Chương 180: Môn hạ Toàn Chân trải khắp cửu châu?
Ba vị đạo sĩ, một già hai trẻ đứng ngay trước cửa phòng bên cạnh, trông bọn họ có vẻ như đang chờ Lý Bất Mặc và Từ Hiền, hoặc có thể nói chính xác hơn là chờ Lý Bất Mặc.
Thông qua việc ánh mắt của họ ngay lập tức tập trung vào Lý huynh khi hai người ra cửa, Từ Hiền có thể dễ dàng đoán được điều đó.
Tiên Thiên tầng bốn, Hậu Thiên tầng chín và Hậu Thiên tầng năm, đây chính là cảnh giới võ đạo của sư đồ ba người trước mặt, Từ Hiền đã soi ra từ hôm qua.
Chớ thấy đạo sĩ già chỉ có Tiên Thiên tầng bốn mà nhầm, Từ Hiền tuy có thể đánh ngang tay với cao thủ Tiên Thiên tầng bảy như Trác Thủy Phân, nhưng chưa chắc đã có thể đánh thắng được đạo sĩ già.
Bởi dựa vào Thiện Ác khí sau đầu lão mà hắn thấy được, công hiệu gia tăng chiến lực của danh hiệu Trừ Ác Tiểu Hiệp Sĩ và thiên phú【Hiệp Đạo Thiên Mạch】đều trở nên vô dụng, thực lực của Từ Hiền sẽ giảm sút cực nhiều nếu phải đối đầu với lão.
Nhưng cũng vì đạo sĩ già không phải ác nhân nên Từ Hiền cũng chẳng có lý do gì để đối địch cả, hắn lúc này chỉ hiếu kỳ một chuyện là lão và hai tên đồ đệ tìm Lý Bất Mặc có chuyện gì thôi.
Hiển nhiên, từ hành động đứng dậy bỏ đi của ba người vào tối qua, Từ Hiền không cho là bọn họ có quen biết gì với Lý Bất Mặc.
Không bày Tam Thanh quyết mà chỉ ôm quyền chắp tay như nhân sĩ giang hồ thông thường, lão đạo sĩ cũng chẳng hô “Vô Lượng Thiên Tôn” trực tiếp tự giới thiệu để chào hỏi:
“Bần đạo Ất Hư Tử, Toàn Chân Thất Diệu Quán quán chủ, gặp qua Lý Thi Quân và Từ công tử.” Mặc dù mục đích của lão chủ yếu là muốn tìm Lý Bất Mặc, nhưng trí nhớ của Ất Hư Tử hiển nhiên cũng không tệ, vẫn nhớ được Từ Hiền tên gì.
Hai tên tiểu đạo sĩ gặp lão sư phụ nhà mình hành lễ, ngay lập tức vội vàng học theo: “Tiểu đạo Dương Thanh Quân/ Dương Thanh Phong gặp qua Thi Quân và Từ công tử.”
‘Là huynh đệ ruột thịt sao…’ Nghe tên của hai người, lại xét thấy diện mạo của hai gã đạo sĩ trẻ này có vài phần tương đồng, Từ Hiền cảm thấy suy đoán của mình có lẽ là đúng.
“Lý Bất Mặc gặp qua ba vị đạo trưởng.”
Nghe Lý huynh lên tiếng chào hỏi, Từ Hiền lập tức hoàn hồn, cũng chắp tay thi lễ: “Từ Hiền gặp qua ba vị đạo trưởng.”
Dứt lời hắn liền khiển Thiên Cơ Xa lui về sau nửa thân vị, tỏ vẻ sẽ không can thiệp vào cuộc nói chuyện của sư đồ Ất Hư Tử và Lý Bất Mặc.
Gặp Từ Hiền lịch sự hữu lễ như vậy, Ất Hư Tử mỉm cười cho hắn một ánh mắt cảm kích, sau đó bèn thò tay vào trong ngực áo lấy ra một quyển bí tịch đưa cho tên đồ đệ có tu vi cao hơn là Dương Thanh Quân, người sau giơ hai tay nhận lấy rồi đi đến trước mặt Lý Bất Mặc, dâng bí tịch lên và khom người nói rằng:
“Thưa Thi Quân, nhờ có ơn ngài dẫn dụ ác tặc mà Thanh Quân và xá đệ Thanh Phong mới có thể rửa được thù nhà, huynh đệ chúng ta không biết lấy gì để báo đáp ân này, chỉ có một quyển bí cấp võ công tìm thấy trên người ác tặc, xin dâng lại cho ngài để tỏ lòng cảm kích, mong Thi Quân đừng chê!”
Nói là dâng bí tịch trả ơn, nhưng thực tế thì sau khi g·iết c·hết Điền Minh đêm qua, đạt được【Truy Phong Đao Pháp】trên người hắn, sư đồ Ất Hư Tử đã sao chép lại một bản rồi, có điều trên giang hồ thì đây cũng chỉ là hành động bình thường, không có gì đáng chê trách cả.
Cái đáng chê trách ở đây, là rõ ràng có chung kẻ thù, nhưng khi xung đột giữa Lý Bất Mặc và bọn Điền Minh diễn ra, Ất Hư Tử và hai tên đồ đệ nhà lão lại tranh thủ chạy trước, một chút do dự cũng không có.
Đương nhiên, cũng có thể giải thích là do Dương Thanh Quân và Dương Thanh Phong võ nghệ thấp kém, vì bảo vệ hai người nên Ất Hư Tử mới đành ra quyết định như vậy, nhưng về mặt đạo nghĩa giang hồ thì đến cùng vẫn là chưa trọn.
Từ Hiền lại không bình phẩm gì, giang hồ hiểm ác, hành động đêm qua của thầy trò Ất Hư Tử đối với mà nói không đúng cũng không sai, dù sao họ và Lý Bất Mặc vốn chẳng quen biết gì, không có nghĩa vụ phải đồng sinh cộng tử với y.
Bản thân Từ Hiền thì khác, hắn muốn kết giao bằng hữu với Lý Bất Mặc, cũng muốn t·rừng t·rị ác nhân, vậy nên mới quyết định ra tay trợ giúp.
Hơn nữa so với nhân phẩm của ba người Ất Hư Tử, cái hắn càng quan tâm hơn lúc này là môn phái của họ.
‘Toàn Chân Thất Diệu Quán, là trùng hợp hay là bọn họ thật sự có quan hệ gì với Toàn Chân Giáo?’ Ánh mắt đăm chiêu, Từ Hiền vuốt cằm tự hỏi.
Trong lúc đó, Lý Bất Mặc đã nhận lấy quyển bí tịch từ tay Dương Thanh Quân, nhìn hắn và đệ đệ của hắn khom người bái tạ mình, y bèn cười nhạt một tiếng, lắc đầu bảo rằng:
“Lý mỗ chỉ như một miếng thịt thơm dẫn dụ bọn chó tới mà thôi, không có công lao gì đáng kể. Nói đến người giúp hai vị báo được thù nhà, ta không thể không nhắc tới Thiên Hồ Hiệp, vị đại hiệp thần bí này mới là người mà hai vị đạo trưởng nên cảm tạ.”
Sau đó đến liếc cũng không thèm liếc một cái, Lý Bất Mặc liền đưa lại quyển bí tịch trong tay mình cho Từ Hiền, ánh mắt chợt hiện lên vài phần ý nhị, giọng điệu cợt nhã bảo rằng:
“Lý mỗ vốn ghét đao thích kiếm, quyển Truy Phong Đao Pháp này đối với ta coi như vô dụng, chi bằng tặng lại cho Từ tiên sinh ngươi.”
Gặp qua Thiên Hồ Hiệp dùng đao, Lý Bất Mặc cho rằng Từ Hiền sẽ thích món quà này của mình.
Từ Hiền dở khóc dở cười với y, không biết làm sao, chỉ có thể nói một câu “cung kính không bằng tuân mệnh” thu【Truy Phong Đao Pháp】vào trong tay áo của mình.
Hắn đã gặp qua Điền Minh thi triển loại đao pháp này, cảm thấy lộ số của nó có phần không hợp với phong cách dùng đao của mình.
Bởi lẽ đao của Từ Hiền thuộc về trường phái quý tinh bất quý đa, tốc độ xuất đao đương nhiên phải nhanh, nhưng là thuộc dạng nhanh đến độ nhất đao tất sát, chứ không phải theo kiểu lấy số lượng nhát đao chém ra để áp đảo địch thủ như Truy Phong Đao.
Gặp Lý Bất Mặc vừa cầm tới bí tịch họ dâng đã vội trao tay lại tặng cho người khác, Dương Thanh Phong chợt thấy có phần tức tối, cảm giác như Thi Quân này đang khinh thường mình vậy.
Có điều kẻ này trời sinh bản tính nhát gan, yếu đuối, nên trong mắt chỉ thoáng hiện lên một vệt bất mãn liền cúi thấp đầu che đậy đi, không dám hó hé một câu nào.
Huynh trưởng của hắn Dương Thanh Quân không có ý kiến gì, dù sao thì họ cũng đã chép lại bí tịch, tặng thì cũng tặng đi rồi, xử trí thế nào là chuyện của Lý Bất Mặc, không đáng để hắn tiếp tục bận tâm.
Về phần Ất Hư Tử, lão chợt chuyển sự chú ý sang phía Từ Hiền, muốn dùng đôi hỏa nhãn kim tinh của mình nhìn xem kẻ này là thần thánh phương nào, sao chỉ vừa mới kết bạn tối qua mà nay đã thân thiết tới độ khiến Lý Bất Mặc tùy ý tặng bí cấp võ công, hơn nữa còn được y mời vào phòng gặp riêng.
Nhưng lão cũng biết mình không thể trực tiếp hỏi vì sao hai người lại kết thân nhanh như thế được, nên chỉ có thể chôn sự tò mò xuống đáy lòng.
Nghĩ tới cái danh hào mà Lý Bất Mặc vừa nhắc đến, Ất Hư Tử bèn hỏi: “Không biết Thi Quân nhắc đến Thiên Hồ Hiệp là thần thánh phương nào, cớ sao kẻ này lại là người mà sư đồ bần đạo nên cảm tạ?”
Lý Bất Mặc cười nhạt một tiếng, chậm rãi giải đáp cho lão hay:
“Nói thật với đạo trưởng là Lý mỗ cũng không rõ Thiên Hồ Hiệp kia là ai, có lẽ giống như danh hiệu của hắn, Thiên Hồ Hiệp chính là một vị tiên hồ do trời phái xuống để hành hiệp cũng chưa biết chừng.”
Bịa ra một câu chuyện cười, y nói tiếp: “Nhớ đêm qua, đương lúc Lý mỗ bị lâm vào thế khó, song quyền nan địch tứ thủ, chính Thiên Hồ Hiệp này đã ngự đao hàng thế, giúp ta giải nguy trong lúc đại nạn lâm đầu, ác nhân chính là do hắn dọa chạy đấy, quả thật là chân hào kiệt vậy!”
Nói đến đây, Lý Bất Mặc lộ ra nét mặt nghĩ lại mà kinh, kể rằng: “Đoạn Nhạc Kiếm và Truy Phong Đao cùng nhau chạy trốn, người trước bị Thiên Hồ Hiệp một đao lấy mạng, kẻ sau thì kịp thoát được một kiếp, nhưng sau đó kết cục thế nào thì chắc đạo trưởng và hai vị ái đồ rõ hơn Lý mỗ.”
Mặc dù Thi Quân hoàn toàn không có thâm ý gì khi kể lại chuyện này, nhưng nghe được “song quyền nan địch tứ thủ” “giải nguy trong lúc đại nạn lâm đầu” “chân hào kiệt” Ất Hư Tử vẫn cảm thấy mặt mo nóng rát.
Có điều lão đạo này sống đã nhiều năm, da mặt đủ dày, cho nên chỉ cười khan một tiếng rồi giả bộ cảm thán: “Không nghe Thi Quân nói lại thì bần đạo cũng không biết ân nhân của bọn ta không chỉ có một người, đa tạ Thi Quân đã cáo tri cho hay!”
Khom người chắp tay nói tạ, lão lập tức chuyển sang đánh bài chuồn: “E rằng Lý Thi Quân và Từ công tử còn có chuyện riêng, sư đồ chúng ta cũng không tiếp tục làm phiền nhị vị, xin được cáo lui vậy!”
Nói xong, lão và hai tên đồ đệ nhà mình một lần nữa nói lời cảm ơn Lý Bất Mặc, trịnh trọng thi lễ rồi không dừng lại một phút giây nào, vọt thẳng xuống lầu dưới.
“Thật hiểu lễ nghĩa, trên giang hồ cũng không thấy nhiều.” Lý Bất Mặc gặp họ khuất bóng nơi hành lang, bèn khẽ cảm thán một câu.
Từ Hiền không bình luận gì, cũng vờ như chưa từng nghe Lý Bất Mặc nhắc đến Thiên Hồ Hiệp gì đó, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi y:
“Lý huynh, ta nghe Ất Hư Tử đạo trưởng xưng là đến từ Toàn Chân Thất Diệu Quán, không biết có liên quan gì đến Chung Nam Toàn Chân Giáo hay không? Lý huynh nếu biết, xin hãy giúp tiểu đệ được tỏ tường một hai!”
Lý Bất Mặc mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ có thể. Chỉ là còn chưa kịp nói ra chữ đầu tiên, một giọng nói to như chuông đồng đã chặn họng y: “Tiên sinh, đệ tử lĩnh ngộ xong rồi!”
Chẳng phải Lý Tự Thành thì còn ai vào đây? Gặp gã chạy ra khỏi phòng, phát hiện Túc Quyết Âm Can Kinh, Túc Thiếu Âm Thận Kinh và Túc Thái Âm Tỳ Kinh của gã đã được khai phá, quán thông đủ thập nhị chính kinh, trong mắt Lý Bất Mặc thoáng hiện lên một vệt kinh ngạc, nhưng y không hỏi han gì, chỉ đánh tiếng chào gã rồi tiếp tục giải đáp thắc mắc của Từ Hiền.
“Toàn Chân Thất Diệu Quán đúng là có liên quan đến Toàn Chân Giáo, hoặc có thể trực tiếp nói Thất Diệu Quán chính là Toàn Chân Giáo cũng được. Để lý giải thì phải nói đến…”
~o0o~