Chương 270: Từ tiên sinh giết người giữa phố
“Từ công tử?” Thấy Từ Hiền đột ngột duỗi tay về phía một sạp hàng đông khách cách chỗ ba người không xa, Vạn Tam Thiên còn tưởng rằng hắn có hứng thú với nó, thế là bèn thấp giọng giới thiệu:
“Chà, Vạn mỗ nghe nói sạp Bồi Linh Lộ này kinh doanh chưa tới một năm, hơn nữa thường thường mười ngày, nửa tháng mới bày bán một lần, nhưng chuyện làm ăn lại hết sức tốt đẹp. Chủ yếu là vì Bồi Linh Lộ mặc dù so ra kém xa Toàn Chân Ngọc Thủy, nhưng diệu dụng lại tương đồng, có thể hỗ trợ đột phá Tiên Thiên cảnh, bồi đắp căn cơ. Thứ này số lượng có hạn, bỉ nhân thấy trên sạp cũng không còn thừa lại mấy bình, công tử ngươi nếu muốn…”
Âm thanh hiền hòa của Vạn Tam Thiên tới đây liền ngưng bặt, không phải vì bị điểm trúng á huyệt, mà bởi vì y vừa nhìn thấy Từ Hiền bắn một thứ gì đó về phía sạp Bồi Linh Lộ.
Véoo!
Thanh thế lẫn tốc độ đều hết sức kinh khủng, dựa vào thị lực siêu phàm của cảnh giới Tiên Thiên mà y cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy mờ mờ, đoán rằng đó là một viên bi sắt.
‘Ta có thể tránh kịp sao? Kể cả khi không b·ị đ·ánh lén?’ Vạn Tam Thiên thầm tự hỏi, y không biết là nếu viên bi đó bay về phía mình, vậy thì uy lực của nó sẽ phải giảm đi phân nửa, mặc dù vẫn hết sức kinh người, nhưng cũng không quá khó để y tránh thoát.
Nhưng đó là đối với người có tu vi Tiên Thiên tầng ba, Thiện Ác cân bằng như Vạn Tam Thiên, còn đối với kẻ chỉ có Tiên Thiên tầng một, Ác khí tràn đầy như Lục Tu Bình mà nói, kết cục của hắn…
Phànhh!
Đầu không vỡ, sọ không nát, nhưng não đã hoàn toàn hủy hoại, hơn hai mươi năm công lực và【Giá Y Thần Công】cảnh giới Đại Thành, Từ Hiền đã có thể làm cho chân khí của mình trở nên hàm súc, ngưng tụ, qua đó dễ dàng lấy【Đạn Chỉ Thần Thông】đục xuyên thiên linh cái của Lục Tu Bình, hơn nữa uy thế chưa tàn, bi sắt lại n·gập s·âu vào cây cột gỗ sau lưng họ Lục thêm ba tấc mới chịu thôi.
[Đại hiệp đã hoàn thành mười lăm vòng Trừ Gian Diệt Bạo, nhận được gói quà thần bí, xin tự kiểm tra trong rương đồ!]
[Đại hiệp nhận được 1314 điểm Thiện Ác]
[Đại hiệp…]
Một loạt thông báo nhảy lên, nhưng Từ Hiền tạm thời không rảnh để ý đến. Nhìn kim quang từ một trượng xa bay về phía mình,【Hiệp Đạo Thiên Thư】đã bị hắn cầm ở trong tay, đợi sau khi nó hấp thụ toàn bộ Hiệp Đạo Tinh Hoa, hắn lập tức xem xét nhật ký phạm tội vừa hiện lên trên mặt giấy, thần sắc thoáng đờ ra trong chốc lát.
Lúc hắn tỉnh táo lại, máu và dịch não cũng bắt đầu tràn ra khỏi hai cái lỗ thủng trước và sau đầu Lục Tu Bình, khiến tên khách nhân đang một tay giao tiền, một tay nhận Bồi Linh Lộ từ họ Lục hoảng sợ muốn c·hết, thậm chí vì đó để tuột lọ dược thủy khỏi tay, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Giết người rồi, ông chủ Lục c·hết rồi!” Chẳng biết là ai thất thanh hét lên, hơn một trăm con mắt lập tức chĩa về sạp Bồi Linh Lộ, trong số đó có khoản ba bốn người liếc đến chỗ Từ Hiền, hiển nhiên đây chính là những kẻ nhìn thấy hắn xuất thủ.
Vụt! Vụt!
Không như một số bộ phận chấp pháp nào đó chỉ xuất hiện khi cục diện đã ngã ngũ, thời gian chưa qua năm nhịp thở, hai tên Huyền Kiếm Vệ đã đạp khinh công mà tới, dựa theo huy hiệu trên ngực, hai người này một là Huyền Kiếm Vệ Hạ Cấp, một là Huyền Kiếm Vệ Trung Cấp, tu vi võ đạo đều là Hậu Thiên thập nhị trọng, tiếp cận đỉnh phong, tuổi nhìn chưa đến ba mươi, tiền đồ xán lạn.
Đặc biệt là tên Huyền Kiếm Vệ Trung Cấp, khí tức của hắn hết sức sâu dày, tựa hồ chẳng mất bao lâu nữa là có thể đạt tới Tiên Thiên cảnh, thăng hàm cao cấp.
“Huyền Kiếm Phủ hành sự, tất cả mọi người ở yên tại chỗ, bất kỳ ai cũng không được loạn động, nếu không coi là hung phạm xử lý!”
Lời này là của tên Huyền Kiếm Vệ Hạ Cấp.
Về tác phong làm việc của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ, đám nhân sĩ giang hồ lăn lộn nhiều năm đều rõ, dù là tân thủ thì cũng rất ít người chưa từng nghe qua, vậy nên chẳng cần nhắc nhở thì họ cũng không dám làm bậy, đang ở đâu thì đứng yên đó.
Thấy lực lượng chấp pháp đã tới, chủ sạp tạp vật bên cạnh nhóm ba người Từ Hiền, một trong số ít những kẻ biết h·ung t·hủ là ai lúc này mới dám lên tiếng:
“Kiếm vệ đại nhân, kẻ g·iết ông chủ Lục chính là hắn, ta tận mắt nhìn thấy!”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay thẳng về phía Từ Hiền, âm thanh dõng dạc như chẳng biết sợ mà gì, mặc dù trước đó hắn còn bị uy lực siêu cường của【Đạn Chỉ Thần Thông】dọa cho hồn vía lên mây.
Thấy có người dắt ngựa đi đầu, những kẻ đã chứng kiến Từ Hiền ra tay cũng lập tức đứng ra phụ họa, trong số đó thậm chí còn có mấy người hoàn toàn không rõ đầu đuôi chân tướng, nhưng thấy vậy cũng nhảy vào hùa theo, quả thật khiến người ta không biết phải nói gì với hành động này.
Trở thành tiêu điểm của mấy chục gần trăm người, mặc dù nhân vật chính của sự kiện không phải bản thân, Vạn Tam Thiên cũng không khỏi nhíu mày một cái, nụ cười luôn treo bên miệng nhạt đi ba phần.
Nhưng nói y sự bị liên lụy thì không phải, bởi mặc dù tiếp xúc chưa lâu, nhưng Vạn Tam Thiên tin là với một kẻ bản lĩnh siêu phàm hơn nữa trí tuệ không cạn như Từ Hiền, hắn không thể nào làm ra chuyện g·iết người giữa phố xá nếu không có nắm chắc.
Không ngoài dự đoán, ý nghĩ này vừa chạy qua trong đầu thì Vạn Tam Thiên đã thấy Từ Hiền giơ ra một chiếc lệnh bài màu đen, y nhận biết nó, đây chính là Phủ Ngoại Lệnh được phát cho những ai từng nhiều lần trợ giúp Huyền Kiếm Phủ, có thể tiền trảm hậu tấu nhân sĩ võ lâm, công dụng đơn giản mà bá đạo đến vô lý.
Quả nhiên, thấy được là Phủ Ngoại Lệnh, đám nhân sĩ giang hồ tại Hồng Lộ Nhai chợt chuyển tầm mắt về phía t·hi t·hể của Lục Tu Bình, thầm phỏng đoán tội lỗi mà hắn đã gây ra rốt cuộc lớn cỡ nào, thế mà bị Từ Hiền trực tiếp đánh g·iết ngay tại chỗ.
Hai tên Huyền Kiếm Vệ thấy được Phủ Ngoại Lệnh cũng chợt nhướn mày, không cần nói gì mà chỉ bằng một ánh mắt, cả hai lập tức phân công làm việc, tên Huyền Kiếm Vệ Hạ Cấp nhảy đến án giữ trước quầy Bồi Linh Lộ, tên còn lại thì đi đến trước mặt Từ Hiền, chắp kiếm thi lễ, mồm miệng liến thoắng nhưng âm thanh lại rất rõ ràng:
“Hạ quan họ Triệu, tên kia họ La, mới nãy trở về phủ ty có nghe Trương đội trưởng nhắc đến một vị tiên sinh họ Từ vừa lĩnh Phủ Ngoại Lệnh, phải chăng chính là các hạ?”
Từ Hiền nhẹ gật đầu, thản nhiên đáp lại: “Triệu đại nhân nói không sai, người mà Trương lão ca nói đến chính là tại hạ.”
Triệu kiếm vệ lúc mới vào phủ ty cũng thường được Trương đội trưởng dìu dắt, nghe Từ Hiền gọi họ Trương là “Trương lão ca” hắn liền đoán được quan hệ giữa hai người nhất định không cạn, thế là tuy nét mặt vẫn nghiêm túc nhưng ánh mắt nhìn Từ Hiền lại thân thiết hơn rất nhiều.
Mặc dù như vậy, nhưng Huyền Kiếm Vệ hành sự nổi tiếng là thiết diện vô tư, có thể vì đại nghĩa diệt thân, thế nên Triệu kiếm vệ vẫn giọng đầy đanh thép hỏi Từ Hiền: “Từ tiên sinh, ngươi đột ngột ra tay s·át h·ại Lục Tu Bình, phải chăng có chứng cớ chứng minh tội hắn đáng c·hết? Mong ngươi lập tức trình ra, nếu không, hạ quan và lão La buộc phải bắt ngươi vì tội g·iết người.”
Từ Hiền nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mặt tỉnh như ruồi đáp rằng: “Vật chứng, tại hạ không có…”
Triệu kiếm vệ liền trợn mắt, nhưng còn chưa kịp chất vấn gì thì đã thấy Từ Hiền trỏ ngón tay về phía Lục Tu Bình, bù thêm nửa câu sau: “…nhưng kẻ này có.”
Nói xong lại chậm rãi lăn bánh đến chỗ quầy Bồi Linh Lộ, thiên nhãn lướt qua, dưới ánh nhìn chăm chăm của hai tên Huyền Kiếm Vệ và đám nhân sĩ giang hồ, Từ Hiền nhặt lấy một lọ dược thủy, sau đó cười nhạt một tiếng rồi nói với gã đàn ông có tu vi Hậu Thiên thập nhất trọng bên cạnh mình: “Các hạ đã từng phục dụng thứ này hay chưa?”
Gã đàn ông đó chính là người đã làm rơi Bồi Linh Lộ, nghe Từ Hiền hỏi vậy, y cho rằng hắn đang muốn chọc tức mình, lập tức dùng ánh mắt đầy giận dữ nhìn hắn, phẫn nộ mà rằng: “Nhờ phúc của ngươi, ta đến giờ vẫn chưa biết Bồi Linh Lộ có vị thế nào.”
Từ Hiền giống như không nhận thấy sự căm hờn của y, nhẹ gật đầu bảo: “Vậy ngươi cũng thật may mắn.”
“Ngươi…” Mặt trướng như màu gan heo, gã đàn ông bị thái độ này của Từ Hiền chọc cho điên tiết, nhưng nghĩ đến thảm trạng của Lục Tu Bình, tất cả cơn giận dữ trong y đều bị giữ lại trong bụng, hóa thành một tiếng hừ lạnh.
Từ Hiền không vì đó bận tâm, chỉ đơn giản là ném lọ Bồi Linh Lộ trong tay cho y, sau đó bình thản nói rằng: “Tất nhiên, nếu ngươi cảm thấy bản thân xui xẻo, vậy có thể thử uống một ngụm xem sao. Có lẽ nó sẽ khiến vận khí của ngươi quay trở lại, chỉ là nhẹ thì cả đời vô vọng Tiên Thiên, nặng thì thọ nguyên tổn hại, yểu mệnh mất sớm.”
Khịt mũi cười một tiếng như cảm thấy lời của mình có vẻ hài hước lắm, hắn chợt nhếch môi, cười như không cười nhìn gã đàn ông kia, hạ thấp giọng tựa đang thì thầm:
“Dù sao cái giá cần trả rất thấp… chẳng phải sao?”
~o0o~