Chương 139: Vượt ra Tam giới, không trong Ngũ Hành
Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!
Theo động tác vung kiếm của Chân Vũ Đại Đế, kiếp vân mở rộng trải đường cho thiên lôi đánh xuống, hàng trăm hàng ngàn tia điện li ti xem thanh lôi kiếm trong tay đế quân là thống lĩnh, gặp nó bay đến đâu liền bám theo đến đấy, tạo thành một con lôi long dài mấy ngàn trượng cắt ngang bầu trời.
Lôi long chia binh hai đường, đầu rồng há mồm cắn nuốt Sát Lục khí đang làm ô nhiễm thương khung, đuôi rồng lấy uy thế quét ngang thiên hạ mà vẫy về phía Sát Lục Huyền Đồng.
Ở cuối phần đuôi lôi long chính là thân ảnh của Thượng Quan Cải Mệnh, thanh Thiên Phạt tắm mình trong lôi điện, y lấy uy áp của thiên địa mà chế ngự Sát Lục Huyền Đồng, khiến cho nó không thể động đậy, lại dùng uy lực của thiên lôi mà chém xuống đầu nó, bắt nó phải độ kiếp trong tư thế không được phòng ngự.
Tu sĩ muốn độ kiếp phải bày trận pháp, dùng linh bảo, cắn nuốt đan dược đủ đường mà vẫn phải cẩn thận từng li từng tí trước lôi kiếp, Huyền Đồng lại hoàn toàn chẳng có chút chuẩn bị nào, nó có thể vượt qua được sao?
Dường như không thể.
ĐĐÙÙNGGG!
Xẹt… xẹt…
Thiên lôi hàng thế, càn khôn vốn đang âm u bỗng nhiên bị chiếu rọi bởi một luồng hào quang sáng rực, tựa như thái dương trên kia thu liễm lại nhiệt độ của mình mà ghé thăm nhân gian, vạn vật dung hòa cùng ánh dương quang, chìm đắm trong thứ ánh sáng chói lóa đến nỗi không ai có thể mở mắt ra nhìn.
Tí… tách… tí… tách…
Mặt trời ló dạng, nắng nhẹ chiếu xuống, mưa đã tạnh từ lúc nào không hay, để lại nước đọng trên các kẽ lá.
Trên một cây sồi nọ, hai con sóc vốn đang vật lộn sống c·hết bỗng dưng ngừng lại, bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó liền ai về nhà nấy, tự liếm v·ết t·hương.
Trở lại chiến trường nơi bãi đốn củi, Chân Vũ Đại Đế đã quay về thiên cung trấn Bắc phương, chỉ để lại Thượng Quan Cải Mệnh chống đao mà đứng hiên ngang trên đại địa.
Lấy y làm tâm điểm, đất đá trong bán kính ngàn bước đều bị xới tung lên, hết thảy cây cối dù lớn hay nhỏ đều không có lấy một cây nào còn đứng vững, nếu không phải đang bắt lửa tự thiêu thì cũng đã cháy đen thành than, không ít những con vật xấu số nếu chẳng c·hết vì tự g·iết nhau thì cũng bị lôi điện nướng chín, khó lòng toàn mạng.
Thượng Quan Cải Mệnh thở ra một hơi dài, vừa có lĩnh ngộ mới y liền vận dụng vào đao chiêu, dẫn tới lúc xuất đao có phần mất khống chế, không dự đoán được uy lực lẫn tiêu hao, cuối cùng khiến cho tinh khí thần suy kiệt quá độ, thực lực tạm thời giảm sút không ít.
‘Xem ra ta quá liều lĩnh, thiên uy là thứ có thể dễ khống chế như vậy sao? Hóa thân Thiên Đạo đến cùng chỉ là một loại tinh thần, cũng không đại biểu cho ta có được thứ quyền uy đó, một chiêu này còn phải tinh nghiên dài dài. Cũng may là vẫn hoàn thành sứ mệnh, không phụ sự nhờ vả của Ngô lão.’
‘Chờ ngày tiên hiệp Bắc phương du, tâm kiếp hóa thần trong sớm chiều. Ngô lão ơi Ngô lão, mặc dù ta vẫn chưa hiểu huyền cơ trong lời ngài nói, nhưng đao của ta cuối cùng đã có tiến bộ rồi. Thậm chí… chưa cần lĩnh ngộ tâm kiếp, ta cũng có thể nhòm ngó Thần Mạch.’
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Cải Mệnh quay đầu nhìn về phía Từ Hiền, trong con ngươi chợt lóe lên một tia thần bí, ánh mắt giống như đã có quyết định gì đó.
Định đến hội họp với bọn Từ Hiền, y rút Thiên Phạt lên khỏi mặt đất, nhưng vừa nhích được một bước liền ngừng lại, chân mày nhíu chặt.
Thượng Quan Cải Mệnh nghiêng đầu nhìn xuống, chỉ thấy sau khi y rút thanh bảo đao của mình lên, một luồng hắc khí chợt bay lên từ khe hở bên dưới, càng lúc càng nhiều.
“Còn chưa chịu thua?” Thượng Quan Cải Mệnh thấy lòng trầm xuống, cảm giác thật sự khó chơi vô cùng.
Nếu phải đánh thêm một trận với tình trạng hiện tại, e rằng y không còn là đối thủ của Sát Lục Huyền Đồng.
“Ra ngoài Tam giới, không trong Ngũ Hành, bất tử bất bại, vô sinh vô diệt. A Di Đà Phật, Thượng Quan thí chủ, Sát Lục Huyền Đồng, vô phương tận trừ. Tiểu tăng tuy đạo hạnh nông cạn, nhưng cũng thử phong ấn ma vật xem sao.”
Nghe được giọng nói của Vong Đức, Thượng Quan Cải Mệnh chợt ngẩng đầu nhìn lên, không chỉ Tiểu Thánh Tăng mà Từ Hiền những người còn lại đều đang tiến về chỗ này.
Hay tin Huyền Đồng còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Công Tôn tiên sinh vốn định quay ngược đầu xe, nhưng gặp Vong Đức nói có thể phong ấn ma vật, y cũng không vội làm vậy, chỉ là thả chậm tốc độ của xe ngựa lại.
Thượng Quan Cải Mệnh không quan tâm đến điều đó, nghe Vong Đức bảo rằng muốn phong ấn ma vật, y bèn nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi nắm chắc mấy phần?”
Y đã làm tốt tư tưởng, chuẩn bị sẵn sàng cho việc thiêu đốt nguyên khí để đối phó Sát Lục Huyền Đồng.
“A Di Đà Phật!” Một tiếng Phật hiệu vang lên, kim liên mọc trên đất, Vong Đức đã xuất hiện ngay bên cạnh Thượng Quan Cải Mệnh.
Ánh mắt không vui không buồn nhìn Sát Lục khí tụ lại thành hình người, Vong Đức chợt bảo rằng: “Tiểu tăng nắm chắc…”
Nói đến đây, đóa hồng liên giữa trán chợt rực c·háy d·ữ d·ội, nghiệp hỏa phừng phực, sau lưng y bỗng xuất hiện một tôn Bồ Tát hóa thân, chân đạp liên hoa chín tầng, Phật quang chiếu rọi thập phương chúng sinh.
“…mười phần.”
“Hòa thượng ngươi điên rồi!”
Vang lên cùng với lời khẳng định của Vong Đức chính là tiếng quát đầy giận dữ của Lý Nhất Nguyên, bạch hạc giương cánh, hắn trong nháy mắt bùng nổ ra thứ tốc độ vượt xa cảnh giới của mình, đáp xuống bên cạnh y.
Đưa tay ra nhẹ nhàng cản lại lá bùa mà Lý Nhất Nguyên muốn dán lên trán mình, Vong Đức khẽ mỉm cười, âm thanh vô hỉ vô bi: “Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Đạo sĩ, tiểu tăng không c·hết được.”
“Ngươi không c·hết được cái rắm!” Lý Nhất Nguyên chỉ thẳng vào mặt y mà chửi, tay hóa thành tàn ảnh, chưa từ bỏ ý định dán lá bùa lên trán y, nhưng đều bị Tiểu Thánh Tăng hời hợt cản lại.
Nhất Nguyên Tử biết, đừng nhìn Vong Đức vẻ mặt nhẹ nhàng, nhưng thực tế thì lúc này đây, bản thân y đang phải chịu nỗi thống khổ kinh khủng nhất trần đời này, dù là võ lâm thần thoại cũng chưa chắc chịu nổi.
Người mang thiên phú【Nghiệp Hỏa Hồng Liên】thời thời khắc khắc đều phải chịu nỗi khổ “nghiệp hỏa phần tâm” trong người như có một ngọn lửa thổi không tắt, dập không hết đang thiêu đốt từng li từng tấc da thịt, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng,… Sự thống khổ không gì sánh được đó sẽ kéo dài mãi cho đến khi ý chí tan rã mà c·hết.
Trong lịch sử, chưa từng có trường hợp nào ghi chép lại việc người sở hữu thiên phú này sống qua được mười năm, ngoại trừ Vong Đức.
Đó cũng là bởi vì Vong Đức thiên tư ngút trời, học võ chưa được hai năm đã tự sáng tạo ra môn nội công【Hồng Liên Chú Ấn Đại Pháp】để phong ấn nghiệp lực, chẳng những bảo toàn được uy năng của thiên phú, mà còn chậm rãi chuyển hóa ác nghiệp thành thiện nghiệp, giảm thiểu nỗi đau mà thiên phú mang đến cho mình.
Nhưng như đã nói, “chậm rãi chuyển hóa” chậm rãi ở đây tức là cực kỳ, cực kỳ chậm, cần thời gian rất dài.
Thế mà Vong Đức lúc này lại đốt cháy giai đoạn, vì một khắc huy hoàng mà giải trừ phong ấn, dẫn đến nghiệp lực tích tụ nhiều năm bộc phát cùng một lúc, chẳng khác nào trăm ngàn con sóng nhỏ bỗng chốc hợp lại thành một cơn đ·ại h·ồng t·hủy diệt thế, mang theo nộ khí nhiều năm bị phong ấn mà ập đến hủy hoại thần trí của y.
Nhưng Vong Đức không thể không làm như vậy, theo như Từ Hiền từng kể, ba trăm năm trước,vào lúc Sát Lục Huyền Đồng hoành hành thiên hạ, võ lâm thần thoại cũng không làm gì được chúng nó, phải nhờ tới cao tăng Thiếu Lâm độ hóa, phong ấn.
Thiên phú của Vong Đức chắc chắn không thua những người người được gọi là cao tăng kia, thậm chí khả năng còn hơn, nhưng y lại có một thứ vừa là ưu điểm, vừa là khuyết điểm khi so với họ: Tuổi tác của y.
Vong Đức còn quá trẻ tuổi, tiềm năng của y chắc chắn là vô song đương thời, nhưng đó là tiềm năng, không phải thực lực.
Linh đài rung động, trực giác mách bảo Vong Đức rằng y vẫn chưa đủ công lực để có thể phong ấn Huyền Đồng, cho nên cực chẳng đã y cũng đành đánh liều một phen, mở khóa ấn ký hồng liên để tạm thời đạt tới cảnh giới siêu việt.
Một lần nữa gạt đi cánh tay của Lý Nhất Nguyên, Vong Đức nói rằng: “A Di Đà Phật! Nước đổ khó hốt, nếu không muốn tiểu tăng múc nước dã tràng, ngươi cũng nên giúp tiểu tăng một tay, đạo sĩ.”
“Giúp ngươi… hừ! Được lắm hòa thượng, lần này ngươi thắng. Chờ đó, lần sau bần đạo nhất định trả đủ vốn lẫn lời.”
Lý Nhất Nguyên hừ lạnh một tiếng, buông lời uy h·iếp đầy mạnh miệng, nhưng cũng không làm trễ nãi thời gian, lấy từ trong tay áo ra chín lá bùa màu đen.
Nhìn thấy Sát Lục Huyền Đồng sắp hoàn thành quá trình tái tạo nhân thể, chỉ còn thiếu lông tóc trên mình, hắn lập tức lẩm nhẩm vài câu khẩu quyết, tay trái kết Đạo ấn, tay phải xuất thủ như điện, dùng chín lá bùa dán vào cửu khiếu của Huyền Đồng.
Hốc mắt, lỗ tai, lỗ mũi, hậu môn, chỗ hiểm và miệng.
【Cửu Cung Ách Tà Phù Trận】
Phù trận này lấy tà khí trong người tà vật làm nguồn duy trì, chỉ cần tà khí vẫn còn thì phù trận sẽ tiếp tục vận hành.
Đương nhiên, vì bản chất của Sát Lục Huyền Đồng không phải tà vật, nên sau khi hiệu lực ban đầu của phù trận qua đi thì nó cũng trở nên vô dụng. Nhưng cũng chẳng quá quan trọng, bởi chủ lực trong màn phong ấn này không phải Lý Nhất Nguyên.
“Quán tự tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách…”
Phật tăng đồng niệm, Vong Đức và huyền tướng Bồ Tát sau lưng y cùng nhau tụng niệm Tâm Kinh, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng lại truyền thẳng đến tâm linh mỗi người.
Trước mặt y, Sát Lục Huyền Đồng đã tái sinh hoàn tất, nhưng hắc khí quanh người nó đã hoàn toàn thu hết vào trong, hóa thành một bộ hắc bào cỡ nhỏ khoác lên mình.
Không động không đậy, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực chập trùng như đang thở, Phạn văn hoàng kim bao phủ từ đầu tới chân Huyền Đồng, hào quang nhấp nháy theo từng nhịp thở của nó.
Kết cục thế nào, hạ hồi phân giải.
~o0o~