Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 117: Mục tiêu thứ hai, địch ta lẫn lộn




Chương 117: Mục tiêu thứ hai, địch ta lẫn lộn

Thùnggg! Thùngg! Tùnggg! Tùung!

Tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên, như trống trận hiệu lệnh quân đoàn Âm giới xuất binh ra chiến trường.

Chung đường chủ cuối cùng vẫn kịp xông ra Âm tào địa phủ, thoát khỏi sự truy đuổi của trăm ngàn Âm Binh.

Một đao Thừa Hư Nhi Nhập này của Lưu Bôn tuy không thể lấy được mạng hắn, nhưng cũng kịp thọc vào hông họ Chung.

Đao nhập khá nông, chỉ có thể khiến Chung đường chủ đổ tí máu, tạo thành một v·ết t·hương không tính là v·ết t·hương.

Nhưng không dừng lại ở đó, nhân lúc bốn tên đường chủ vẫn còn bị Câu Hồn Khúc ảnh hưởng, hành động trì trệ, Lưu Bôn tả xung hữu đột, một thức Vô Nhân Chi Cảnh chém phía Đông, gạt phía Tây, thân ảnh oai hùng, trong lúc nhất thời thế mà lấy một địch bốn, bảo hộ Từ Hiền ở giữa.

Lưu Bôn chỉ thủ không công, cậy là tử thi nên đấu pháp liều mạng, bao nhiêu sơ hở cứ bày ra hết. Chung Tiền Ứng Tôn bốn tên đường chủ gặp vậy cũng phải chật vật đối ứng, bởi Lưu Bôn đ·ã c·hết rồi nhưng chúng thì vẫn chưa, tiếc mệnh vô cùng.

Bốn người cũng chẳng chật vật được bao lâu, bởi vừa qua mười ba hiệp, Lưu Bôn vốn đang sinh long hoạt hổ bỗng như quả bóng xì hơi.

Đao rời tay, xác cứng lại, hắn đã hao hết nội lực dư lại lúc còn sống, giờ đã trở thành một tử thi đúng nghĩa.

Nhưng bọn Chung đường chủ muốn thừa cơ hội này để đánh g·iết Từ Hiền vẫn là đã trễ, bởi năm nhịp thở trước hắn đã ngừng lại màn diễn tấu của mình, chân đạp mặt trống phóng người lên cao, một lần nữa dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】búng quân cờ trắng trong tay về phía mục tiêu thứ hai.

Lạc Bằng, một tên võ tu Tiên Thiên tầng ba, cũng thiện dùng đao pháp như Lưu Bôn.

【Toàn Chân Kiếm Pháp】chỉ mới Đăng Đường Nhập Thất, nếu không có【Từ Hàng Kiếm Điển】làm bệ phóng thì uy lực thường thường, nên Từ Hiền không hề chọn hung đồ dùng kiếm làm mục tiêu.

【Sinh Tử Cục】một ngày chỉ có thể dùng ba lần, hắn cần phải sử dụng sao cho hợp lý.

“Thiên viên địa phương, hắc bạch tung hoành. Ta xin ra luật, người thắng thành chủ, kẻ bại thành nô, vô phương kháng cự, trời xanh chứng giám!”

Từ Hiền khấn xong, bị bốn tên đường chủ áp sát cũng làm như không thấy, hết thảy công kích của bọn chúng đều bị rào chắn sinh tử hiện lên cản lại.

Rào chắn sinh tử chính là hư ảnh bàn cờ, hắn quyết định gọi nó như thế.

Người khác nhìn vào sẽ cho rằng Từ Hiền nên tận dụng lợi thế này để g·iết c·hết đám đường chủ mới phải, nhưng làm gì có chuyện dễ ăn như thế, rào chắn sinh tử không chỉ cản lại người khác mà cũng sẽ cản lại hắn, đối tượng duy nhất mà Từ Hiền được phép t·ấn c·ông chỉ có thể là mục tiêu hắn chọn nhập cuộc.

Đó chính là Lạc Bằng.



Lạc Bằng năm nay chưa đến ba mươi, diện mạo có vài phần thanh tú, nếu chỉ trông mặt thôi thì khó có thể tin được rằng y cũng thuộc loại súc sinh vô nhân tính.

Bởi lẽ để lên được đến cảnh giới Tiên Thiên, họ Lạc chắc chắn đã ăn thịt không ít đồng môn.

So với Lưu Bôn, Lạc Bằng tuy trẻ tuổi hơn nhưng đầu óc cơ linh, tâm địa giao xảo, vừa bị Từ Hiền cưỡng ép nhập cuộc, y lập tức không nói một lời liền bỏ chạy.

Đã có Lưu Bôn làm vết xe đổ trước đó, họ Lạc đương nhiên biết phải làm gì để bảo toàn mạng sống của mình.

Từ Hiền cũng bất ngờ trước phản ứng của y, thầm than một tiếng ‘khó chơi’ sau đó vận khinh công đuổi theo.

Nếu so tốc độ hắn còn ngại, nhưng đọ sức bền thì【Trục Nhật Thần Bộ】lại sợ qua ai, cùng lắm thì chờ Lạc Bằng cạn kiệt chân khí rồi giải quyết, Từ Hiền không ngại kéo dài thời gian, bởi hắn muốn đợi thiên ý mà Ngô Tam Âm nói xảy ra.

Nhưng đáng tiếc, Từ Hiền chưa chắc đã được như ý nguyện.

“Thiên viên địa phương, hắc bạch tung hoành? Đó chẳng phải bàn cờ sao. Người thắng thành chủ, kẻ bại thành nô? Vậy nên Lưu Bôn c·hết rồi vẫn bật dậy… Ta hiểu rồi, thì ra thủ đoạn của hắn là thế!”

Nhìn Từ Hiền chỉ chăm chăm đuổi g·iết Lạc Bằng, Chung đường chủ cảm thấy mình đã đoán được chân tướng thủ đoạn của hắn.

“Đó là một ván cờ chỉ có hai quân.” Ứng đường chủ nói, hắn và hai tên đường chủ còn lại đều không phải kẻ ngu, cũng nhìn ra được manh mối.

Bốn người nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Lạc Bằng, trong đầu cùng xuất hiện một ý nghĩ.

Nếu bọn họ đoạt cơ hội trước Từ Hiền, ra tay g·iết c·hết Lạc Bằng thì thế nào?

Vậy có phải là bàn cờ này có bên thứ ba vươn tay vào p·há h·oại, không thể phân thắng bại được nữa?

Hết sức quyết đoán, Chung Tiền Ứng Tôn bốn người đã có sự lựa chọn.

Lạc Bằng phải c·hết trong tay bọn chúng.

Ăn thịt đồng môn còn được, g·iết c·hết lại có đáng là gì, bọn chúng vừa ra quyết định liền thi hành ngay tắp lự.

Chung đường chủ và ba người còn lại phi thân đi xa, đáp xuống một rừng cây nằm ở phía trái của Lạc Bằng. Họ Chung vừa dừng chân đã vận công quát lớn: “Lạc Bằng, mau cút qua đây, bọn ta yểm trợ cho ngươi!”

Đuổi theo sẽ rất mất thời gian, chi bằng để Lạc Bằng tự đưa đầu vào lưới, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.



Họ Lạc vừa nghe đúng là định chuyển hướng chạy về phía bốn tên đường chủ, nhưng ý nghĩ này vừa nhảy lên đã bị y c·hôn v·ùi.

‘Các ngươi muốn g·iết ta?’ Chuyện mà bọn Chung đường chủ có thể nghĩ tới, Lạc Bằng đương nhiên cũng có thể, lập tức nhận ra rắp tâm bất lương của chúng.

Từ Hiền chợt liếc nhìn bốn người Chung Tiền Ứng Tôn, lòng thầm than: ‘Chúng đã nhận ra? Phiền phức.’

Việc hắn lo ngại cũng đã tới, bốn tên đường chủ sau khi dụ dỗ Lạc Bằng bất thành đã chủ động đuổi theo, tin rằng với ưu thế tốc độ của Tiên Thiên cảnh tầng bảy tầng tám, bọn chúng sẽ bắt được họ Lạc trước khi Từ Hiền kịp tiếp cận y.

Người sau cũng sinh lòng tuyệt vọng, bị cả phe địch lẫn phe ta đuổi g·iết, số mệnh của y coi như đã được định đoạt.

Trong lúc Lạc Bằng đang nghĩ xem có nên t·ự s·át hay không, y chợt nghe giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ sau lưng mình: “Muốn c·hết nhanh thì tiếp tục chạy, muốn c·hết chậm thì mau đến chỗ ta.”

Lời này là của Từ Hiền, kẻ có vẻ thích hành hiệp trượng nghĩa trong mắt họ Lạc.

Con kiến còn ham sống, cho nên Lạc Bằng như bắt được cọng rơm cứu mạng, không tiếp tục đào tẩu mà co giò chạy ngược lại.

“Mẹ kiếp! Lạc Bằng, ngươi đang làm gì, muốn phản bội bổn môn?” Ứng đường chủ trông thấy hành động này của y liền cực kì phẫn nộ, vung kiếm quát lên.

Song phương nhập cuộc, Lạc Bằng đứng cách Từ Hiền chừng một trượng rưỡi, thấy người sau ra hiệu mình có thể dừng lại, y chợt quay sang nhìn Ứng đường chủ, nở nụ cười mỉa mai:

“Phản bội, tưởng ta không biết tâm tư của các ngươi sao? Đuổi g·iết đồng môn, rốt cuộc ai mới là kẻ phản bội đây?”

Họ Lạc vừa dứt lời, liền thấy kình phong ập vào gáy, Tôn đường chủ không biết từ khi nào đã vòng ra sau lưng y, múa côn vỗ tới.

Côn kình cách hơn hai trượng nhưng đã khiến Lạc Bằng kinh hồn táng đởm, tưởng rằng phải toi mạng oan uổng.

Có điều hữu kinh vô hiểm,【Sinh Tử Cục】vẫn không phụ cái danh kỳ vật của nó, rào chắn sinh tử đột ngột xuất hiện, phản chấn lại côn kình của Tôn đường chủ, đẩy hắn lui xa mấy trượng.

Nguy cơ qua đi, Lạc Bằng liền cười lạnh bảo rằng: “Các ngươi còn ngụy biện được nữa sao?”

Vừa sợ vừa giận, ánh mắt họ Lạc nhìn bốn tên đường chủ tràn đầy sát ý, nếu có cơ hội để g·iết bọn họ, y chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Lạc Bằng cũng rất cẩn thận, dù đang nhìn bọn Chung đường chủ nhưng dư quang vẫn để ý đến động tĩnh của Từ Hiền, sợ hắn đột ngột dùng thanh kiếm kỳ lạ kia tới g·iết mình.

Nhưng y chỉ đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bởi Từ Hiền lúc này lại đang tĩnh tọa hồi khí.



Kiếm Khí Trường Giang dùng rất tốt, nhưng tiêu hao cũng cực kì kinh khủng. Đan Điền của hắn hiện giờ chỉ có thể xem là cái hồ nhỏ, còn lâu mới tới được đẳng cấp trường giang, muốn cung ứng đủ chân khí cho kiếm quyết vẫn còn là một gánh nặng khá lớn.

Từ Hiền ngồi trên đất, trông tư thế không có chút đề phòng nào, để lộ sơ hở toàn thân.

‘Ta có nên thừa cơ g·iết hắn?’ Ý nghĩ này vừa sinh ra trong đầu liền bị Lạc Bằng bôi đi.

Nhớ lại cái cách mà Lưu Bôn bị g·iết, dù cao hơn họ Lưu một tiểu cảnh giới thì Lạc Bằng cũng chẳng dám làm liều.

Quan trọng hơn hết là y vừa vạch mặt với bốn tên đường chủ, dù cho có lấy được mạng Từ Hiền, khả năng rất cao là bọn Chung Tiền Ứng Tôn sẽ vì bảo toàn mặt mũi mà tiếp tục ra tay với mình.

Trong cái môn phái không có lấy một con người này, chỉ có g·iết chóc mới giải quyết được mọi chuyện.

Uỳnhh!

Tiền đường chủ không tin tà, thi triển trảo công đánh về phía Từ Hiền, nhưng vẫn bị rào chắn sinh tử chặn đứng.

Đám hung đồ còn lại lúc này cũng đã hội tụ đến chỗ bốn tên đường chủ, vừa nãy nhìn thấy Lạc Bằng bị Tôn đường chủ vung côn đòi g·iết, không có bất cứ ai trong số chúng cảm thấy đồng tình.

Thậm chí, tất cả bọn chúng đều hiện lên vẻ mặt khát máu, mong đợi họ Lạc c·hết đi để có huyết thực mà ăn.

Loại môn phái với thứ tư tưởng như vậy mà cũng có thể tồn tại đến bây giờ, quả thật là một trò cười.

Sát Thần Môn chúng thay phiên nhau công kích, nhưng tất cả đều không tiến vào được bàn cờ vô hình dưới chân Từ Hiền và Lạc Bằng.

Họ Lạc thấy vậy liền thở phào, y biết mình có thể sống tạm thêm chút thời gian.

Nhưng chút thời gian đó là đến bao giờ, khi nào thì Từ Hiền định ra tay với mình? Lạc Bằng bỗng cảm thấy cái sự c·hết chậm này có vẻ như cũng chẳng có ích lợi gì, thậm chí khiến bản thân y càng thêm dày vò.

C·hết sớm c·hết muộn đều là c·hết, y cũng không nghĩ ra bản thân còn có thể làm gì trong lúc chờ c·hết.

Giống như nhận ra sự hoang mang của Lạc Bằng, Từ Hiền chợt nhẹ nhàng cất giọng: “Lạc Bằng, ngươi vì sao gia nhập Sát Thần Môn?”

Giọng nói từ tốn, nghe như đang hỏi chuyện một người bằng hữu bình thường chứ không phải kẻ thù.

Hai mắt vẫn nhắm nghiền, thần thái tường hòa, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng, Từ Hiền trong mắt Lạc Bằng lúc này cứ như một vị hiền nhân đắc đạo.

Sự bồn chồn trong lòng bỗng nhiên lắng xuống, vẻ dữ tợn trên mặt họ Lạc cũng dịu đi năm phần, y chậm rãi kể ra cố sự của mình cho hắn nghe.

Từ Hiền kỳ thật cũng không có thâm ý sâu xa gì, hắn chỉ muốn tìm chút chuyện để giải tỏa trong lúc câu giờ mà thôi.

~o0o~