Kim Xán đang nghỉ ngơi trong sơn động đột nhiên mở to mắt, ông chậm rãi đứng dậy nhìn qua tiểu Kim Bằng đang nằm ngủ say trong góc rồi bước ra ngoài động. Bọn họ không thể ở lâu tại nơi này được, hiện tại Yêu hoàng đang trong cơn giận điên người vì ông đã giết đứa con trai cưng của hắn, nếu ở lại mà liên lụy tới Kim Diệm Ưng cùng dân thành Tây Điên thì thật không hay lắm.
Vầng trăng sáng treo trên cao, lặng lẽ bao phủ cả ngọn núi Tây Điên trong ánh sáng mờ ảo khiến nó trở nên mê người đồng thời bí hiểm hơn hẳn bình thường.
“Kim Bằng!” Kim Xán ra ngoài cửa động không thấy Kim Bằng liền lớn tiếng gọi mà không hề thấy tiếng nó đáp lại. Kim Xán nhìn ngó chung quanh rồi đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trên vách đá gần cửa động: “Con ba ba già, ta xin lỗi vì đã làm các ngươi bị liên lụy khiến cả tộc Kim Bằng bị thảm sát. Bấy lâu nay ta chưa bao giờ nhận mình là anh hùng vì ta biết văn bia trên mộ anh hùng chắc chắn có viết hai chữ bỏ mạng! Lần này ta thật lòng muốn làm anh hùng một phen cho nên, hì hì...người đừng tìm cách ngăn cản ta. Ngươi phải chăm sóc tốt cho tiểu Kim Bằng, nếu ngươi chết thì chắc chắn nó cũng không sống được bao lâu!”
Kim Xán thấy trước mắt mình nhòa đi, “Kim Bằng, thằng bé dại dột, ngươi tội gì phải làm khổ mình như vậy chứ? ngươi đã nói chỉ cần lên được tiên giới là chúng ta được cứu rồi mà? Sao ngươi lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được? Chúng ta đã chạy trốn bấy lâu nay, đâu có phải sốt ruột về thời gian? Thằng bé dại dột...”
Kim Xán sờ lên hàng chữ mà dường như có thể cảm nhận được hơi ấm của Kim Bằng. Thằng bé này có năng lực tiềm ẩn để thống lĩnh yêu giới, nó không thể chết như vậy được. Kim Xán nghĩ vậy lập tức vận linh thức quan sát một lượt tìm ra khí lưu của Kim Bằng ở trong thành Tây Điên. Kim Xán mừng rơi nước mắt, cũng còn may mà nó còn sống. Kim Xán đang vui mừng thì nét mặt phút chốc ngưng trọng, khí lưu mạnh mẽ như vậy thì ngoài Yêu hoàng ra có thể là ai được nữa? Kim Diệm Ưng bị thương rồi hay sao mà khí lưu lại bất ổn như vậy.
Kim Xán bồi hồi cảm động, người anh em ấy quả nhiên đã không làm ông thất vọng! Bậc đại trượng phu sao có thể tham sống sợ chết được?
“Người anh em tốt, hãy cố chờ ta! Dù hôm nay có sống hay chết thì ta cũng sẽ không bỏ rơi các người, các ngươi đã thế thì làm sao ta có thể chịu nhục mà sống qua ngày được!”
Kim Xán vừa quay người thì đã thấy tiểu Kim Bằng đứng phía sau.
“Kim Liệt, cháu có sợ chết không?”
Kim Liệt nhìn Kim Xán một lúc rồi kiên định nói: “Thưa ông, Kim Liệt không sợ!”
Kim Xán tở vẻ hài lòng nhìn nó gật gật đầu rồi đưa tay xoa đầu nó, rơi lệ nói: “Kim Liệt, ông thật có lỗi với cháu!”
“Ông ơi, chúng ta là đàn ông có bản lãnh, chúng ta không sợ chết! Ông, chúng ta đi thôi!”
Kim Xán gật đầu, tàn ảnh nháng lên mang theo Kim Liệt hướng về phía thành Tây Điên bay tới.
“Dừng lại, Mạc Tra, ta đã đến đây!” Kim Xán cùng Kim Liệt kiêu hãnh đáp xuống trước mặt Yêu hoàng.
Kim Bằng nhìn thấy hai ông cháu Kim Xán mà không khỏi cau mày, “Con ba ba già sao lại chạy đến đây góp vui gì thế? Lại còn đưa cả tiểu Kim Bằng theo? Ngươi muốn chết cũng được đi nhưng sao lại kéo cả hắn chết cùng chứ?”
“Là tôi đòi đi theo chứ không phải tại ông nội!” Kim Liệt ngẩng cao đầu, khuôn mặt không chút sợ hãi rất ra dáng người trưởng thành nói.
Kim Bằng nhìn nó mà lòng cảm thấy xót thương, tên nhóc này mai này trưởng thành nhất định sẽ là một trang nam nhi đội trời đạp đất. Kim Bằng lại nhìn đến gương mặt thằng bé mà không khỏi bi ai. Tại sao thằng bé này mới sinh ra đã có hình hài con người mà nó... bao nhiêu năm tháng đã trôi qua rồi vẫn chỉ là một con Kim Bằng? Chẳng lẽ ước mơ nhỏ nhoi tu thành hình người của nó phải từ bỏ rồi sao?
Kim Bằng không chờ bọn Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng phản ứng đã lao ngay vào tấn công Yêu hoàng.
Kim Diệm Ưng nhanh tay nhanh mắt lập tức linh thức truyền âm cho Kim Xán: “Tuyệt đối không thể để cho hắn tự nổ nguyên anh! Chúng ta cùng xông vào, ta không tin không trị nổi tên khốn này!”
Rất nhanh, ba làn tàn ảnh chớp đến tấn công Yêu hoàng. Đám thị vệ thấy vậy định xông vào hỗ trợ Yêu hoàng thì lại bị Tứ đại trưởng lão ngăn lại, dù gì thì Kim Diệm Ưng cũng là thành chủ của bọn họ cộng thêm chứng kiến một màn đồng sinh cộng khổ của ba người khiến bọn hắn có chút xiêu lòng.
Tiếng hò hét nhanh chóng vang lên khắp thành Tây Điên, ba người vây đánh Yêu hoàng vô cùng dữ dội. Kim Xán là thần thù cấp tám; Kim Diệm Ưng cấp chín tuy đã bị thương nhưng công lực vẫn còn rất mạnh; Kim Bằng tuy mới cấp năm nhưng lại có sức chịu đựng hơn người cùng lối đánh bất chấp sinh tử khiến Yêu hoàng kinh hãi tột độ. Có lẽ, chỉ còn cách tung ra tuyệt chiêu thì mới có thể đánh bại được ba người này.
Bất thình lình, một viên linh châu sáng lóe bị Mặc Tra há miệng nuốt luôn. Chỉ thấy thân thể hắn không ngừng phình to ra, cao đến mấy chục thước xô vỡ cả đại điện.
Kim Bằng, Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng lúc này chỉ giống như ba con kiến yếu ớt bé xíu, ba người há hốc mồm kinh hãi nhìn Yêu hoàng.
“Ta phải làm gì đây?” Kim Diệm Ưng nhìn Kim Xán hỏi.
“Chỉ còn cách liều mình đánh lại hắn thôi!”
“Các ngươi muốn giết ta không dễ đâu! Kim Xán, hôm nay ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi trả thù cho con trai ta!” Yêu hoàng lớn tiếng cười quỉ dị, ánh mắt cực kỳ bạo ngược nói: “Kim Xán, uy lực của Yêu linh châu rất kinh hãi đúng không? Đây mới chỉ là mức thấp thôi cũng đủ để đánh bại các ngươi rồi. Bây giờ thì hối hận ngày trước đã nhường ngôi cho ta rồi chứ gì? Ta nói chứ, nếu ngày ấy ngươi không thông minh nhường ngôi cho ta thì tộc Kim Bằng của ngươi đã sớm tuyệt diệt rồi!”
“Con ba ba già chớ mắc lừa, hắn biến to xác thật nhưng chắc chắn tốc độ sẽ phải chậm đi, ta không tin chúng ta không giết nổi hắn!” Kim Bằng dồn toàn bộ sức lực của mình vào đôi móng vuốt sắc nhọn đang lóe hàn quang.
Kim Diệm Ưng dồn toàn bộ công lực vào hai chưởng còn Kim Xán thì nắm chặt kiếm trong tay. Hai người một chim bắt đầu tấn công Yêu hoàng theo ba hướng khác nhau.
Bảo kiếm trong tay Kim Xán rất nhanh gãy thành mấy đoạn mà thân người Mặc Tra không có lấy một vết xước. Kim Xán kinh hãi, đây đâu phải kiếm thường? Nó chính là tiên khí trung phẩm mà? Không thể ngờ được thân thể hắn lại cứng đến vậy.
Hai tiếng nổ lớn đồng thời vang lên, Kim Bằng cùng Kim Diệm Ưng bị đánh văng ra xa, nặng nề rơi xuống.
Yêu hoàng lớn tiếng cười một trang dài, “Đối mặt với Yêu linh châu mà cả tiên giới, ma giới kinh hãi mà ba tên khốn các ngươi lại đòi đấu với ta sao?”
Sau tràng cười cuồng vọng, Mặc Tra bắt đầu truy sát Kim Bằng, Kim Bằng thấy thế lập tức nhảy vọt lên. Nó biết rằng lúc này có muốn nổ nguyên anh cũng vô ích rồi nên bay giờ tốt nhất chỉ có một cách đó là... chuồn!
“Định chuồn à?”
Điều Kim Bằng không ngờ là Mặc Tra dù đã biến lớn mà tốc độ vẫn nhanh như trước thậm chí còn nhanh hơn cả lúc đầu. Thật sự quá sức quái thai mà!
“Nếm một quyền của ta!”
Yêu hoàng giáng một đòn vào Kim Bằng, tuy Kim Bằng đã kịp thời tránh né nhưng vẫn bị tổn thương nguyên khí, tiếng xương gãy khô khốc vang lên, cánh của Kim Bằng rũ xuống vô lực. Kim Bằng không thể hóa thành hình người nên chỉ có thể bất lực nhìn mình rơi từ độ cao mấy ngàn thước xuống.
“Kim Bằng!!!” Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng hét vang dội bầu trời nhưng bọn họ không có cách nào chạy lại đỡ nó.
Kim Bằng thấy lần này mình chắc chắn xong đời thật rồi, kể cả rơi xuống mà không chết thì cũng không thể toàn thây được. Nó vẫn chưa tu thành hình người, cơ thịt mà nát thì từ nay giấc mơ làm người của nó cũng đi luôn rồi!
Kim Bằng bỗng nhiên ngửi được một mùi vị rất quen thuộc, nó mở to đôi mắt đang tuyệt vọng, là Hồng Loan!
“Con chim phao câu thối!” Hồng Loan cười tinh quái nhìn nó nói: “Ta lại cứu mạng ngươi lần nữa, ngươi nghĩ nên trả ơn ta thế nào đây?”
“Chờ giết xong tên Yêu hoàng quái thai kia rồi nói sau!”
“Hừ! Chuyện vặt bé như con muỗi! Chúng ta là thần thú của thần giới lo gì không đối phó nổi với một gã Yêu hoàng? Nhìn ông lớn ta giúp ngươi hành hạ thằng cha ấy đây!” Hồng Loan nói rồi tung Kim Bằng cho n Ly.
“Điều trị cho hắn đi!” Hồng Loan nói rồi tàn ảnh nháng lên nhanh chóng lao vào Yêu hoàng.
“Kẻ tiểu nhân ở đâu đến?”
Hồng Loan đã giấu kín khí lưu của mình cho nên lúc này Yêu hoàng không thể nhận ra công lực của Hồng Loan ra sao, hắn chỉ coi nó là đứa trẻ con phá đám.
“Ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của kẻ tiểu nhân ta đây!”
Hồng Loan giáng ngay một chưởng vào ngực Yêu hoàng, khi bàn tay nhỏ bé của nó sắp chạm vào người Yêu hoàng thì mặt hắn biến sắc, thầm kêu lên ‘Gay rồi!’
Nhưng tất cả đã quá muộn màng, chưởng lực của Hồng Loan nhanh chóng xuyên qua thân thể Yêu hoàng, bóp nát tim hắn, Yêu nguyên định bỏ trốn cũng bị bàn tay nhỏ của nó bóp nghiến lại.
“Dám đánh bị thương người anh em của ta thì ngươi đừng hòng sống mà ra khỏi đây!” Hồng Loan nói rồi dùng lực bóp nát yêu nguyên của Mặc Tra. Hai tay nó nhanh chóng xử lý luôn phần thân của Mặc Tra, xé hắn thành hai mảnh, một viên Yêu linh châu từ trong thân xác hắn bay ra.
Hồng Loan nắm lấy viên Yêu linh châu chậm rãi đi đến trước mặt Kim Bằng nói: “Thế nào? Ngươi đã hài lòng chưa?”
Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng sửng sốt, thằng nhóc này quá sức đáng sợ đi!
“Đừng vội đắc ý! Mau nối xương lại cho ta đi!”