Chương 137: Thiên lôi hội tụ, tiên sinh lạc bút
Thượng Quan Cải Mệnh nâng Thiên Phạt chắn trước mặt, thân đao che mất tầm nhìn về phía Sát Lục Huyền Đồng, nhưng y không quan tâm.
Bởi vì lúc này đây, đối thủ của y không phải nó, đối thủ của nó cũng không phải y.
Khi mà Thượng Quan Cải Mệnh dùng đến chiêu Thiên Lôi Kiếp, cả y và nó đều chỉ có một đối thủ duy nhất cần đối phó.
Đó là lão tặc thiên.
Rầầmmm!
Mây đen che khuất bầu trời, dù khủng bố đến đâu thì huyền tướng chữ SÁT của Huyền Đồng cũng phải rụt cổ trước sức mạnh của thiên địa tự nhiên, bị kiếp vân cuồn cuộn nuốt trọn.
Chân Vũ Đại Đế cũng thu liễm toàn bộ thần uy của ngài, đến cả thánh nhân còn phải kính sợ trước Thiên Đạo, ngài thật không có tư cách gì phách lối.
Mây đen cuộn tròn, hình thành các vành đai phủ kín thương khung, từ ngoài vào trong hết thảy chín lớp, ở tâm là chỗ mà thiên lôi bắt đầu tích tụ.
Xẹt… xẹt…
Từng tia chớp lóe lên, lúc xanh lúc vàng, khi sáng khi tối, càng ngày càng nhiều, thậm chí còn dung hợp với nhau thành các luồng lôi điện to lớn hơn, hóa thành những con lôi long dài ngàn trượng lăn lộn trong biển mây.
Một chiêu Thiên Lôi Kiếp có thể tạo thành dị tượng bậc này, cho dù là các bậc võ lâm thần thoại nhìn thấy cũng phải thán phục một phen, thừa nhận【Độ Kiếp Tam Đao】là một trong số ít những môn võ học có uy lực đứng đầu đương thời.
Trông dị tượng kinh hoàng do Thượng Quan Cải Mệnh tạo thành, cảm nhận được thứ thiên uy khiến cho thân thể mình gần như cứng đờ, khó sinh ra lòng phản kháng, Từ Hiền không khỏi than thở:
“Thượng Quan tiền bối quả thật là cao thủ tuyệt đỉnh vậy. Một chiêu Thiên Lôi Kiếp này giáng xuống, sợ là Sát Lục Huyền Đồng phải bị nghiền thành tro bụi.”
“A Di Đà Phật! Từ thí chủ, tiểu tăng sợ rằng kết quả sẽ không được như ngươi nói.”
Lời này của Vong Đức khiến Từ Hiền phải nhíu mày, hắn không nhịn được bèn hỏi lại: “Lý nào lại thế? Thiên lôi vốn khắc tà, lại thêm trình độ đao pháp độc bộ đương thời của Thượng Quan tiền bối, lẽ nào vẫn không xử lý được Huyền Đồng?”
Ngô Tam Âm từng nói với Từ Hiền rằng Sát Lục Huyền Đồng có chiến lực nửa bước Thần Mạch, nhưng suy cho cùng thì chẳng phải vẫn là Huyền Tàng sao?
Theo giai thoại về Nghịch Thiên Đao mà Công Tôn tiên sinh vừa nói qua khi nãy, Thượng Quan tiền bối dựa vào một chiêu Thiên Lôi Kiếp đánh Huyền Tàng khắp thiên hạ vô địch thủ, nay còn được lợi ở thuộc tính khắc chế, chẳng lẽ vẫn không thể duy trì chiến tích bất bại?
Mắt nhìn xa xăm, Vong Đức chậm rãi giải đáp cho hắn: “A Di Đà Phật! Thiên lôi khắc tà quả không sai, nhưng theo tiểu tăng nhìn thấy, Sát Lục Huyền Đồng kia tuy được xưng là ma vật, phương pháp luyện chế cũng mười phần tà đạo, nhưng chính bản thân nó lại không phải.”
“Đại sư, lời này của ngươi, lại hiểu thế nào?” Nghe ra có mùi huyền cơ, Từ Hiền liền không ngại nhận dốt, muốn hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng chỉ nghe Vong Đức nói rằng: “Thí chủ tự thân trải nghiệm sát ý, hẳn có lĩnh ngộ, cần chi phải hỏi tiểu tăng. Tiểu tăng chỉ có thể nói, người sáng tạo ra Sát Lục Thần Đồ này quả thật có đại trí tuệ, tự ma phi ma, tà đến cùng cực lại hóa không, ẩn chứa vài phần ý nhị siêu thoát trong đó. Người này nếu muốn lấy Ma nhập Phật, e rằng chỉ cần một ý niệm là có thể trở thành đại đức thánh tăng, tiểu tăng tự thẹn không bằng.”
Từ Hiền nghe vậy, chợt im lặng tự suy ngẫm. Ma đạo cự đầu năm đó, mục đích ban đầu mà y sáng chế ra【Sát Lục Thần Đồ】nào có phải vì tác nghiệt đơn thuần? Y vốn là muốn cứu lấy Đại Chu quốc đó chứ.
【Sát Lục Thần Đồ】của bây giờ là tà công hại đời, nhưng【Sát Lục Thần Đồ】của ngày xưa, đối với con dân Đại Chu chính là hộ quốc thần công, có thể cứu vớt ngàn vạn sinh mệnh vô tội.
Tùy theo thời thế mà biến đổi, có thể chính có thể tà, thể hiện rõ quan điểm thị phi không có tuyệt đối. Những cái này Từ Hiền đều đã hiểu, cũng tán đồng, nhưng vẫn chưa thể nghĩ thông vì sao Vong Đức lại nói Sát Lục Huyền Đồng không phải tà vật, nó rõ ràng…
‘Khoan đã!’ Từ Hiền giống như đã nhận ra gì đó, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu nhớ lại màn vấn đáp với chính mình ban nãy.
‘Giết chỉ là g·iết, chỉ vì g·iết, không cần lý do, không cần động cơ. Sự g·iết chóc của Huyền Đồng lúc này, không vì làm ác mà g·iết, không vì hành thiện mà g·iết, không có thiện ác, không có chính tà, thuần túy bất nhiễm, vậy nên cũng không coi là tà vật?’
‘Xem ra lấy mạng La Sinh thế mà lại là thất sách. Nếu như hắn còn sống để điều khiển Sát Lục Huyền Đồng, mang ác niệm mà thao túng Huyền Đồng g·iết người, e rằng nó lúc ấy chính là tà vật, ắt sẽ bị Thiên Lôi Kiếp khắc chế gắt gao.’
Từ Hiền bỗng sinh ra một ý tưởng, nếu bản thân hắn lấy thiện niệm thao túng Sát Lục Huyền Đồng, vậy nó lúc ấy có khi nào được xem như tường vật, thậm chí có thể khắc chế tà ma?
‘Hơ, ta nghĩ gì cơ chứ, Huyền Đồng vẫn nên bị hủy diệt thì hơn.’ Hắn khẽ cười lắc đầu, xua tan đi ý nghĩ viễn vông của mình.
Thứ được đúc nên từ c·ái c·hết của mười vạn hài đồng vô tội, Từ Hiền của bây giờ đúng là không dám nghĩ tới việc sử dụng, lương tâm hắn không cho phép.
Hủy diệt Sát Lục Huyền Đồng, nói thì dễ mà làm mới khó, Từ Hiền nhìn kiếp vân khổng lồ đang tích tụ trên bầu trời, hắn có thể nhận thấy uy thế của nó sắp đạt tới đỉnh điểm, lôi phạt đã gần đến thời khắc giáng xuống.
‘Vong Đức đại sư là kỳ tài ngàn năm có một, nhận định của y khó mà sai được. Nhưng nếu Thiên Lôi Kiếp còn không đánh hạ được Huyền Đồng, e rằng Thượng Quan tiền bối có dùng đến Thiên Nhân Tâm Kiếp cũng chưa chắc làm nên chuyện. Địa Hỏa Kiếp gọi hỏa, Thiên Lôi Kiếp gọi lôi, tâm kiếp, tâm kiếp, vừa nghe đã là chiêu thức công kích tâm thần, nhưng… Huyền Đồng có cái gọi là tâm sao?’
Hắn còn không biết Thượng Quan Cải Mệnh vẫn chưa ngộ ra Thiên Nhân Tâm Kiếp, nếu không tâm trạng sẽ càng thêm phần trầm trọng.
‘Chỉ có thể trông chờ vào một đòn này. Nếu đã không thể dựa vào thuộc tính khắc chế, vậy chỉ đành gia tăng uy lực của Thiên Lôi Kiếp lên.’
Ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm, Từ Hiền bắt đầu tìm kiếm một ít vật phẩm trong không gian trữ vật của mình.
‘Mong là đủ.’ Trên tay hắn chợt xuất hiện hai quyển trục có vẻ ngoài xưa cũ, chúng nó chính là vật phẩm mà hắn kiếm được từ những lần quay Hiệp Đạo Thiên Luân ban nãy.
【Sách Kinh Nghiệm Họa Sĩ (Sơ Cấp)】x2
Không chút chần chừ, Từ Hiền trải hai quyển trục trong tay ra, ngay tức khắc có vô số hình vẽ bay khỏi quyển trục và chui vào trong mi tâm của hắn.
Những hình vẽ đó có hoa, có lá, có cá, có chim, có mai lan cúc trúc, có thủy mặc sơn thủy, v.v…
‘Lại là quyển trục.’ Vong Đức một lần nữa bị Từ Hiền khơi gợi sự hiếu kỳ, nhưng y định lực như sơn, chỉ trong một ý niệm đã xua tan sự tò mò khỏi tâm trí, làm như không thấy.
Cũng trong lúc đó, Từ Hiền đã hồi thần, trong mắt chứa đầy sự tự tin.
Số trời chiếu cố, nghề【Họa Sĩ】của hắn đã lên đến cấp độ năm, điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ nhận được một món kỳ vật mới.
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Thông Linh Chỉ Tập】
Loại hình: Kỳ vật
Phẩm chất: Phổ Thông
Tập giấy thần kỳ, tái tạo vô hạn.
Mực rơi trên nền trắng, vạn vật nhập vào tranh. Thư họa năng truyền thần, đan thanh nhân nhập thánh.
*Chú: Thăng cấp nghề văn hóa【Họa Sĩ】giúp tăng cao phẩm chất của【Thông Linh Chỉ Tập】
__________________________________________________________________
Trên tay Từ Hiền chợt xuất hiện một chiếc ống dài bằng gỗ, bề mặt chạm trổ sơn hà, điêu khắc muôn chim bách thú, một đầu bị bịt kín, một đầu thì để rỗng, nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt, có rọi ánh sáng cỡ nào cũng không thể nhìn rõ được bên trong chứa gì.
【Truyền Đạo Bút】cũng có thể dùng làm bút vẽ,【Thông Linh Chỉ Tập】cũng có thể dùng để viết thư pháp, kỳ vật của nghề【Thư Pháp Gia】và【Họa Sĩ】thế mà lại bổ trợ được cho nhau.
Tranh vẽ có thể phác họa tâm cảnh, thư pháp có thể biểu đạt ý chí.
Từ Hiền chợt đứng thẳng người dậy, tựa như làm ảo thuật mà kéo từ trong ống đựng ra một cuộn giấy lớn. Đã gọi là【Thông Linh Chỉ Tập】 hiển nhiên cuộn giấy này có thể gọi là giấy Thông Linh.
Lại chọn hai cán【Truyền Đạo Bút】lớn nhất, Từ Hiền đi đến chỗ Lý Tự Thành, đưa cuộn giấy cho gã, nói rằng: “Tự Thành, trải nó ra, cũng cầm chắc giúp ta.”
“Vâng, tiên sinh!” Lý Tự Thành không hiểu tiên sinh nhà mình muốn làm gì, nhưng gã biết mình chỉ cần nghe lời là được.
Soạtt!
Lạ kỳ làm sao, gã vừa mới trải ra, tờ giấy Thông Linh lập tức cứng lại như một tấm sắt, hai mặt bằng phẳng vô cùng, khiến Từ Hiền có thể dễ dàng đặt bút lên vẽ mà không cần kê lên bề mặt cứng.
Lý Tự Thành có thể kinh ngạc, nhưng Từ Hiền thì không, bởi hắn đã biết tường tận giấy Thông Linh có thể làm được gì.
Xác định được hình ảnh mà mình muốn vẽ ra, Từ Hiền hai bút cùng múa, tốc độ như điện, tay trái tay phải để lại vô số tàn ảnh.
Chỉ trong vài nhịp thở, một cảnh tượng rung động nhân tâm đã dần hiện trên mặt giấy.
Mồ hôi tuôn ra như suối, Từ Hiền bước lên cuộc đua với thời gian, hắn không dừng lại dù chỉ một hơi.
‘Ta nhất định phải hoàn thành nó trước. Nhất định phải!’
~o0o~