Chương 183: Tư Mã Vô Tình, Âu Dương Vô Địch
Đầu giờ Tỵ, trên một con đường mòn, chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】lấy vận tốc chưa tới tám mươi dặm một giờ thong thả tiến về phía trước, không dám phóng nhanh chẳng phải vì đường xấu, mà chỉ vì người đang điều khiển nó là một tên to xác tay chân vụng về.
Điều khiển “con khoái mã” với tốc độ rùa bộ, Lý Tự Thành lại phải gồng hết cơ bắp toàn thân, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, vẻ mặt căng thẳng chẳng khác gì táo bón.
Chỉ vừa mới một ngày mà tay lái của Lý Tự Thành đã tiến bộ như vậy, đó cũng là nhờ vào cây thước màu đen mà Từ Hiền đang gác đằng sau gáy gã.
Vuốt ve cái đầu nhỏ của Đậu Phụ, Từ Hiền ngẩng mặt nhìn trời, ánh mắt ra chiều suy nghĩ.
Chừng một canh giờ trước, hắn đã được ăn vào món chim sẻ nướng lá chanh của A Nhị bếp trưởng, quả thật mỹ vị vô cùng, nhưng cũng không đủ để hắn đến giờ này vẫn nhớ mãi không quên.
Từ Hiền là đang nghĩ đến một chuyện khác.
“Từ tiên sinh, ngươi thế mà biết Toàn Chân Kiếm Pháp, không lẽ chính là môn hạ Toàn Chân? Nhưng nếu như thế, ngươi còn hỏi Lý mỗ về Toàn Chân Giáo làm gì?”
Đây chính là lời của Lý Bất Mặc khi y nhìn thấy Từ Hiền dùng kiếm khí biểu diễn vài thức【Toàn Chân Kiếm Pháp】của mình, lúc đó hắn thật sự đã lặng người một lúc.
Từ Hiền không rõ là ký ức tiền kiếp của mình có vấn đề hay là thế giới này có vấn đề. Hoặc là… cả hai?
Nhưng dù là gì đi nữa thì bây giờ hắn cũng chỉ là một tên võ tu Hậu Thiên cảnh nhỏ yếu, có lẽ phải chờ đến Thần Mạch cảnh hoặc thậm chí cao hơn mới có tư cách dòm ngó tới.
Chuyện trước mắt, chính là giải quyết tàn dư Sát Thần Môn.
Liếc qua【Tầm Hung Kính】một cái, Từ Hiền khỏ nhẹ【Trọng Đạo Xích】lên vai Lý Tự Thành, thong dong bảo rằng: “Tự Thành, tăng tốc, năm dặm nữa thôi!”
“Vâng, tiên sinh!” Âm thanh căng cứng, nét mặt căng thẳng, Lý Tự Thành lớn giọng đáp lại, thi triển một loạt thao tác như thần khiến vận tốc của chiếc Bão Nguyên Xa tăng từ tám mươi dặm một giờ lên… tám mươi mốt dặm một giờ.
Từ Hiền thở dài lắc đầu, trực tiếp bẻ một mảnh gỗ nhỏ từ khúc Tụ Linh Mộc trong mồm Đậu Phụ, sau đó lấy【Đạn Chỉ Thần Thông】búng nó đi, chuẩn xác đánh vào cơ quan tăng tốc của chiếc chiến xa.
【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】chẳng mấy chốc đã phóng nhanh gấp hai lần trước đó, tiến gần hơn đến chỗ mục tiêu của Từ Hiền.
Vèoo!
Bụi đất tung bay, hai con ngươi của Lý Tự Thành như bị lé, một con thì để ý đường đi, một con thì nhìn chằm chằm vào phanh xe.
Hai mắt cay cay, sợ là nếu tình trạng này kéo dài quá lâu thì gã sẽ bị lé thật luôn mất.
Nhưng may mắn làm sao, những thửa lúa mà Lý Tự Thành và tiên sinh của gã muốn gặt không biết vì lý do gì cũng đang di chuyển đến gần chỗ hai người, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trong tầm mắt của gã.
“Tiên sinh, đằng trước có người!” Lý Tự Thành hô lên.
Từ Hiền cũng nhìn thấy, hắn lại búng một mảnh gỗ nhỏ vào cơ quan giảm tốc, đồng thời trầm giọng bảo: “Dừng xe.”
Kíttt!
Trượt đi thêm một đoạn ngắn, chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】dừng lại giữa đường, hơn nữa thân xe còn vừa hay xoay ngang lại chắn trước mặt những kẻ đang lao tới từ hướng đối diện.
Nhìn hai tên võ tu đầy mỡ đang nhảy nhót ở đằng trước, Lý Tự Thành nhảy khỏi xe, thiết côn vào tay, vẻ mặt ngờ ngợ nói với Từ Hiền rằng: “Tiên sinh, đệ tử hình như đã gặp hai người này ở đâu rồi.”
Từ Hiền vẫn ôm Đậu Phụ ngồi trên xe, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một viên bi sắt. Nhìn hai thân ảnh mập mạp kia, hắn liền cười nhạt: “Hai vị này ngày hôm qua cũng ở tửu lâu, ngươi đương nhiên đã gặp qua.”
“Vậy kẻ địch của chúng ta chính là bốn kẻ sau lưng họ sao tiên sinh?” Lý Tự Thành vừa hỏi vừa thủ thế, nắm đấm giơ lên trước ngực, trường côn dựng chéo sau lưng, hai chân mở rộng bày ra thế quét lá.
Lý Tự Thành không hiểu rõ, nhưng gã bất tri bất giác dung hòa ba loại võ học gồm côn pháp, quyền pháp và thoái pháp vào trong một tư thế, thiên tư võ đạo cao siêu có thể thấy được lốm đốm.
Từ Hiền nhìn qua, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó trông bộ dáng chạy trối c·hết của hai tên mập kia mà lẩm bẩm rằng: “Bị bốn tên hung đồ Tiên Thiên t·ruy s·át mà còn có thể chạy, hai kẻ này cũng không đơn giản.”
Trong lòng chợt sinh ra vài phần hứng thú với đôi huynh đệ mập mạp kia, Từ Hiền nói một tiếng “phải” để đáp lời Lý Tự Thành, sau đó lại bảo:
“Lên thôi Tự Thành, cũng vừa hay có đối tượng cho ngươi luyện tập thoái pháp. Nhớ lấy, nếu không cần thiết thì không nên thi triển những võ học khác, dù sao muốn kiếm được mục tiêu đối luyện tốt như thế cũng không dễ dàng.”
Thái độ thản nhiên khi nói ra lời này, rõ ràng là Từ Hiền không coi bọn hung đồ Tiên Thiên này vào đâu, cũng phải khi mà kẻ có cảnh giới cao nhất trong bọn chúng chỉ là Tiên Thiên tầng ba.
“Vâng, tiên sinh!” Nghe được lời hắn, Lý Tự Thành ứng thanh đáp lại, sau đó hai chân liền đạp【Trục Nhật Thần Bộ】chạy tới đằng trước.
Côn giữ sau lưng, trong ánh mắt kinh hãi và ngỡ ngàng của hai huynh đệ mập mạp, Lý Tự Thành nhún người nhảy vọt qua đỉnh đầu cả hai, cước như kình phong, hai chân cắt chéo, cùng một lúc đá thẳng mặt hai tên hung đồ Tiên Thiên ở trước nhất.
Hai tên mập kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng chân không dừng lại dù chỉ một khắc, đợi đến khi không còn cảm nhận được sự truy đuổi của bọn man rợ kia nữa, hai kẻ này mới chịu dừng lại thở dốc.
Huỵch!
Ngồi bệt ra đất, béo đệ đệ hỏi béo ca ca: “Thần thánh phương nào vậy, đại ca biết không?”
“Sao mà biết chứ? Nhưng có thể ngồi được thứ này… chậc chậc!” Người sau gõ tay lên bánh xe của chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】 giọng điệu xuýt xoa.
“Hai vị, người mà các ngươi đang nói tới chính là đồ đệ của tại hạ.” Một giọng nói bất chợt vang lên, hai huynh đệ mập mạp hoảng hốt nhìn lên, lập tức trong thấy được khuôn mặt tuấn lãng, hiền hòa cùng nụ cười tự tiếu phi tiếu của Từ Hiền.
‘Là hắn!’ Hai người quay mặt nhìn nhau, tức khắc nhận ra đây chính là chủ nhân của món nai nướng mà cả hai từng chảy nước miếng ảo tưởng về nó.
Đáng tiếc, ảo tưởng đó giờ đã xa vời.
Nghĩ đến việc tối qua bị một kẻ thần bí vô thanh vô tức làm cho mình ăn phân, hai huynh đệ liền đoán ra Từ Hiền rất có thể chính là kẻ đó, hắn chơi họ một vố thúi như vậy cũng vì biết được cả hai dám đánh chủ ý lên con sủng vật của mình.
Suy ra được tiền căn hậu quả trong đó, béo ca ca và béo đệ đệ không hẹn mà cùng nở nụ cười nịnh nọt nhìn Từ Hiền, thái độ khúm núm, đồng thanh nói rằng: “Tiền bối, tạ ơn ngài cứu mạng huynh đệ bọn ta, Tư Mã Vô Tình/ Âu Dương Vô Địch cảm kích vô cùng.”
“Ân của ngài như núi cao vời vợi!” Béo ca ca – Tư Mã Vô Tình ngước đầu nhìn lên trời, tay trái đưa lên múa minh họa.
“Đức của ngài như biển cả mênh mông!” Béo đệ đệ - Âu Dương Vô Địch cúi đầu nhìn xuống, tay phải đưa ngang nửa vòng diễn tả đại dương.
Nói xong hai câu này, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch tiếp tục đồng thanh: “Đại ân đại đức, như sơn như hải, bao la vô tận, thâm sâu khôn xiết, huynh đệ bọn ta không biết lấy gì báo đáp mới xứng đáng với ân đức này, chỉ đành khắc ghi vào trong tâm khảm, đến c·hết cũng mang theo.”
Từ Hiền: “…”
Véo!
Một viên bi sắt rời tay, trợ giúp Lý Tự Thành đánh lui tên hung đồ Tiên Thiên đang định ám toán gã, Từ Hiền nhìn vẻ mặt tình thâm ý thiết của hai kẻ dở hơi trước mặt mình, bỗng cảm thấy có phần đau đầu.
Nhất tâm nhị dụng, hắn phân một nửa tinh thần ra để ý đến chiến cuộc của Lý Tự Thành, giúp đồ đệ của mình lược trận, một nửa tinh thần còn lại để ứng đối hai tên mập trước mắt.
Hắn cũng đến ạ với trình độ vô sỉ của họ.
“Nhị vị, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đó chẳng phải đạo nghĩa giang hồ sao, nào đến mức ân như cao sơn, đức như đại hải mà các ngươi làm quá lên. Hơn nữa, trông tại hạ thật sự có già đến mức để bị gọi là tiền bối ư?”
Lại búng đi thêm một viên bi sắt, Từ Hiền giả bộ cười khổ mà hỏi hai huynh đệ mập mạp.
Hai tên mập đồng loạt lắc đầu.
Tư Mã Vô Tình nói: “Sư phụ ta có dạy…”
Âu Dương Vô Địch tiếp lời: “…rằng đạt giả vi tiên!”
Tư Mã Vô Tình: “Ai võ nghệ bậc thầy…”
Âu Dương Vô Địch: “…đương nhiên là tiền bối!”
Sau đó Tư Mã Vô Tình còn phản bác câu trước của Từ Hiền: “Hơn nữa đối với huynh đệ ta mà nói, sinh mệnh lớn bằng trời. Vậy nên người nào cứu được tánh mạng của bọn ta, trong mắt bọn ta chẳng khác nào vừa hóa giải thiên địa đại kiếp vậy, nói ân đức như núi như biển còn là kém lắm thay!”
Âu Dương Vô Địch gật gù tán đồng: “Đúng vậy, đúng vậy, lý phải như thế!”
Từ Hiền: “…”
PHỤC! PHỤC! PHỤC! ngoại trừ cho bọn họ một chữ phục nhấn mạnh ba lần, Từ Hiền cũng không biết nên dùng gì để diễn tả tâm tình của mình trước đôi “kỳ nhân dị sĩ” này.
Cảm nhận được có hai tên hung đồ Tiên Thiên thoát khỏi Lý Tự Thành mà vung đao múa kiếm xông tới chỗ mình, bi sắt lại trượt khỏi tay áo, rơi vào trong lòng bàn tay của Từ Hiền.
‘Không biết là minh sư bậc nào dạy dỗ ra được hai vị nhân tài như vậy, họ Từ này cũng muốn được diện kiến một lần.’
Hắn nghĩ thầm.
Trường An Thành, trong Ngự thiện phòng nơi cấm cung đại nội, tít trên xà nhà, một thân ảnh thấp bé chợt đưa tay lên gãi mũi.
‘Quái tai, suýt nữa thì bại lộ! Chẳng lẽ là hai thằng ôn con trời đánh đang chửi lén sau lưng lão phu? Hừm, kệ cha chúng nó, Thất Thải Long Tiên Ngư sắp lên dĩa rồi, lão phu phải liếm thử cái rồi tính.’
~o0o~