Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 52




Ấu tể không có ba mẹ trong phân hội quả thực có thể được nhận nuôi, thế nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện nhận nuôi.

Đầu tiên người nhận nuôi phải thõa mãn những yêu cầu mà hiệp hội bảo dưỡng ấu tể tinh minh đưa ra, sau khi cung cấp giấy chứng nhận cùng thông qua phân hội khảo hạch mới đủ tư cách nhận nuôi.

Trừ bỏ thỏa mãn những yêu cầu chung đó, người nhận nuôi còn phải thông qua những yêu cầu riêng của phân hội, những điều đó đều vì ấu tể mà cân nhắc.

Lần này Tạ Loan tiếp đón một cặp nhận nuôi từ An Cáp Nhĩ Tinh bay tới, bọn họ không liên lạc trước trên tinh mạng mà quyết tự mình tới phân hội tiến hành trao đổi.

Xét theo khía cạnh nào đó thì đây chính là biểu hiện thành ý của đối phương.

“Bởi vì thân thể tôi có vấn đề nên suốt mấy năm nay hai vợ chồng vẫn không thể có ấu tể…” Lúc bắt đầu nói chuyện, nữ tính khố duy nghiêng đầu nhìn chồng mình sau đó chủ động nói.

Thừa nhận bản thân mình có vấn đề, biểu tình nữ tính khố duy này cũng không ưu tư, chẳng qua mười ngón tay đan xen với chồng mình, tiếp tục nói với thanh niên trước mặt: “Đây là nguyên nhân chúng tôi muốn nhận nuôi ấu tể. Hơn nữa sau khi nhận tôi, nhà chúng tôi vĩnh viễn cũng chỉ có hai bé mà thôi, tuyệt đối sẽ không có ấu tể thứ ba, đây là cam kết mà tôi và chồng tôi có thể đảm bảo.”

Bởi vì đã từng có không ít án lệ, bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà không ít gia đình đã nhận nuôi ấu tể, thế nhưng sau khi nhận nuôi rồi lại đột nhiên có ấu tể.

Có con ruột thì sự quan tâm dành cho con nuôi hiển nhiên không còn được như trước, thậm chí còn bị lạnh nhạt, như vậy là rất bất công đối với ấu tể được nhận nuôi.

Tạ Loan đã để Hạ Kỳ kiểm tra giấy chứng nhận mà đối phương đưa ra, có thể xác nhận đối phương đủ tư cách nhận nuôi, hiện giờ lại nghe đối phương nói vậy, không thể không nói Tạ Loan thực sự có chút động tâm.

Thế nhưng có một vấn đề làm Tạ Loan cảm thấy nghi hoặc.

“Tại sao lại đặc biệt tới Á Tinh này?” Nói với vấn đề này, Tạ Loan nghiêm túc quan sát biểu tình của hai người trước mặt: “Bên An Cáp Nhĩ Tinh cũng có rất nhiều phân hội, thật ra hai người không cần phải đi xa như vậy để nhận nuôi ấu tể, với lại trước khi tới đây hai người đã quyết định chọn hai ấu tể này, tôi muốn biết nguyên nhân.”

Tựa hồ không quá bất ngờ với vấn đề này của Tạ Loan, nữ tính khố duy mỉm cười: “Bởi vì lúc xem cuộc thi phi hành, tôi cảm thấy dáng vẻ của hai bé ở trên đài lĩnh thưởng đặc biệt đáng yêu.”

Thực ra thì có tới ba bé đáng yêu, cả ba bé đều ưỡn ngực đứng trên đài, từ lúc đó Y Lôi đã chú ý tới ba bé.

Sau khi phát hiện cả ba bé ấu tể ở chung trong một phân hội, Y Lôi liền chú ý với phân hội Vân Bảo này.

Cơ bản thì mỗi phân hội bảo dưỡng ấu tể đều có tài khoản chính thức trên mạng, trừ bỏ chi phí nhận chăm sóc ấu tể, phân hội sẽ có thông tin về những ấu tể không có cha mẹ để thuận tiện cho việc các bé được nhận nuôi.

Từ hai câu trả lời của đối phương, Tạ Loan tương đối hài lòng với hai vị nhận nuôi này.

Thế nhưng quan trọng nhất vẫn là cảm thụ của ấu tể, vì thế Tạ Loan mới để đối phương thử tiếp xúc với ấu tể. Nếu sau khi tiếp xúc, ấu tể nguyện ý thân cận đối phương, không có cảm giác kháng cự hoặc sợ hãi thì Tạ Loan sẽ đồng ý để đối phương nhận nuôi hai bé.

Đó cũng là nguyên nhân xuất hiện cảnh tượng này, hai bé chim béo được một nữ tính khố duy ôm trong lòng, nữ nhân trẻ tuổi này đang tỉ mỉ nhẹ nhàng chỉnh lý lông chim trên người hai bé.

“Chíp chíp.”

Mặc dù là một người không quen nhưng cảm thụ được ngón tay đối phương nhẹ nhàng chỉnh lý lông chim cho mình, hai bé chim béo ngẩng đầu líu lo kêu hai tiếng với đối phương.

Nghe thấy ấu tể kêu với mình, biểu tình Y Lôi nhịn không được có chút vui sướng, hi vọng hai ấu tể có thể có hảo cảm với mình, nữ tính khố suy giơ tay xoa xoa phần lông vũ mềm mại trên lưng hai bé.

Cũng không thể để một mình cô tiếp xúc với ấu tể, sau khi ôm hồi lâu Y Lôi mới nuối tiếc để chồng mình ôm đi một bé.

Phái nam không có tình cảm tinh tế như phái nữ, đối đãi với ấu tể có chút không biết nên làm thế nào, thế nhưng nhìn thái độ cẩn thận khi ôm ấu tể, sau khi ôm vững thì học theo vợ mình xoa xoa lưng ấu tể.

“Sau này ta làm mẹ của các con được không?” Bị ánh mắt lúng liếng của ấu tể trong lòng nhìn, Y Lôi dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành nói, sau đó còn kéo chồng mình: “Còn đây nữa, đây sẽ là ba các con.”

Cô thực lòng muốn tạo thành một gia đình cho hai ấu tể này, mặc dù chỉ mới tiếp xúc không lâu nhưng Y Lôi cảm thấy hai ấu tể này rất ngoan, cũng rất đáng yêu.

Nếu như có thể thuận lợi nhận nuôi, cô cùng chồng nhất định sẽ yêu thương hai bé.

Dĩ nhiên chúng cũng rất muốn có ba mẹ, vừa nghe nữ tính khố duy vừa nãy đã giúp bọn nó tỉ mỉ chỉnh lý lông chim nói vậy, hai bé chim béo giật giật đôi cánh nhỏ, bất quá không phát ra âm thanh mà nhìn về phía thanh niên.

Mặc dù rất muốn có ba mẹ, cảm giác được dỗ dành như vậy thực sự rất thích, thế nhưng vô luận thế nào thì thanh niên trước mắt đối với bọn nó vẫn quan trọng hơn.

Cũng phát hiện tầm mắt ấu tể, Y Lôi lập tức mở miệng: “Nếu như có thể nhận nuôi hai ấu tể này, chúng tôi cũng không có ý định để hai bé đổi phân hội, vẫn sẽ để hai bé tiếp tục ở lại phân hội Vân Bảo.”

Chỉ cần gia trưởng muốn thì mỗi cuối tuần sẽ có cơ hội gặp ấu tể, tháng sau chính là kỳ nghỉ dài hạn của tất cả các phân hội, bọn họ muốn bồi dưỡng tình cảm với ấu tể cũng không cần gấp gáp.

Nhóm Hạ Kỳ đang bồi ấu tể chơi đùa ở xung quanh đều lặng lẽ vểnh tai, lời đối phương vừa nói quả thực làm dịu đi tâm tình của bọn họ.

Bảo dưỡng ấu tể lâu như vậy, nếu sau khi nhận nuôi ấu tể phải chuyển qua phân hội khác, mặc dù biết đó là chuyện rất bình thường nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút không nỡ.

Hai bé chim béo vẫn luôn nhìn Tạ Loan, cuối cùng vẫn trở lại trong lòng anh, vừa trở lại lồng ngực quen thuộc, hai bé liền củng củng Tạ Loan.

“Bảo bảo, các con muốn để họ làm ba mẹ các con không?” Ôn nhu xoa nắn đôi cánh bé xíu của hai bé, Tạ Loan cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của hai ấu tể, nhẹ giọng hỏi.

Phản ứng của ấu tể rất thành thực, Tạ Loan nhìn thấy ánh mắt của hai bé con hơi sáng lên, quay đầu nhìn hai người muốn làm ba mẹ mình rồi một lần nữa củng củng ngực Tạ Loan, nhỏ giọng kêu.

“Chíp chíp.”

Nghe ấu tể đáp lại, Tạ Loan hướng hai người đối diện gật đầu, điều kiện ấu tể nguyện ý cũng qua ải. Kế tiếp chỉ còn lại vấn đề thủ tục mà thôi, sau khi hoàn thành thì người nhận nuôi chính thức trở thành gia trưởng của hai bé chim béo.

Hai ấu tể vẫn ở lại phân hội Vân Bảo, thoạt nhìn thì mọi người tựa hồ không có gì thay đổi, thế nhưng đối với hai bé chim béo thì hoàn toàn bất đồng.

Chúng nó cũng có ba mẹ rồi.

Hai tân gia trưởng vốn định ôm ấu tể thêm lần nữa rồi rời đi, tuần tới lại tới dẫn hai bé ra ngoài chơi, thế nhưng một mùi hương truyền tới làm bọn họ dừng chân.

Sắp đến giờ ăn của nhân viên, Trịnh Chu từ phòng bếp tiến ra, thuận tiện đặt vài món ăn lên bàn.

Ngửi thấy mùi thơm, hai tân gia trưởng vốn mở nhà hàng nhịn không được nhìn qua, kết quả nhìn thấy vài món ăn chế biến không tệ.

… quả thực làm hai người có chút động tâm.

Mấy năm nay sau khi tinh tế tiến vào trạng thái hòa bình ổn định, mọi người bắt đầu chú trọng với việc hưởng thụ cuộc sống, ngành kinh doanh ăn uống vốn không phát đạt cũng dần dần phát triển, những cửa tiệm nổi danh tinh tế vẫn luôn sáng tạo ra rất nhiều món ăn mới.

Sau khi hỏi thì được thanh niên cung cấp công thức nấu ăn, trong lòng hai người đột nhiên có ý nghĩ, bọn họ muốn mua lại những công thức này.

“Dùng phương thức chia lợi nhuận để mua lại, cậu cảm thấy thế nào?” Bọn họ muốn dùng 20% lợi nhuận cửa hàng để mua tất cả công thức, Y Lôi cho rằng như vậy rất đáng giá.

Phân hội đột nhiên có thêm nguồn vốn, Tạ Loan hiển nhiên rất vui lòng, hai bên rất nhanh liền bàn bạc xong.

Đến lúc tối nghỉ ngơi, Tạ Loan trở lại phòng nghỉ bên ký túc xá.

Từ khi trở về từ Hải Luân Mễ Đặc Tinh, mỗi đêm trên giường anh đều cố định hai ấu tể.

Sau đêm ngủ ở khách sạn trở về Á Tinh, Tạ Loan phát hiện tiểu nhân ngư của phân hội nhà mình không thích ngủ giường vỏ sò nữa, buổi tối chỉ thích ngủ chung với anh.

Bị ấu tể nhân ngư gọi mạt mạt vài tiếng, Tạ Loan không thể nào nhẫn tâm từ chối bé, vì thế mới có tình cảnh hiện tại.

Ngoan ngoãn nằm xuống vị trí giữa giường, lúc Tạ Loan nằm xuống giường, ấu tể nhân ngư liền lăn vào lòng Tạ Loan.

“Mạt mạt~”

Trước khi ngủ gọi thanh niên một tiếng, nghe thanh niên ừm một tiếng đáp lại, ấu tể nhân ngư mới chịu nhắm mắt lại, vây đuôi nhẹ nhàng đong đưa.

Tạ Loan hơi cúi đầu, mấy ngày nay ấu tể nhân ngư vẫn luôn dùng dáng ngủ tựa lưng vào lòng anh, sau đó vươn tay nắm lấy chiếc sừng nhỏ của ấu tể nặc khắ tư ngủ ở bên cạnh.

Nhìn hình ảnh này, Tạ Loan nhịn không được cũng sờ chiếc sừng còn lại của ấu tể nặc khắc tư, lúc định thu hồi tay thì đầu ngón tay đột nhiên truyền tới cảm xúc ướt át.

Con ngươi dựng thẳng nhìn chằm chằm ngón tay thon dài đẹp mắt của thanh niên, lúc đầu ngón tay đưa tới gần, nó liền liếm nhẹ một chút.

Sau khi lưu lại ký hiệu khí tức của mình trên người thanh niên, con nặc khắc tư này híp mắt, từ cổ họng phát ra tiếng gừ gừ nhỏ.

Giây đầu tiên Tạ Loan không kịp phản ứng, giây thứ hai mới rụt tay lại, thế nhưng cuối cùng vẫn vươn tay xoa xoa sống lưng lông xù mềm mại của nó rồi mới nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau phải ôm ấu tể nhân ngư bỏ vào ao nước, sau khi hoàn thành chuyện này, Tạ Loan trở về phòng khách thì bị Hạ Kỳ gọi lại, đối phương nghiêm túc hỏi anh một vấn đề làm anh có chút không kịp chuẩn bị tâm lý.

“A Loan, cậu có muốn nhận nuôi Tiểu Già Nhĩ không?”