Chương 38: Tam hiệp lần hai đến nhà tranh
Sáng hôm sau, đầu giờ Thìn.
Bao Ngạo Thiên thừa dịp trời sớm, dẫn theo Công Tôn tiên sinh và Triển hộ vệ đến nhà tranh bái phỏng, trong tay còn cầm theo bình rượu ngon để làm lễ gặp mặt.
Nhưng lần này hắn lại vồ hụt, Từ tiên sinh không có nhà, đến tên học trò to xác giúp trông nhà nay cũng không thấy, vườn không nhà trống.
Bao công tử giận mắng: “Mẹ kiếp! Tên kia hôm qua không phải nói hôm nay tới gặp sao, giờ thì đến ma cũng không thấy.”
Triển Ngọc Đường im lặng không nói, Công Tôn Thư lại vuốt râu mép bảo rằng: “Công tử, vị học sinh kia cũng chỉ bảo rằng để khi khác đến, hắn chưa hề nói rõ là hôm nay.”
Chợt y lại lắc đầu: “Hơn nữa sáng nay ta bói một quẻ, báo trước là đi chuyến này phải tay không mà về, công tử chẳng chịu tin đó thôi.”
Triển Ngọc Đường đứng sau lưng họ Bao nghe xong gật đầu khẳng định, liếc công tử nhà mình một cái đầy khinh bỉ rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nghiêm túc như chưa làm gì.
Bao Ngạo Thiên bị Công Tôn tiên sinh nói cho á khẩu, chỉ có thể lẩm bẩm một mình: “Có tài văn chương sao không ở yên một chỗ sáng tác, đi gì mà đi lắm thế không biết.”
Triển Ngọc Đường thính giác nhạy bén, chợt lí nhí một câu, bâng quơ như không nói với ai: “Ra ngoài tìm kiếm linh cảm cũng chưa biết chừng.”
Bao công tử lập tức quay người lại nhìn hắn, chỉ thấy tên hộ vệ mi mục nghiêm túc, sừng sững như bức thạch tượng chưa từng chuyển động.
Bao Ngạo Thiên liếc hắn một cái thật sâu, ánh mắt như hóa thành mấy trăm cây dao găm muốn đâm hắn xịt máu.
Lúc này chỉ nghe Công Tôn Thư nói: “Đã không gặp được, xem ra duyên phận chưa tới. Công tử, chúng ta vẫn còn vài nơi phải đi, chi bằng mau chóng khảo sát, định ra đại lý rồi lên đường, đỡ phải chậm trễ thời gian.”
Theo y, mặc dù Từ tiên sinh này có thể xem là kỳ nhân, nhưng cũng không đáng để bọn họ tốn hao nhiều thời gian như vậy.
Giang Hồ Nhật Báo gia đại nghiệp đại, muốn tìm tiểu thuyết gia có tài đâu mà chẳng được, không cần vì một bộ Bạch Xà Truyện mà chấp nhất.
Bao Ngạo Thiên hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, thế là gật đầu đồng ý với ý, về lại trấn làm chính sự.
Nhưng trước khi đi, y nhìn cái bàn xếp ngoài nhà tranh, không biết nghĩ gì mà đặt bình rượu lại đó, sau đó mới phất tay áo trở về Bạch Long Trấn.
Cao hứng mà đến, mất hứng mà về.
Lại nói, lúc này Từ Hiền đang ở đâu?
Tất nhiên vẫn là ở học đường, hắn đang đợi đám học sinh đến nghe giảng.
Hôm kia hắn chỉ dặn Lý Tự Thành thông báo bọn nhỏ là ngày hôm qua được nghỉ, hôm nay tất nhiên đến học bình thường.
Chỉ là nhìn thấy mỗi đứa nhỏ đến lớp đều có gia trưởng đi theo, hắn đoán rằng bố cáo về bọn hung đồ b·ắt c·óc đã được dán lên, Vương lão trưởng trấn cũng thông báo cụ thể cho dân trấn.
Một buổi sáng bình yên trôi qua, ngoại trừ việc nhận bài chép phạt một trăm lần câu ‘Lãng tử hồi đầu’ của Triệu Tiểu Hổ, cùng với việc một vài đứa nhóc mừng rỡ khi có bàn học mới ra, buổi dạy ngày hôm của hắn không có gì khác biệt.
Đến trưa, Từ Hiền dừng xe lăn trước cửa học đường, chào hỏi từng vị gia trưởng đến đón bọn nhỏ về nhà.
Đáng nói là mẹ của Triệu Tiểu Hổ thấy hắn liền xin lỗi, bởi sáng nay tiểu hổ béo thế mà thật sự mách mẹ rằng tiên sinh bắt nạt mình, kết cục bị Hổ ma ma đét đít, còn phải cuống quít xin lỗi tiên sinh.
Ngày hôm nay Từ tiên sinh lại cho bài tập về nhà, bắt phải tính xem trong một nghìn bảy trăm năm tu hành thì Bạch nương tử ăn được bao nhiêu bữa, biết rằng ngày chẵn ăn hai bữa, ngày lẻ chỉ ăn một bữa.
Tiên sinh chỉ vừa dạy phép nhân và chia hai chữ số, đối với đồng học Tiểu Hổ thì bài toán này khó như lên trời.
Cho nên ngày hôm nay hắn càng không muốn nhìn mặt tiên sinh, vừa ra khỏi cửa liền gấp rút cúi đầu chào một cái rồi tót đi ngay.
Từ Hiền cũng không để ý, hắn ngó nghiêng hai đầu hẻm, thấy không có gương mặt khả nghi nào, xem ra đường chủ kia vẫn chưa phát hiện đám thủ hạ của y đ·ã c·hết mất bốn người.
Ước chừng hơn một nén nhang, tất cả học sinh đã ra về hết, chỉ còn lại Lý Tự Thành đứng sau lưng hắn.
Gã chẳng rõ tại sao chân tiên sinh đã khỏi nhưng vẫn còn ngồi xe lăn, nhưng cũng rất biết điều không hỏi, hôm qua Từ Hiền đã nói đây là bí mật.
Lý Tự Thành tay cầm dù, đẩy Từ Hiền rời khỏi hẻm Hướng Dương.
Khi đi ngang qua hẻm bên cạnh, nghe tiếng khóc than ở cuối hẻm, hắn ra hiệu cho Lý Tự Thành dừng lại, tiến vào xem thử.
Vào trong mới thấy một nhà đang có tang, cả gia đình chỉ có một người thanh niên mặc áo gai để tang, trên linh đường có đến bốn chiếc quan tài, khách tới viếng đều tỏ vẻ thương tiếc, thương hại cho thảm cảnh của gia chủ.
Trước cửa nhà còn có một đống rương gỗ, may đây là cuối hẻm cụt nên cũng không cản trở lối đi, chỉ là không biết để làm gì.
Dân trấn lại có bao nhiêu người, đầu phố gặp cuối phố thấy, Từ Hiền và Lý Tự Thành cũng vào trong thắp một nén nhang chia buồn.
Người thanh niên thấy là Từ tiên sinh nổi danh trong trấn cũng không niềm nở bao nhiêu, c·hết cả nhà thì dù là đương kim hoàng đế tới cũng vậy thôi.
Từ Hiền cũng không cho mình là đại nhân vật gì, đốt nén nhang tế bái, để lại chút tiền phúng viếng rồi đi ra, nhường chỗ cho người sau.
Có người biết chuyện, lại muốn nhân dịp tán gẫu với hắn, thế là đến gần cho hay hoàn cảnh nhà này.
Nghe vào mới biết, hôm qua nhà này c·hết mất bốn người, bao gồm tổ phụ, song thân và tiểu đệ của thanh niên.
Sáng nay ngỗ tác có tới nghiệm thi, xác nhận là bọn họ đ·ã c·hết từ trưa hôm qua, bị người dùng đao s·át h·ại, chẳng rõ mục đích là gì, trong nhà cũng không mất mát thứ chi, ngược lại có rất nhiều rương gỗ trống.
Từ Hiền nghe vậy, liền đoán được rất có thể h·ung t·hủ là Tiêu Chiến Viêm, mấy cái rương gỗ kia hắn cũng mường tượng ra dùng để làm gì.
‘Ta không cứu được họ, nhưng kẻ thủ ác cũng đã đền tội, xin nén bi thương.’
Từ Hiền thấy thanh niên mặt mày hốc hác, ảm đạm vô hồn, ánh mắt của hắn rất phức tạp.
Hắn không biết nên nói y may mắn hay là bất hạnh, nếu không phải y hôm qua có việc gấp c·ần s·ang thôn bên cạnh thì e rằng cũng đã hồn về chín suối.
Đó là vạn hạnh.
Nhưng bây giờ thân nhân mất hết, chỉ còn một mình y trên cõi đời này, hắn lại cảm thấy chẳng may mắn gì cho nổi.
Có những người còn sống, họ lại đau khổ hơn những người đ·ã c·hết.
‘Thời gian rồi sẽ chữa lành mọi tổn thương, nhưng vết sẹo thì in hằn mãi mãi.’
Từ Hiền im lặng không nói, chỉ khoát tay ra hiệu cho Lý Tự Thành biết nên đi rồi.
Thẳng tiến về Bắc, Từ Hiền và Lý Tự Thành chẳng mấy chốc đã ra ngoài trấn.
Hắn không muốn những chuyện đáng tiếc xảy ra với người thanh niên kia lại xảy đến với những người khác, nên Từ Hiền nhất định phải mau chóng có thêm manh mối, hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng phải nhiệm vụ nhắc nhở hắn có thể tìm thấy chân tướng trong sách sao, Từ Hiền quyết định đến thư viện lớn nhất của Đan Dương Huyện để tìm manh mối.
Trước khi đi, hắn giao bài tập cho Lý Tự Thành:
Từ bây giờ đến hoàng hôn, gã phải liên tục không ngừng chạy qua chạy lại từ nhà tranh của hắn đến tiểu trấn để luyện【Trục Nhật Thần Bộ】.
Đuổi khéo tên đệ tử quan môn, Từ Hiền tự mình đẩy xe lăn rời xa Bạch Long Trấn một đoạn, quan sát thấy xung quanh không có bóng người nào, hắn liền đứng dậy nhấc chiếc xe lăn của mình bỏ vào trong tay áo, cảnh tượng hết sức thần kỳ, trông khá giống với một con mèo kim loại có màu xanh lam nào đấy.
Sau đó Từ Hiền cởi bỏ áo ngoài, trên người chỉ mặc một bộ y phục giản đơn hết mức có thể, rộng rãi thoáng đãng.
Hắn bắt đầu chạy, vung vãi mồ hôi dưới ánh mặt trời.
Hiển nhiên không chỉ bắt Lý Tự Thành luyện bộ pháp, chính hắn cũng giao bài tập cho mình, đó là chạy từ đây đến trên huyện.
Vì tránh bị người quen bắt gặp, Từ Hiền không phóng mình trên quan đạo mà chọn cách băng thẳng qua cánh rừng, dựa vào công phu của hắn hiện giờ thì dã thú không đáng để sợ.
Hơn nữa việc có các chướng ngại vật như tảng đá, cành cây rậm rạp cũng giúp Từ Hiền luyện tập phản xạ, năng lực né tránh của mình.
Trên hết là chạy trong rừng rậm thiên nhiên giúp hắn gợi nhớ lại cảm giác hóa thân Khoa Phụ, có lợi cho sự tiến bộ khi thi triển【Trục Nhật Thần Bộ】giữa trời nắng thế này.
Từ Hiền không biết là mình lại bỏ lỡ cơ hội gặp mặt nhóm ba người Bao Ngạo Thiên một lần nữa.
Sau khi đến nhà tranh bái phỏng lần hai nhưng bất thành, bọn họ bèn đến gặp trưởng trấn bàn bạc việc mở đại lý của Giang Hồ Nhật Báo, mọi việc diễn ra cũng suôn sẻ.
Giữa trưa Vương lão còn giữ ba người ở lại dùng bữa, thịnh tình không thể chối từ, bọn họ cũng đồng ý.
Khi lão trưởng trấn nói phải bỏ chút thời gian đi đón tôn tử ở học đường, họ cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc Vương Tiểu Minh về đến nhà, nghe tiểu tử này nhắc tiên sinh lại cho bài tập thì mới tỉnh người ra.
Từ những gì hôm qua họ nghe ngóng được, trong trấn chẳng phải chỉ có một vị tiên sinh dạy học là Từ tiên sinh kia sao? Thế là bèn cáo lỗi với trưởng trấn rồi chạy đến học đường tìm.
Nhưng đáng tiếc, nửa đường lại gặp Lý Tự Thành g·iết ra, hỏi gã mới biết Từ Hiền đã đi lên huyện, chỉ có thể bóp tay thở dài, đành than duyên phận chưa tới.
~o0o~