Con chim ma quái gì thế này không biết?
Thế là Khuynh Thành lập tức tươi cười, đưa tay xoa đầu nó, nói: “Thôi nào, nó là trẻ con mà! Đừng chấp nó làm gì.”
“Trẻ con? Cô có biết nó đã thu mất bao nhiêu linh thạch của chúng ta không? Một nửa tổng thu nhập đấy!”
!!!
Hồng Loan cũng thật là quá đáng.
Nhưng còn cách n khác? Cô còn phải nhờ nó mới lên được thần giới để tìm Lam Tố!
“Thế này vậy: phần của tôi, tôi không nhận nữa.”
Nếu không nhượng bộ thì anh chàng Hoa Mãn Nguyệt này ngày nào cũng sẽ đến làm phiền họ.
Hồng Loan bèn ngẩng mặt lên, nói: “Thế nào, chưa bằng lòng à? Nếu vẫn chưa bằng lòng thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau bằng vũ lực vậy!”
Đã rất lâu nó chưa đánh một trận nào cho đã.
Hoa Mãn Nguyệt từ nãy đã thở hồng hộc tức điên, tay nắm chặt nắm đấm, nói: “Đánh thì đánh! Vì linh thạch, ta sẽ liều! Cùng lắm là sẽ bị thiên hạ chê cười rằng ta bắt nạt trẻ con chứ gì? Danh dự hay sĩ diện thì đáng mấy viên linh thạch?”
Hoa Mãn Nguyệt sẵn sàng coi linh thạch như tính mạng.
Sát khí của anh ta bỗng tràn sang tức ngực Hồng Loan.
Một bóng dáng màu đỏ loáng lên, Hồng Loan đã đứng giữa khoảng không.
“Hoa Mãn Nguyệt, lại đây!”
Hoa Mãn Nguyệt cũng không chịu lép, tàn ảnh vút lên rồi phi thẳng vào Hồng Loan.
Tay đồng thời đã nắm chặt một thanh nhuyễn kiếm.
Kiếm khi xé toạc không khí, vù vù phát ra âm thanh.
Đám người đang xếp hàng bỗng kinh ngạc đờ ra, không ngờ đi xếp hàng mua vé lại được xem các cao thủ chém giết, tấm vé thực đáng giá!
Họ đều biết anh chàng Hoa Mãn Nguyệt là người rất bí hiểm.
Nghe nói có võ công rất cao, nhưng chưa ai từng nhìn thấy anh ta ra tay bao giờ.
Hôm nay, rốt cuộc đã chứng kiến, cao thủ có khác, cao thủ xuất chiêu quả nhiên rất phi thường.
Mới chỉ một chiêu đã khiến máu trong người họ nhộn nhạo chuyển vần.
“Vù… vù… vù…”
Vô số kiếm khí vun vút bắn thẳng vào Hồng Loan như một trận mưa tên.
Hồng Loan không ng của Hoa Mãn Nguyệt lại cao đến thế, nó bỗng thấy hưng phấn.
Sát khí trong mắt Hồng Loan bắt đầu chuyển vần, nó liếm môi chóp chép, mắt phóng ra những tia khát máu. Chân tay không đánh vào kiếm khí của Hoa Mãn Nguyệt, dường như chỉ coi kiếm khí cực kỳ sắc nhọn ấy là không khí.
Mọi người đứng xem bỗng kinh sợ đờ đẫn. Thằng bé này chán sống rồi chắc?
Kiếm khí ghê gớm vậy mà nó dám chân tay không đối kháng.
Không biết võ công thì đừng cố tỏ vẻ, cháu ạ!
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh vì lo cho nó. Cứ đâm đầu vào kiểu này dù không chết thì cũng bị trọng thương.
Ánh mắt của họ nhanh chóng nhìn vào Diệp Khuynh Thành. Nghe nói cô ta là mẹ đứa bé này.
Sao trong mắt cô ta chẳng gợn một chút lo lắng gì cả?
Lẽ nào là mẹ kế?
Nếu không, đâu có thể đứng nhìn con mình đi vào chỗ chết mà chẳng hề động lòng?
Họ cũng không hề biết, Hồng Loan có bộ lông vũ cực kỳ cứng mạnh, nó chẳng coi tiên khí là gì, ngay thần khí bình thường nó cũng không ngán.
“Uỳnh…” một tiếng vang rền.
Một quyền của Hồng Loan tung ra đã phá được tiên khí của Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt loạng choạng lùi lại mấy bước mới lại đứng vững được, anh ta nhếch mép cười rất đẹp.
“Không ngờ nhà ngươi lợi hại như thế, xem ra ta đã coi thường ngươi mất rồi.”
“Ngươi sẽ còn khối điều không ngờ đấy!”
Tàn ảnh màu đỏ bỗng phân thành sáu.
Sáu đạo lưu quang màu đỏ nhanh chóng bao vây Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt bỗng nhiên bị sáu đứa Hồng Loan vây kín, cả sáu đứa có quyền pháp giống hệt nhau, không ngừng đồng loạt tấn công anh ta.
Hoa Mãn Nguyệt không thể phân thân, cảm thấy bế tắc, trán vã mồ hôi lấm t
Bỗng nhiên.
“Cách…” một tiếng. Thanh nhuyễn kiếm trong tay Hoa Mãn Nguyệt bị gãy thành mấy đoạn.
Sáu bóng người nhập lại thành một, Hồng Loan nét mặt rất kháu khỉnh, nhìn anh ta nói: “Hoa Mãn Nguyệt, ngươi thua rồi!”
Hoa Mãn Nguyệt không ngờ Hồng Loan lợi hại đến thế, chỉ sau năm mươi chiêu ngắn ngủi, mình đã thua.
“Thôi được, linh thạch thuộc về ngươi.”
Đã thua rồi thì mình đương nhiên chẳng có gì để nói nữa.
Đám đông đứng xem, tất cả đều hít vào một làn hơi lạnh.
Người thằng bé này cứng cáp đến đâu?
Nhuyễn kiếm của Hoa Mãn Nguyệt là hạng tiên khí cực phẩm, thế mà bị thằng bé đánh gãy tan!
Kinh dị, thằng bé này thực kinh dị, đáng sợ.
Thảo nào mẹ nó chẳng hề lo lắng. Nó kinh khủng như thế thì có lẽ mẹ nó còn kinh khủng gấp bội!
Trong đám đông này có không ít những kẻ đã từng truy đuổi hai mẹ con người này để định cướp vườn Vạn Thú.
Lúc này họ đều bất giác bủn rủn rùng mình. May mà lúc đó Thanh Hư đạo trưởng đã kịp thời xuất hiện.
Nếu không, họ đã chết sạch chẳng còn sót một mống.
Hoa Mãn Nguyệt quay trở về cái ghế lúc nãy ngồi bán vé.
“Ơ kìa… sao lại tăng giá?”
Một vị mặt nhăn nhó nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Các vị cho rằng vừa rồi xem chiến đấu, là miễn phí hay sao?”
…
Thằng cha này quá đáng thật!
Nhưng đúng là cuộc tỉ thí vừa rồi rất hay.
Mỗi tấm vé đắt thêm mười viên linh thạch nữa, cũng được! Chấp nhận vậy!