Chương 2: Cầm kỳ thư họa, tiên sinh đều biết
Trung nguyên đại địa phân cửu châu, nếu nhìn trên bản đồ, lấy Bắc trên Nam dưới, thì Giả Châu của Đại Xương nằm ở dưới cùng mà Lâm Châu lại ở nơi cao nhất.
Đại Vĩnh, Lâm Châu, vùng biên giới Tây Bắc, Bắc Vọng Quan.
Nơi biên ải khí hậu khắc nghiệt, sáu tháng đầu năm thời tiết khô mát, sáu tháng cuối năm tuyết bay rợp trời.
Hiện giờ đang là nửa đầu tháng chạp.
Trong một quán rượu nọ chỉ có bảy tám bộ bàn ghế, thế mà nhìn có vẻ trống trải bởi quan khách chỉ thưa thớt tầm hơn mười người, đều là khách giang hồ.
Uống ngụm rượu nồng, ăn miếng thịt nóng giữa cái khí trời lạnh lẽo này thật không gì bằng. Hiển nhiên những người này đều có ý nghĩ đó nên mới ngồi đây.
“Àiii, Phiên Vân Đại Hiệp thật là hiệp nghĩa vô song, tiếc rằng chuyến này toi công.”
Có vị đao khách vỗ chén rượu xuống bàn mà tiếc hận thay.
Người cùng bàn đối diện với hắn nuốt xuống thịt bò trong miệng, vỗ bàn nói: “Chẳng phải sao, nhiều cao thủ trợ giúp như vậy, bốn tháng qua y gần như đã lật tung cả Bắc Vọng Quan, vẫn là dã tràng xe cát.”
Rượu vào khiến người ta sinh lòng nhiều chuyện, có một vị lão hiệp khách bàn bên cũng nói chêm vào:
“Tên Đoàn thái thú kia thật không phải người, việc ác bất tận, hãm hại lương nhân. Ngoài miệng nói là lưu vong… Hặc, có thể trong âm thầm đã… cũng chưa biết chừng.”
“Ầy, tiếc thay cho hậu nhân Từ gia. Còn chưa nhược quan đã liên tiếp đỗ đầu thi Hương, thi Hội… Đại Vĩnh sáu trăm năm lại được mấy người?”
Có người bất bình: “Thiên tử ấu niên lên ngôi, nếu đại thần trong triều đều không khác họ Đoàn, chẳng phải Đại Vĩnh xong rồi?”
Một vị lãng khách giở giọng bất cần: “Há, vậy thì đến Đại Xương lăn lộn, các tiểu quốc cũng không phải lựa chọn tồi. Cùng lắm lưu lạc dị vực, hải ngoại.”
“Loạn thế còn chưa tới đâu, ngươi đã tính xa như vậy?”
“Lo trước khỏi họa.”
Một người trung niên mập mạp bất mãn đập bàn: “Các ngươi lạc đề, quốc gia hưng vong, đại sự bậc nào? Chỉ nói Phiên Vân Đại Hiệp thôi mà. Không tìm thấy hậu nhân của chí giao hảo hữu, chẳng biết sau đó y định làm gì.”
Có người tin tức linh thông, đáp lại: “Nghe đâu mấy ngày trước đã tiến về Tuyết Vực tìm kiếm.”
“Cái gì!? Dù là cao thủ Huyền Tàng thì tới đó vẫn quá nguy hiểm. Huống chi hậu nhân Từ gia sao có thể ở Tuyết Vực cho được.”
Tuyết Vực nằm ngoài cửu châu, chếch nơi cực Bắc, khí hậu khắc nghiệt, giá rét cực kì, người bình thường dù mặc mười lớp áo cũng có thể c·hết vì mạch máu đông cứng. Hoàn cảnh nơi đó chẳng có mấy sự sống, nghe đồn còn có hung cầm ác thú, cổ vu thuật sĩ hành tẩu.
Bởi vậy nên người kia lắc đầu bảo: “Thì thế, nếu là ta thì đã về Minh Lâm Quận lấy mạng chó tên họ Đoàn kia. Hậu nhân Từ gia e rằng đã gặp độc thủ của hắn rồi.”
“Không biết chuyến đi Tuyết Vực này lại có ai đồng hành, chà chà.”
“Chẳng ai. Bích Can Tú Tài và Thiên Nhai Quân Tử nguyện ý theo, lại bị Phiên Vân Đại Hiệp khước từ rồi.”
Một tên kiếm khách tỏ vẻ nể phục: “Ôi chao, hai vị thanh niên Tiên Thiên đều chấp nhận cùng y dấn thân mạo hiểm, uy vọng của Phiên Vân Đại Hiệp thật là khó ai bì nổi.”
“Thế còn Thiên Y thì sao? Nghe đâu trước đó hậu nhân Từ gia chịu đủ nghiêm hình t·ra t·ấn của cẩu quan, Phiên Vân Đại Hiệp mới đặc biệt thỉnh Thiên Y đến cứu chữa.”
“Chờ được một tháng thì Thiên Y đã rời khỏi rồi. Bệnh nhân của y là cả thiên hạ, sao có thể trì hoãn quá lâu vì một người.”
Một vị thương khách cao gầy nói ra, hai mắt chứa đầy vẻ tôn kính.
“Phải thế, phải thế.”
Đám khách giang hồ trong quán rượu cùng gật gù.
***
[Hiệp Đạo Giang Hồ]
Đó là tên hệ thống của Từ Hiền.
Cách đây bốn tháng, trong đầu hắn bỗng tràn vào ký ức của kiếp trước, hệ thống đột ngột thức tỉnh.
Có lẽ sự xuất hiện của nó làm điên đảo càn khôn, Từ Hiền trong chớp mắt đã băng ngang cửu châu, xuất hiện tại nơi tiểu trấn biên thùy này.
Dân trấn tưởng rằng Từ tiên sinh tính tình tiêu sái, tiêu dao tùy hứng mới thổi sáo hát ca, thật ra đâu phải vậy.
Hắn chỉ là đang cày ‘điểm kinh nghiệm’ của mình mà thôi.
__________________________________________________________________
Danh tính: Từ Tiên Hiệp (Từ Hiền)
Danh hiệu: Không
Danh vọng: Chưa mở
Nghề văn hóa:
【Cầm Sư (Cấp 4)】
【Kỳ Thủ (Cấp 2)】
【Thư Pháp Gia (Cấp 2)】
【Họa Sĩ (Cấp 3)】
【Lão Sư (Cấp 5)】
Nghề thu thập:
【Ngư Phu (Cấp 2)】
Nghề chế tạo:
【Thợ Rèn (Cấp 1)】
【Thợ Mộc (Cấp 2)】
Nghề võ đạo:【Hiệp Giả (Cấp 4)】
Nội lực: 4 năm công lực
Cảnh giới võ đạo: Hậu Thiên tam trọng
Thiên phú: Không
+ Ngoại công:
【Đạn Chỉ Thần Thông (Đăng Đường Nhập Thất)】
+ Nội công:
【Giá Y Thần Công (Tiểu Thành)】
Rương chứa đồ:【Rương Tam Tài】– Chưa có – chưa có
Điểm Thiện Ác: 188
__________________________________________________________________
Hệ thống này khiến hắn giống như một nhân vật trò chơi nhập vai, không cần thiên phú học tập, chỉ cần chịu khó cày cuốc là được.
Thi thoảng rú hai ba câu, rảnh tay liền nâng sáo trúc thổi, cứ thế nghề【Cầm Sư】của hắn lên tới cấp bốn. Chớ thấy【Cầm Sư】mà nghĩ rằng chỉ là đánh đàn, trong đó còn bao hàm ca hát, soạn nhạc, sử dụng các loại nhạc cụ, có thể gọi chính xác hơn là âm nhạc gia.
Mấy nghề còn lại cũng đồng lý như thế, có nghề hắn thiếu quan tâm nên cấp độ không cao, riêng có nghề【Lão Sư】vì đang làm tiên sinh dạy học cho đám trẻ con trong trấn nên tăng cấp nhanh nhất.
Sử dụng âm nhạc khiến người ta quên đi nỗi buồn, gia tăng niềm vui là việc thiện.
Tặng tranh, viết chữ thay người nghèo khổ là việc thiện.
Câu được cá bố thí ăn mày là việc thiện.
Giúp người khác sửa nồi đồng, đóng bàn ghế cũng là việc thiện.
Chơi cờ với trẻ con, người già thế mà cũng là việc thiện.
Càng đừng nói đến việc dạy dỗ trồng người.
Tại sao bá tánh Bạch Long Trấn khi nói đến Từ tiên sinh thường giơ ngón tay cái, chẳng phải do hắn là người đọc sách nhưng không vì thế khinh khi người thiếu học, vẫn đối xử thiện lành với tất cả mọi người hay sao.
Làm việc thiện giúp tăng kinh nghiệm của nghề【Hiệp Giả】nên nghề này có được cấp độ không thấp. Đây cũng là nghề nghiệp quan trọng nhất của Từ Hiền, bởi nó giúp nội lực của hắn tăng trưởng, một cấp độ tăng một năm công lực.
Hành thiện cũng như hành hiệp.
Càn quét ác tặc, tru diệt ma đầu là hiệp.
Nhặt của rơi trả lại người mất, phát cháo nóng cho nạn dân cũng là hiệp.
Người không chia sang hèn, hiệp bất phân đại tiểu.
Cho nên Từ Hiền rất nguyện ý hành hiệp, không phải vì hắn lòng mang chính khí vô song, chỉ vì phải như vậy hắn mới có thể mạnh lên.
Hết cách, đây là một hệ thống đại hiệp, không phải hệ thống phản diện.
Cửa hàng hệ thống có bán các loại kỳ dược, thần binh, bảo giáp, bí tịch, v.v… đủ loại vật phẩm diệu kỳ, nhưng muốn mua thì cần phải có điểm Thiện Ác.
Điểm Thiện Ác có thể kiếm được khi hoàn thành nhiệm vụ. Từ Hiền tích lũy bốn tháng nay đã kiếm gần đủ điểm mua【Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao】rồi.
‘Nhiệm vụ thông thường cho quá ít điểm. Chờ trị lành chân ta cũng nên làm các nhiệm vụ tiêu diệt ác đồ.’
Hiệp bất phân đại tiểu, nhưng hệ thống phân. Nhiệm vụ dạy học cả tháng trời cho Điểm Thiện Ác chỉ nhiều bằng g·iết một tên sơn tặc. Nếu không phải hai chân bất tiện thì hắn đã cầm kiếm lưu lạc chân trời, hơi sức đâu mà ngâm trong cầm kỳ thư họa.
Trong lúc Từ Hiền còn đang ngẫm nghĩ vẩn vơ, giọng nói vang như tiếng chuông đồng của Lý Tự Thành kéo hắn trở lại thực tại.
“Tiên sinh, đã tới Bảo An Đường!”
Từ Hiền “ừm” một tiếng, vừa choàng tỉnh đã thấy Lý Tự Thành nâng cả hắn và xe lăn vượt qua bậc tam cấp của Bảo An Đường, gương mặt không hề nhăn nhó, trông hết sức nhẹ nhàng.
Vì vậy Lý Tự Thành liền nghe tiên sinh nhà mình tới một câu hát ngẫu hứng: “Lực bạt sơn hềề…ề…ề, khí cái thếế… ế… ê.”
Ngay sau đó là giọng nói ôn hòa của một người đàn ông:
“Vừa nghe câu ca đã biết Từ tiên sinh ghé qua. Sự thần dũng của Tiểu Ngưu à không, Tự Thành vốn đã phi phàm từ thuở nhỏ, đúng là lực khả bạt sơn.”
Lý Tự Thành nghe vậy chỉ biết gãi đầu chào hỏi: “Hứa đại phu.”
Bốn ngón tay trái đặt lên bốn ngón tay phải, hai ngón cái hướng lên, Từ Hiền hơi cong cánh tay lại, cúi người biên độ nhỏ, nhẹ nhàng thi lễ:
“Gặp qua Hứa đại phu.”
Lý Tự Thành thấy vậy cũng vội bắt chước theo, nhưng trông hổ vẽ mèo dẫn đến tư thế của gã khá buồn cười.
Thứ lễ nghi lạ lùng này khiến Hứa đại phu nghĩ mãi không ra xuất xứ từ nơi nào, chỉ là cảm thấy trịnh trọng hơi quá. Y nào biết Từ Hiền cũng chỉ bắt chước theo hình ảnh trong ký ức kiếp trước, sao lại rõ từ đâu mà có.
“Tiên sinh đa lễ rồi.” Thấy thú vị, Hứa đại phu cũng học theo hành lễ.
Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, thu về tư thế bình thường.
Lý Tự Thành thấy vậy cũng đứng thẳng người. Từ hướng của gã nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tuổi tam tuần, trang phục như một văn sĩ đang đứng sau quầy thuốc, vẻ mặt ôn hòa chào đón bọn họ.
Hai mảng tường trái phải đều có treo mấy bức thư họa, thêm phần phụ trợ cho khí khái văn nhân của y.
Nhưng y thật sự không phải văn nhân, cũng chưa từng tham gia khoa cử, mười mấy năm trước chỉ là học đồ của một y quán trên huyện.
Hứa đại phu, bổn danh Hứa Tuyên, sau khi thành gia lập thất thì đến Bạch Long Trấn định cư, mở Bảo An Đường chẩn bệnh cho dân trấn đã được mười năm, là một trong những danh nhân trong trấn.
Hứa Tuyên nổi tiếng là thiện nhân, thường xuyên trị chữa miễn phí cho những kẻ bần hàn.
Bốn tháng trước, Từ Hiền cũng trở thành một trong những người được y chữa bệnh không thu tiền.
~o0o~