Chương 165: Thiên trường địa cửu hữu thời tận
Từ Hiền muốn lấy mạng Ân Hợp, nhưng còn chưa kịp ra tay thì hắn bỗng nhiên đổi ý.
Không phải hắn muốn tha cho con nhện này một mạng, mà bởi vì thông qua trạng thái Tọa Vong, hắn cảm nhận được sự xuất hiện của một kẻ khác ngoài cửa sổ.
May là vị trí của Từ Hiền lúc này đã không còn ở gần chỗ đó, bằng không rất có thể hắn đã bị kẻ chưa rõ là địch hay ta này đánh lén.
Từ Hiền không dám ra tay cũng là vì vậy, dựa vào【Tọa Vong Kinh】nên hắn có thể tạm thời ẩn giấu bản thân trước kẻ này, chứ một khi dám vọng động ắt sẽ bị chú ý đến.
Căn cứ vào thứ khí tức vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ trên người mục tiêu, Từ Hiền không cho là bản thân mình có thể là đối thủ của kẻ này.
‘Nhỉnh hơn Trác Thủy Phân, chí ít cũng là Tiên Thiên tầng tám.’ Lòng thầm suy đoán cảnh giới của kẻ đang ẩn mình, Từ Hiền quan sát chiến cuộc trước mắt, trong đầu chợt sinh ra một vài ý nghĩ.
‘Kẻ tới chưa rõ là địch, là bạn, hay là phe thứ ba, ta cứ tính theo trường hợp xấu nhất, người này nếu cùng một giuộc với họ Trác… Lý huynh võ nghệ trác tuyệt, nhưng nếu lấy một địch hai, e rằng không phải thượng sách.’
Nhìn Lý Bất Mặc dựa vào một chiêu Khước Cố Sở Lai Kính, Thương Thương Hoành Thúy Vi suýt chút thì đâm thủng yết hầu Trác Thủy Phân, Từ Hiền không cho rằng y có thể ung dung chiếm thượng phong giống vậy nếu có kẻ thứ ba nhập cục.
Nói tới nhập cục, hắn chợt nghĩ đến【Sinh Tử Cục】có thể sẽ giúp ích được trong tình huống thế này.
Nhưng việc chọn ai là đối thủ của Lý Bất Mặc cũng cần Từ Hiền suy tính một phen.
“Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên.”
(Tiếng canh tối tùng tùng điểm trống,
Năm canh dài chẳng giống đêm xưa.
Ngân Hà lấp lánh sao thưa,
Trời như muốn sáng, sao chưa sáng trời.)
Lúc này đây, Lý Bất Mặc cao giọng mà ngâm, kiếm xuất chậm rì rì mà Trác Thủy Phân lại thấy lòng rét căm căm, nhìn vô vàn tia kiếm khí hóa thành ánh sao lấp lánh, lão chỉ thấy trước mặt mình một mảng tối tăm.
Kiếm đến rất chậm, nhưng động tác của Trác Thủy Phân hiện giờ còn chậm hơn cả đường kiếm này, lão có muốn mình nhanh hơn cũng không được, bởi kiếm thế của Lý Bất Mặc đã đạt đến trạng thái cực thịnh, kiềm hãm khí cơ toàn thân của lão.
Đối mặt kiếm chiêu hoa lệ mà lại lạnh lẽo vô tình, Trác Thủy Phân giống như nghe được từng tiếng trống canh thong thả, báo hiệu đây mới chỉ là khoảng đầu của đêm dài, nhưng đã là khoảng cuối sinh mệnh của lão.
‘Lý huynh thân mang kiếm pháp cao thâm bậc này, sợ rằng có cùng cảnh giới thì ta cũng không so kiếm được với y.’
Từ Hiền thầm nghĩ, đấy là hắn còn chưa thấy lúc Lý Bất Mặc thi triển Phi Lưu Trực Há Tam Thiên Xích, Nghi Thị Ngân Hà Lạc Hà Cửu Thiên, nếu không thì “sợ rằng” đã phải đổi thành “chắc chắn”.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiếm pháp của Lý Bất Mặc cố nhiên lợi hại, nhưng Trác Thủy Phân cũng không phải đèn cạn dầu. Sống hơn nửa đời người, lăn lộn giang hồ mấy chục năm, nếu thủ đoạn của lão chỉ có nhiêu đó thì đúng là vô lý.
Chĩa cây mộc trượng trong tay về phía Lý Bất Mặc, Trác Thủy Phân ấn nhẹ vào một cái chốt lồi trên thân gậy, cơ quan khởi động, phần đầu cây mộc trượng bỗng nhiên để lộ ra một khe hở, từ bên trong có một vật đen không rõ hình dáng lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Lý Bất Mặc.
Ý cảnh của chiêu Trì Trì Chung Cổ Sơ Trường Dạ, Cảnh Cảnh Tinh Hà Dục Thự Thiên này cốt ở chữ “chậm” nay gặp phải ám khí phóng về phía mình, Lý Bất Mặc đương nhiên không thể duy trì ý cảnh đó nữa, thu kiếm về đỡ, sát chiêu tự phá.
Kengg!
Tiếng sắt thép v·a c·hạm vang lên, Lý Bất Mặc bị đẩy lui ba bước, nhưng được cái lông tóc không thương.
Chợt liếc xuống đất, lúc này y liền phát hiện ra thứ ám khí vừa tập kích bất ngờ chính là một ngọn chùy sắt màu đen, ngoài ra còn tinh mắt phát hiện một ít bột trắng bám trên phần đầu nhọn, chẳng cần nghĩ quá nhiều cũng có thể đoán được kết cục của mình sẽ ra sao nếu trúng phải thứ này.
“Lão cũng thâm độc có thừa đấy!” Bắt gặp Trác Thủy Phân quét mộc trượng đến ngang hông mình, Lý Bất Mặc không chút nao núng,【Túy Tiên Bộ Pháp】đắc lực vô cùng, y chỉ nghiêng người một cái liền dễ dàng tránh thoát, đồng thời còn vòng đến sau lưng Trác Thủy Phân, đầu ngửa lên trời, tay duỗi ngang vai, nhẹ nhàng đâm một kiếm tới hậu tâm của lão.
Người sau giống như cũng đã đề phòng từ trước, khom lưng tránh thoát, chân trái co lên lấy chân phải làm trục, cấp tốc xoay nửa vòng một trăm tám mươi độ, thuận theo thế quét trước đó của mộc trượng mà công kích về phía hạ bàn của Lý Bất Mặc.
【Phong Nhã Kiếm Pháp】mặc dù uy lực khó lường, nhưng Trác Thủy Phân đã nhìn ra【Túy Tiên Bộ Pháp】mới là thứ khiến cho Lý Bất Mặc chiếm thế thượng phong trước mình, vậy nên nếu có thể kìm hãm được môn khinh công say xỉn này của y, lão mới có khả năng tìm thấy cơ hội chiến thắng.
Nhưng nói thì dễ mà làm mới khó,【Túy Tiên Bộ Pháp】là Tuyệt Học Nhân cấp, lại thêm Lý Bất Mặc đã tu tập đến trình độ Đăng Phong Tạo Cực, trừ phi Trác Thủy Phân vẫn còn lá bài tẩy chưa thi triển ra như ngọn dùi ban nãy, nếu không ý tưởng của lão vĩnh viễn chỉ có thể là ý tưởng, không cách nào hiện thực hóa.
Cố ý lãnh một chiêu Tình Xuyên Lịch Lịch, Phương Thảo Thê Thê, mặc cho đầu vai mình đang phún máu, Trác Thủy Phân thừa cơ hội này thọc một gậy đến mắt cá chân của Lý Bất Mặc, mộc trượng tựa như một con mãng xà đã tìm thấy mục tiêu, nó vọt đến như lôi đình, chuẩn xác cắn vào mạch máu con mồi, tiết ra nọc độc.
Keng!
Chỉ là mục tiêu của nó có vẻ khá cứng, nanh độc vừa chạm vào liền không thể tiến sâu hơn được, bị cản lại bởi một lớp giáp xác rắn rỏi.
“Chân của ta còn chưa đi hết thiên hạ đâu, sao có thể để lão phế mất cho được?” Lý Bất Mặc vừa nói vừa cười, trường kiếm trong tay hướng xuống đất, đè lên đầu gậy của Trác Thủy Phân, thân hình của y thì lại lửng lơ trên không trung, thanh sam bồng bềnh, tóc đen rũ rượi, trọng tâm dồn hết vào mũi kiếm.
Này là một chiêu Bạch Vân Thiên Tải Không Du Du, được y sáng chế ra chuyên dùng để phòng ngự hạ bàn, hiển nhiên là Thi Quân cũng biết điểm mạnh của bản thân nằm ở đâu nên mới luyện chiêu này đề phòng.
Đã khống chế được binh khí của địch thủ, Lý Bất Mặc đương nhiên không thể bỏ qua ưu thế lúc này, duỗi một chân đạp xuống cây mộc trượng của Trác Thủy Phân, y đâm ngược thanh trường kiếm trong tay từ dưới lên, sử xuất một chiêu Thừa Chu Mộng Nhật Biên để lấy mạng lão.
Theo quỹ tích này, trông có vẻ như mũi kiếm sẽ xuyên qua cổ họng họ Trác và đâm thủng sọ não của lão.
Kiếm chiêu đến quá bất ngờ, kiếm khí cuồng loạn cắt vào lồng ngực Trác Thủy Phân, dù gặp phải cương khí hộ thể thì chúng nó vẫn đủ khả năng rạch phá da thịt, thoáng chốc đã làm cho lão máu tươi đầm đìa.
Nhưng so với nguy cơ sinh tử trước mắt, chút v·ết t·hương này thật chẳng đáng là gì.
Biết không thể kịp thu gậy về đón đỡ nữa, Trác Thủy Phân vừa thấy Lý Bất Mặc biến chiêu liền quyết đoán buông bỏ mộc trượng, ngã người về sau để kéo dài khoảng cách với mũi kiếm.
Đứng trước sinh tử huyền quan, lão cũng đánh liều một phen, vận mười thành công lực vào tay, song chưởng xuất ra như điện, chắp lại trước mặt, dùng hai bàn tay nhăn nheo, gân guốc của mình kẹp lấy thân kiếm.
Chưa đến ba phân, đó chính là khoảng cách từ mũi kiếm đến mắt trái Trác Thủy Phân, dù chỉ chậm một ý niệm thôi thì sợ là trường kiếm của Lý Bất Mặc đã xuyên qua hốc mắt và phá hủy não bộ của lão, có thể nói là hung hiểm tột đỉnh.
Nhưng Trác Thủy Phân cũng không thể tránh khỏi cảnh đổ máu.
Hai mắt có thể xem là một trong những bộ vị yếu ớt nhất trên cơ thể người, cương khí hộ thể ở mắt cũng là mỏng manh nhất, nếu không tu tập được một loại võ học đặc thù nào đó, một khi bị công kích trực tiếp vào thì khó lòng bảo toàn.
Trác Thủy Phân không có tu tập võ học đặc thù, vậy nên lúc này con ngươi của lão đang bắt đầu đổ máu, từng tia từng tia kiếm khí nhỏ bé mà sắc bén truyền ra từ đầu mũi kiếm, không phí bao nhiêu sức lực đã rạch phá được cương khí bảo hộ, tàn phá mắt trái của lão.
Đau đớn khôn cùng, nhưng Trác Thủy Phân không dám có chút phân tâm, bởi lão biết chỉ cần thiếu đi một phần ngàn sự tập trung thôi thì Lý Bất Mặc cũng có thể lập tức lấy mạng mình.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong thời gian một hơi thở, Thi Quân đã khiến Lão Thuyết Thư biến thành Lão Chột Mắt, người sau đương nhiên sẽ không mãi dằn co với y trong tư thế này, môi lão hơi hé ra, phun mạnh một thứ gì đó trong mồm về phía y.
Hết gậy đến mồm, Lý Bất Mặc chợt sinh ra chút hứng thú về việc Trác Thủy Phân còn có thể giấu ám khí ở đâu.
Học theo họ Trác, Lý Bất Mặc buông kiếm trong tay, nghiêng người một cái liền dễ dàng tránh thoát thứ ám khí mà lão mới phun ra.
Thấy vậy, Trác Thủy Phân lập tức lui về sau mười bước, trong tay vẫn giữ chặt thanh trường kiếm. Không bàn mà hợp, Lý Bất Mặc lúc né tránh ám khí cũng hất nhẹ mũi chân một cái, đoạt lấy cây mộc trượng của lão, hai người vô tình trao đổi v·ũ k·hí cho nhau.
“Ồ, đúng là gừng càng già càng cay!” Liếc qua cây cột nhà bên cạnh, Lý Bất Mặc không nhịn được cảm thán thành tiếng, này cũng là vì y đã nhìn thấy được hình dáng của thứ ám khí mà họ Trác dùng để công kích mình, nó đang bám dính trên cây cột chứ đâu.
Một cái răng đã ố vàng.
Trước sự thán phục của Lý Bất Mặc, Trác Thủy Phân lại không có chút nào tự đắc.
Máu nơi mắt trái đã ngừng chảy, những vệt máu bám lại trên khuôn mặt già nua khiến bộ dạng họ Trác lúc này trông hết sức ghê rợn, nhưng lão hoàn toàn chẳng quan tâm đến điều đó.
Trút một hơi dài, âm thanh mang theo sự cam chịu trong nỗi uất hờn, lão nói với giọng như đã buông xuôi vì bất lực: “Hàn lão huynh, Trác Thủy Phân này chịu thua, khụ khụ! Ta… ký...”
Lão vừa nói xong, Từ Hiền lập tức được nghe kẻ ẩn mình ngoài cửa sổ cất tiếng:
“Khạc khạc khạc! Trác lão đệ a Trác lão đệ, nếu ngươi thuận theo từ đầu đã chẳng phải chật vật thế này.”
~o0o~