổ, cấp tốc đuổi theo Lam Tố.
“Thần hoàng!” Hồng Loan cả kinh, vội bứt lên ngăn cản Lam Ngạn.
Lam Ngạn hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất là phải giết chết Lam Tố, thấy có kẻ cản đường, tức giận nói: “Mau tránh ra nếu không thì ta sẽ giết luôn cả ngươi!”
“Thần hoàng, hôm nay dù ngài có giết tôi thì tôi cũng không để ngài đuổi theo vương gia được. Đó là con trai ngài, con trai duy nhất của ngài!”
“Chớ có lắm lời! Ta không có con trai, ta phải giết hắn!” Lam Tố hét lớn.
“Ngài là thần hoàng, là phụ hoàng của vương gia. Tôi không thể để ngài gặp chuyện bất trắc cũng như không thể nào để ngài giết vương gia được.” Hồng Loan lim dim mắt, nhìn chằm chằm vào Lam Ngạn. Nếu để thần hoàng tiếp tục chạy lại bên đó thì khả năng ông bị cuốn vào lỗ hổng không gian là rất lớn, nó không thể để chuyện đó xảy ra được.
“Chỉ bằng nhà ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta sao?” Lam Ngạn hừ lạnh, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười mỉa.
Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi thấy vậy cũng vội chạy lại bên cạnh Hồng Loan.
“Thêm hai chúng tôi nữa, không rõ đã đủ làm đối thủ của thần hoàng đại nhân chưa?”
Lam Ngạn căn bản không hiểu bọn họ muốn nói gì, mục tiêu của ông là giết chết Lam Tố, cho dù có mất mạng thì ông cũng phải giết cho bằng được kẻ thù của thiên tôn.
Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nhanh chóng xuất chiêu lao vào Lam Ngạn. Hồng Loan thấy vậy hét lớn: “Đừng làm ngài bị thương!”