Chương 201: Bị giết cả nhà còn đi chơi gái?
Từ Hiền trả bức huyết thư trở lại vị trí cũ, sau đó cầm lấy tờ Võ Lâm Thời Đại có tiêu đề rất bắt mắt kia lên, bắt đầu nghiên cứu.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, ngoại trừ đưa ra một vài chứng cứ, lập luận chứng minh thảm án diệt môn của Thất Diệp Môn không liên quan gì đến Võ Lâm Minh, lại đặt ra nghi vấn rằng có người muốn vu vạ tội lỗi cho Võ Lâm Minh ra, Từ Hiền thấy Thủy Hoa Thần Bộ kia quả thật có tiếng mà không có miếng, không xứng với hai chữ “thần bộ”.
‘Cũng không hẳn… Nếu như có người chịu đưa tiền bịt miệng, vị Thủy Hoa lão tiền bối này sợ là cũng không ngại che giấu vài thứ. Dù sao Cửu Châu Bộ Khoái Hội kia ngoài mặt cũng chỉ là tổ chức tự do không thuộc về triều đình, có vài hoạt động mờ ám cũng là lẽ thường.’
Nói đến nguồn gốc của Cửu Châu Bộ Khoái Hội phải kể đến từ hơn sáu trăm năm trước, khi mà triều đình Đại Diễn vừa tàn lụi, Đại Vĩnh và Đại Xương mới vừa lập quốc.
Nhớ thời Đại Diễn còn trị vì, cũng tương tự như Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ của Đại Xương ngày nay, bên cạnh một đạo Phá Vũ Quân đảm nhiệm lực lượng vũ trang, Đại Diễn còn thiết lập một cơ quan gọi là Lục Phiến Môn.
“Nha môn lục phiến khai, hữu lý vô tiền mạc tiến lai” (Nha môn có sáu cánh cửa, có lý mà không có tiền thì chớ vào)
Tất nhiên không phải là loại Lục Phiến Môn này.
Đại Diễn Lục Phiến Môn thường chỉ tiếp nhận điều tra, giải quyết các sự kiện chém g·iết của bang phái giang hồ, truy nã trọng phạm của quan phủ, đồng thời có giao tình không cạn với các đại môn phái giang hồ - ví dụ như các đại phái của Võ Lâm Minh, dù là trong triều đình hay ngoài võ lâm đều sở hữu quyền lực rất lớn.
So với Phá Vũ Quân chỉ chuyên đảm đương tay đấm, nhân thủ của Lục Phiến Môn ngoại trừ một thân võ nghệ bất phàm ra còn phải tinh thông tra án, am hiểu các loại thủ đoạn truy tung, thôi miên, lấy lời khai, phân biệt thật giả, v.v… mỗi một vị bộ khoái đều được đào tạo hết sức bài bản, chín thành chín hung phạm trên giang hồ ngày ấy đều kh·iếp đảm thần hồn khi nghe thấy danh tự của họ, nhất là Kim Bài Thần Bộ.
Đồng Bài, Ngân Bài, Kim Bài, đây là phân cấp bộ đầu được giang hồ biết đến nhiều nhất về Lục Phiến Môn, còn về các phân chia chức vụ bộ khoái thông thường, phó bộ đầu, tổng bộ đầu, v.v… trong Lục Phiến Môn ra sao thì chẳng có bao nhiêu người quan tâm.
Vào thời Đại Diễn, một tên bộ đầu muốn có quyền mang Kim Bài, được tôn xưng là Thần Bộ thì tu vi võ đạo ít nhất cũng phải Huyền Tàng, giải quyết được vài chục vụ án lớn, mấy trăm vụ án nhỏ, hơn nữa còn học được năm, mười loại Kỳ Công Dị Thuật có bổ trợ cho việc điều tra, phá án.
Trong mắt bọn ác đồ hung phạm, mỗi một vị Thần Bộ đều là một tôn sát thần đòi mạng, vừa nghe phong thanh về họ là chúng lập tức bỏ chạy thục mạng.
Nhưng đối với đám thiếu hiệp giang hồ thì Thần Bộ của Lục Phiến Môn chính là minh tinh thần tượng, mỗi lần gặp được đều phải thể hiện một phen ân cần, so với lúc gặp kỳ nữ của Giai Nhân Tiểu Các còn cuồng nhiệt hơn vạn lần.
Dù sao thời đại đó cũng chưa xuất hiện Giai Nhân Tiểu Các, lời này không sai được.
Đáng tiếc, sau khi Đại Diễn vong quốc thì Lục Phiến Môn cũng theo đó biến mất.
Đại Vĩnh Thái Tổ không rõ vì lý do gì mà sau khi xưng đế lại không tái thiết lập Lục Phiến Môn, chẳng biết đây có phải là nguyên nhân sâu xa dẫn đến hoàn cảnh khốn khổ của Lý Triêu Thánh bây giờ hay không.
Đại Xương mặc dù cũng xây dựng cơ quan chuyện biệt để đối phó các vấn đề trong giang hồ, nhưng vì muốn làm nhạt đi dấu vết của tiền triều mà bỏ không dùng cái tên Lục Phiến Môn, thay vào đó chính là Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ như ngày nay.
Mãi cho đến ba trăm năm trước, sau khi Đại Lý Đoàn thị thành công mượn sức Đại Xương phản Đại Vĩnh rồi lại bất ngờ cắn ngược Đại Xương, ăn cả hai đầu, chiếm được một nửa địa giới Hành Châu, dựng thành lập quốc, cái tên Lục Phiến Môn mới bắt đầu xuất hiện trở lại, Đại Lý thể hiện rõ ý đồ mượn nhờ uy danh của Lục Phiến Môn thời Đại Diễn mà chiêu dụ nhân tài.
Đáng tiếc, do tướng ăn khó coi của Đoàn thị trước đó mà rất nhiều người trong thiên hạ đều không xem Đại Lý là một nước chính thống, cho nên ý đồ mượn ba chữ Lục Phiến Môn để chiêu dụ nhân tài coi như phá sản, hơn nữa còn thúc đẩy sự hình thành của một tổ chức giang hồ gọi là Cửu Châu Bộ Khoái Hội.
Cửu Châu Bộ Khoái Hội là tập hợp của những vị nhân sĩ võ lâm tôn sùng Đại Diễn Lục Phiến Môn, yêu thích điều tra phá án, ngoại trừ tên cũng như không có triều đình đứng sau chống lưng, Cửu Châu Bộ Khoái Hội và Đại Diễn Lục Phiến Môn không khác gì nhau cả.
Họ dùng lại phân cấp Đồng Bài, Ngân Bài, Kim Bài của Lục Phiến Môn, làm những việc trong phận sự của Lục Phiến Môn, cũng có quy trình đào tạo bộ khoái bài bản, điều kiện xét Kim Bài Thần Bộ cũng khắc nghiệt chẳng kém gì Lục Phiến Môn.
Đến cả giao tình với đại môn phái giang hồ, Cửu Châu Bộ Khoái Hội cũng có, hơn nữa còn thiết lập quan hệ không cạn với Võ Lâm Minh, thường xuyên tiếp nhận phỏng vấn độc quyền của Võ Lâm Thời Đại.
Nhưng Cửu Châu Bộ Khoái Hội đến cùng vẫn chỉ là một tổ chức giang hồ tự phát, nhân sĩ võ lâm không cho là năng lực và uy vọng của họ sánh được với Lục Phiến Môn ngày xưa, mãi cho đến một ngày…
Trên Võ Lâm Thời Đại xuất hiện một bài báo về việc Đại Lý Đoàn thị bí mật cử cao thủ Thần Mạch đến tập kích tổng đà Cửu Châu Bộ Khoái Hội, một tràng lý luận và chứng cứ được đưa ra chiếm đầy cả một trang báo khiến Đại Lý Đoàn thị hết đường chối cãi, thừa nhận là vì sự xuất hiện của Cửu Châu Bộ Khoái Hội làm cản trở kế hoạch phát triển Đại Lý Lục Phiến Môn nên mới đành như thế.
Lúc bấy giờ người ta mới biết, Cửu Châu Bộ Khoái Hội có lẽ cũng không kém gì Lục Phiến Môn ngày xưa, đến cả cao thủ Thần Mạch cảnh cũng có thể bị họ tra ra, năng lực phá án có thể xưng là thông thiên.
Thế là những vị Kim Bài Thần Bộ của Cửu Châu Bộ Khoái Hội cũng trở thành đối tượng sùng bái của đám thiếu hiệp giang hồ, nhận được sự mến mộ cuồng nhiệt hơn cả kỳ nữ của Giai Nhân Tiểu Các.
Vẫn câu nói cũ, Giai Nhân Tiểu Các lúc đó vẫn chưa xuất hiện, lời này không sai được.
‘Một con quái vật có thể qua mặt cả Đại Vĩnh lẫn Đại Xương lại gãy kích dễ dàng trước một thế lực giang hồ? Tổ chức tự phát không có người chống lưng? Nếu có một ngày phát hiện ra kẻ ở sau lưng bọn họ chính là Đoàn thị, e rằng thiên hạ lại được một phen kinh ngạc.’
Từ Hiền buông tờ báo trong tay xuống, trong đầu sinh ra một vài suy đoán không được hay ho cho lắm về Cửu Châu Bộ Khoái Hội, sau khi nhớ lại những gì mình mới đọc được khi nãy trong quyển giang hồ kỳ văn cũ kĩ.
Tạm gác việc nghiên cứu mớ sách báo còn lại trên giá sang một bên, Từ Hiền bước nhanh đến chỗ giường ngủ và tủ quần áo, trước tiên xốc chăn lên tìm kiếm manh mối trên giường, sau đó lại cúi người xuống nhìn dưới gầm giường, cuối cùng trực tiếp xách nó lên để ra giữa phòng, xem xét kỹ càng từ đầu giường cho đến chân giường, nhưng vẫn chẳng có phát hiện gì mới.
Hắn cũng không thất vọng, bắt đầu chuyển sang lục tìm trong tủ quần áo.
Rốt cuộc thì manh mối Từ Hiền muốn tìm là gì? Bằng chứng phạm tội của Binh Châu Long thị ư? Hay là tung tích sống c·hết của chủ nhân căn phòng? Thân phận thật sự của y?
Tất cả đều không phải, cái hắn muốn tìm lúc này là bí kiếp võ công của Thất Diệp Môn. Chẳng phải trên bức huyết thư của vị lão sư phụ có nhắc đến việc truyền hương hỏa của Thất Diệp Môn sao, nếu chủ nhân căn phòng này là đệ tử của lão thì y hẳn phải sở hữu vài quyển bí tịch môn phái mới đúng.
Đã không có trên giá sách, vậy tỉ lệ giấu trong tủ quần áo là rất cao.
Nhưng đáng tiếc, Từ Hiền chưa hề được như nguyện, trong cái tủ mục nát này ngoại trừ mấy bộ y phục không thể mặc được nữa ra thì chẳng còn gì khác, đừng nói bí kiếp, đến một tờ giấy chùi mông cũng không có để mà tìm.
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất thì Từ Hiền đã biết được môn huy của Thất Diệp Môn có hình dạng ra sao.
Một cái phi tiêu có bảy cánh, mỗi cánh có hình dạng giống như nửa chiếc lá cong cong, mềm mại, nhưng phần đầu lại hết sức bén nhọn, tựa hồ sẵn sàng xé rách bất cứ thứ gì bị nó chạm vào.
Nhìn cái môn huy này, không hiểu sao Từ Hiền có cảm giác mình đã thấy nó ở đâu rồi, hơn nữa còn là trong quãng thời gian ở lại Bạch Long Trấn.
Nhắm mắt lại, Từ Hiền bắt đầu hồi tưởng những hình ảnh trong quá khứ ở tiểu trấn, cũng chỉ chừng nửa năm mà thôi, vậy nên chẳng mất bao lâu trong đầu hắn đã hiện ra một cái tên.
Triệu Thất Hoa.
‘Thất Diệp Phi Hoa, hóa ra là nó. Có thể trở thành tên môn phái lẫn môn huy của Thất Diệp Môn, ngón thủ pháp ám khí này xem ra không chỉ Trung Thừa Nhân cấp.’
Đã có đối tượng cụ thể, Từ Hiền liền ngẫm lại những thông tin mình biết được khi thiên thư tái hiện nhật ký phạm tội của lão yêu bà, trong đó có một đoạn giới thiệu sơ sài về thân thế của mụ, lúc Triệu Thất Hoa còn làm kỹ nữ ở… Tiền Châu, Kinh Thạc Phủ.
Bí kiếp【Thất Diệp Phi Hoa】là do mụ trộm được từ trên người một tên khách làng chơi?
Nghĩ tới đây, Từ Hiền chợt nghiêng đầu nhìn đến chỗ bức huyết thư trên giá sách, không nhịn được cười khổ mà rằng: “Thất Diệp Môn tiền bối a Thất Diệp Môn tiền bối, sư phụ của ngươi gọi ngươi nghịch đồ quả thật không sai.”
~o0o~