Chương 17: Công tử thanh sam đến tiểu trấn
Cuối cùng Từ Hiền vẫn quyết định vào trấn, hắn không thể vì nửa đêm gặp phải võ lâm cao thủ mà bỏ về được, an nguy của bọn học sinh trong trấn không cho phép hắn làm điều đó.
Nằm trong phòng nghỉ của học đường, hắn chợt suy tư về tên đạo sĩ và vị hòa thượng vừa gặp lúc nãy. Hai ngời đó ít nhất cũng là Tiên Thiên, không biết họ xuất hiện ở đây liệu có liên quan gì đến hung án b·ắt c·óc bây giờ hay không.
Nếu họ là cùng phe với bọn hung đồ, vậy thì hắn có thể trực tiếp tắm rửa đi ngủ rồi.
Lo được lo mất, Từ Hiền ngủ không yên. Hắn đành ngồi dậy, lưng tựa đầu giường, tâm bình khí hòa tu luyện nội công.
Ngày mai khó tránh khỏi lại đánh một trận, có thể mạnh lên được tí nào thì hay tí đấy, dù sao cũng không ngủ được.
Kỳ thật lúc vận hành nội công, người tập võ thường sẽ tiến vào trạng thái tĩnh tâm ngưng thần, tác dụng khôi phục tinh lực không thua gì giấc ngủ, nên có thể thay thế cho việc đi ngủ cũng không sao.
Nhưng Từ Hiền hiểu sâu một điều là dụng tốc bất đạt, hắn luôn cân bằng giữa việc nghỉ ngơi và luyện võ, tránh khỏi gặp phải trường hợp căn cơ bất ổn hay tẩu hỏa nhập ma.
Luyện võ không giống với việc cày kinh nghiệm cho các nghề, nó ảnh hưởng trực tiếp đến thân thể của hắn, vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
Một chu thiên, hai chu thiên, ba chu thiên…
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Đêm nay có trăng, nhưng Từ Hiền không nhìn, nên hắn cũng chẳng hề nhớ về chốn nào. Hắn sinh ra ở Đại Vĩnh, lớn lên cũng ở Đại Vĩnh, trước đây nơi ấy là cố hương của hắn, bây giờ không phải nữa.
Cố hương là nơi có nhà, nhưng nhà của Từ Hiền đã không còn.
Một đêm tĩnh mịch cứ thế trôi qua, làm bạn bên Từ Hiền chỉ có bóng tối và sự cô độc.
…
Sáng hôm sau.
Đầu giờ Tị, trên quan đạo có ba bóng người xuất hiện, hướng đi của họ xem ra là muốn đến Bạch Long Trấn.
Hai bên trái phải là thanh niên hộ vệ và văn sĩ trung niên, công tử thanh sam ở giữa đi đầu, phong thái của y sẽ rất cao đại thượng nếu trên mình không dính nhiều tro bụi như vậy, quần áo không có nhiều vết rách như vậy.
Chuyến công du Bạch Long Trấn này khá xui xẻo, xe ngựa của công tử thanh sam vốn đang tung tăng trên đường, ngờ đâu ngựa đột nhiên nổi điên, thoát cương lao thẳng vào rừng cây bỏ chạy mất dạng, thùng xe còn trùng hợp rơi xuống hố.
Thanh niên hộ vệ và văn sĩ trung niên thân pháp mau lẹ thoát được, không mất một sợi tóc, nhưng công tử thanh sam thì khổ rồi, lúc ấy hắn bị hộ vệ nhà mình tiện tay ném ra, rơi vào bụi cây nên mới có bộ dạng chật vật như bây giờ.
“Triển Ngọc Đường, ngươi là cố ý?”
Thanh niên hộ vệ - Triển Ngọc Đường – giữ im lặng, không thèm lý đến.
Văn sĩ trung niên nói đỡ thay hắn:
“Tình hình lúc ấy, Triển hộ vệ chỉ có thể làm được đến thế. Lại nói gia chủ lúc trước thường khuyên nhủ công tử cố gắng luyện võ, nếu ngài chịu nghe theo thì gặp chuyện như vậy cũng không tới nỗi chật vật đến thế.”
Triển hộ vệ không để lại dấu vết gật đầu một cái, tỏ vẻ khinh bỉ cảnh giới Hậu Thiên nhất trọng phù phiếm của công tử nhà mình, sau đó lập tức trở lại trạng thái ta là một kiếm khách vô tình, ta không nghe, ta không thấy, ta không biết gì hết.
Công tử thanh sam không để ý đến hắn, y lúc này lộ ra thần sắc không thể tin được, như thể vừa bị chí thân phản bội, mặt đầy bàng hoàng nhìn văn sĩ trung niên:
“Công Tôn tiên sinh, ngươi thế mà vì nói giúp cho hắn mà đối nghịch với ta? Được thôi, ta thành toàn cho các ngươi.”
“Vị công tử hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ, trí kế vô song mà các ngươi yêu quý đ·ã c·hết rồi, từ lúc này chỉ còn lại một Bao Ngạo Thiên máu lạnh vô tình, tâm địa ác độc, các ngươi đã hài lòng chưa?”
Công tử thanh sam – Bao Ngạo Thiên – nói xong liền “hừ” một tiếng, nét mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức trở nên trầm lặng như nước, hai mắt hơi hơi khép lại tỏ vẻ nguy hiểm.
Công Tôn tiên sinh – Công Tôn Thư – thấy vậy bèn nhắc nhở y:
“Công tử, quan đạo không dễ đi, ngài đi đường nên nhìn kỹ, cẩn thận té ngã.”
Bao Ngạo Thiên nghe vậy, cố ý hạ giọng thật trầm cho giống ma đầu, thái độ cao ngạo lạnh lùng: “Ngươi quản nhiều rồi.”
Sau đó không ngầu được quá ba giây thì “ối” một tiếng, may mà có Triển Ngọc Đường nhanh tay nắm lấy đai lưng của y, không thì Bao công tử đã chụp ếch.
Hậu Thiên nhất trọng đi bộ cũng vấp té, này xem như rất hi hữu rồi, có thể ghi vào trong sách để cảnh tỉnh hậu nhân.
Triển hộ vệ nhìn sau lưng của công tử nhà mình, ánh mắt như muốn nói “tự chuốc lấy nhục” xẹt qua, sau đó hắn liền kéo y thẳng người dậy.
“Công tử, ngài không sao chứ?”
Nghe Công Tôn tiên sinh hỏi, Bao Ngạo Thiên chỉ trầm giọng “ừm” một tiếng đáp lại, giả bộ chỉnh lại trang phục trên người, sau đó cũng không dám tiếp tục ngả ngớn nữa, đàng hoàng tiến bước đến Bạch Long Trấn.
Từ Dư Hàng Trấn đến Bạch Long Trấn cũng không quá xa xôi, bọn họ xuất phát từ đầu giờ Thìn, lại còn có xe ngựa chở đi tám, chín phần quãng đường, nên chẳng mất bao lâu đã tiến vào trong trấn.
Trước khi nhập trấn thì Bao Ngạo Thiên đã núp vào lùm cây đổi một bộ y phục mới, y cũng không muốn làm trò cười cho người ta.
Xưởng in của Giang Hồ Nhật Báo đã được Bao công tử thiết lập ở Thanh Hà Huyện, sau này khi phát hành báo sẽ lấy Thanh Hà làm trung tâm phóng xạ sang các địa phương xung quanh.
Chuyến đi lần này một là để khảo sát tuyến đường từ Thanh Hà Huyện sang Đan Dương Huyện, tính toán xem nên cho vận chuyển báo giấy lúc nào để kịp thời đến tay người đọc trước giữa trưa.
Hai là để tuyển chọn một số bá tánh địa phương làm đại lý cho Giang Hồ Nhật Báo, vậy thì đỡ phải điều người từ nơi khác. Huống chi cường long không áp địa đầu xà, để một người được lòng dân trấn làm đại lý chẳng phải tốt hơn một kẻ xa lạ hay sao.
Mục đích cuối cùng của Bao công tử trong chuyến này chủ yếu là để đến gặp người viết ra Bạch Xà Truyện, mời hắn gia nhập vào kế hoạch phát dương Giang Hồ Nhật Báo của y.
Dạo qua một đoạn phố phường, Bao Ngạo Thiên nhìn ngó qua lại, tặc lưỡi bảo rằng: “Dư Hàng Trấn còn tạm chấp nhận được, chỗ này quá lạc hậu.”
Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu: “Có điều dân phong không tệ, tuy thấy công tử ngài cẩm y ngọc thực liền nhiệt tình chào hàng, nhưng bị từ chối cũng không ỷ ôi chèo kéo.”
Bao Ngạo Thiên lại bĩu môi phản đối: “Mặt không dày, sao làm được tiêu thụ?”
Ngoài mặt là thế, nhưng trong bụng nghĩ như thế nào thì không biết.
Kỳ thực y đã hoạch định từ trước, ở mấy địa phương nhỏ như này mở đại lý của Giang Hồ Nhật Báo, không cần người giỏi kinh thương, chỉ cần người có quan hệ rộng, danh tiếng tốt đẹp là được.
Dù sao thứ họ bán chỉ là báo giấy bình dân, không phải hàng xa xỉ phẩm gì.
Dạo một vòng hỏi thăm, từ miệng dân trấn mà Bao công tử biết được bốn người có danh vọng cao nhất trong Bạch Long Trấn.
Vương lão trưởng trấn, Ngô lão tiên sinh, Bảo An Đường Hứa đại phu và Từ tiên sinh.
Ba người trước thì không có gì lạ, một người là trưởng trấn, một người là lão học cứu, đức cao vọng trọng, người còn lại hành y tế thế đã mười năm.
Chỉ có người cuối cùng, nghe đâu bốn tháng trước mới vừa đến Bạch Long Trấn, lai lịch không rõ, nhưng trong thời gian ngắn đã nổi danh khắp trấn, thật không tầm thường vậy.
Bao công tử cũng đã biết kẻ đó chính là người viết ra Bạch Xà Truyện, nghe dân trấn khen hắn là tài cao bát đấu, bác học uyên thâm, y lại cho rằng nói quá:
“Dân quê chưa trải việc đời, không biết thế nào mới là kỳ tài đích thực. Từ tiên sinh này viết ra Bạch Xà Truyện, ý tưởng độc đáo, văn bút tạm được, còn hiểu cầm kỳ thư họa, nhưng cũng chỉ coi như có chút tài nghệ mà thôi.”
Công Tôn Thư lại không vội phán xét, mỉm cười bảo rằng:
“Nghe danh sao bằng gặp mặt, có thể trong thời gian ngắn khiến nhiều người tin phục, kẻ này tất có bản lĩnh hơn người. Huống chi công tử đã yêu thích Bạch Xà Truyện, lại muốn mời hắn đồng mưu hợp sự, chi bằng đến tận nhà thấy một lần để tỏ thành ý.”
Bao Ngạo Thiên nghe vậy, cảm thấy Công Tôn tiên sinh nói phải, bèn dò hỏi nhà Từ tiên sinh kia ở chốn nào để đến thăm hỏi một phen.
Khi nghe đến hắn dựng nhà tranh ở ngoài trấn, nhóm ba người của Bao công tử đều không nhịn được kinh ngạc một phen, cảm thấy hắn là nhã sĩ, biết rời xa chốn xô bồ.
Đáng tiếc, lúc ba người mất công đi đến nhà tranh thì không thấy được Từ tiên sinh, chỉ gặp một thiếu niên cao to lực lưỡng, mặt mày hàm hậu canh giữ trước nhà.
Tưởng là hộ viện, nhưng hỏi ra mới biết gã thiếu niên này là học trò của họ Từ kia. Gã học trò cũng không biết tiên sinh nhà mình đi đâu, ở chỗ này trông cửa hộ mà thôi, muốn gặp Từ tiên sinh đành để khi khác.
Bao công tử hụt hẫng mà về.
Từ Hiền lúc này ở đâu?
…
Chính Ngọ, thái dương lơ lững trên đỉnh đầu.
Ở nơi ánh nắng thiếu thốn trong học đường, Từ Hiền chợt mở mắt ra.
Một chiếc lọ trượt từ trong tay áo xuống lòng bàn tay của hắn.
‘Đã đến lúc…’
~o0o~