Hiệp Cốt Đan Tâm

Hiệp Cốt Đan Tâm - Chương 26: Rượu độc tan tình thương chuyện cũ Đêm khuya thức giấc gặp giai nhân




A nha đầu ấy hoảng hồn, há to mồm toan kêu lên, Kim Trục Lưu cười nói mau:



"Ngươi kêu đi, kêu đi, người ta sẽ ra đây coi tuồng". Lúc này ả nha đầu mới sực nhớ không nên để cho người khác biết gian tình của mình, bèn im bặt, người run bần bật. Tên tiểu tử ấy hơi bình tĩnh hơn, bị Kim Trục Lưu bắt lại nhưng không hề lo lắng, nói mau:



"Lão ca, đừng đùa chứ, muốn bao nhiêu bạc cứ nói!" Té ra tên tiểu tử này tưởng Kim Trục Lưu là người trong nhà vạch trần gian tình của y, tống tiền y.



Kim Trục Lưu xoay y lại, cười rằng:



"Ngươi coi ta là ai? Ta không rảnh đùa với ngươi!" tên tiểu tử ấy thấy chàng là người lạ, lúc này mới hoảng lên, vội vàng hỏi::Ngươi là ai, muốn gì?".



Kim Trục Lưu nói:



"Ta là bằng hữu của thiếu gia nhà ngươi. Ngươi nghe đây, bây giờ ta đi tìm y, ngươi dắt ta đi! Nếu không ta sẽ trói hai ngươi chung với nhau để cho mọi người biết".



Tên tiểu tử ấy rất khôn lanh, đương nhiên không tin Kim Trục Lưu, nhưng trong tình thế này đành phải nghe theo, vì thế trả lời:



"Tôi không dám dắt ngài gặp thiếu gia, chỉ có thể chỉ chỗ cho ngài".



Kim Trục Lưu gật đầu:



"Được. Nhưng ngươi không được nói dối, nếu ngươi nói dối ta sẽ có cách trị ngươi". Nói xong bèn cởi áo ngoài của tên tiểu tử xuống, rồi lại lấy khăn cột eo của ả nha đầu rồi dùng hòn đá dằn lên, nói:



"Nếu ngươi dám nói đối ta, ta sẽ phanh phui gian tình của các ngươi đây là vật chứng. Nếu ngươi nói thực, ta không lên tiếng, một lát sau ngươi có thể lẳng lặng tới đây lấy". Tảng đá này ít nhất cũng nặng hai trăm cân. Kim Trục Lưu đoán rằng bọn họ không thể nào đẩy ra được.



Tên tiểu tử thấy Kim Trục Lưu mạnh như thế, càng thất kinh hơn, vội vàng nói:



"Tôi làm sao dám gạt ngài. May mà ngài gặp phải tôi, chứ người khác thì không biết thiếu gia đang ở đâu. Ngài theo tôi".



Kim Trục Lưu cùng tên tiểu tử đi vòng qua hòn non bộ, xuyên qua vườn hoa, qua mấy ngã rẽ thì đến trước một tòa hồng lâu. Tên tiểu tử thì thầm:



"Thiếu gia đang ở trên lầu, đó là nơi ở của tam thiếu phu nhân".



Kim Trục Lưu cười nhẹ:



"Được, ngươi hãy quay về. Lần sau phải cẩn thận hơn".



Rồi thi triển khinh công Nhất hạc xung thiên âm thầm lên lầu.



Cửa phòng tuy đóng chặt nhưng Kim Trục Lưu mở rất dễ đàng. Chàng cười gọi:



Tào đại thiếu gia, dậy đi thôi!" Rồi nắm lấy bức màn, chỉ nghe giọng nói của một thiếu phụ vang lên:



"Chàng ... chàng đã trở về rồi! Ôi chao, ngươi, ngươi là ..." Kim Trục Lưu bịt miệng ả, cười lạnh lẽo:



"Ngươi đang đợi ai?" Té ra trên giường chỉ có một người đàn bà chứ chẳng thấy thiếu gia nhà họ Tào đâu.



Thiếu phụ vừa mới nghe giọng nói lạ lẫm, hoảng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, rên rỉ:



"Ngươi ... ngươi là ai?".



Kim Trục Lưu thổi mồi lửa lên, dí tới trước mặt ả, hỏi:



"Ngươi nghĩ ta là ai?".



Thiếu phụ ấy không biết Kim Trục Lưu muốn gì, nói với giọng run run:



"Xin ... xin hảo hán tha cho tôi, ngài ... ngài tiền cũng được!".



Kim Trục Lưu ngẩn người, rồi cũng hiểu ra, miệng nói:



"Ngươi tưởng ta là thái hoa tặc? Ta không cần gì cả, chỉ cần ngươi nói thực! Nếu không ... hừ hừ, ngươi đừng trước trách ta".



Thiếu phụ ấy mặt lúc xanh lúc đỏ, rên rỉ:



"Tôi ... tôi tưởng đại thiếu gia trở về".



Câu hỏi đầu tên của Kim Trục Lưu đã được giải đáp ...



Kim Trực Lưa cười rằng:



"Té ra ngươi không phải chờ gian phu, đêm qua đại thiếu gia rõ ràng đã ngủ trong phòng ngươi". Nghĩ bụng:



"Tên tiểu tử ấy không lừa gạt mình. Hôm nay có thể tìm ra tung tích của y".



Thiếu phụ ấy đỏ mặt gật đầu, Kim Trục Lưu hỏi:



"Đại thiếu gia đâu?".



Thiếu phụ đáp:



"Đã ra đi từ canh bốn".



"Đi đâu, "Y bảo đi gặp Hạ đại nương nào đó ... Nghe nói là liên hệ với Lục Hợp bang, tôi cũng không biết".



Kim Trục Lưu cả mừng, lòng thầm nhủ:



"Mụ yêu phụ quả nhiên nấp ở đây".



Kim Trục Lưu tính toán thời gian, canh ba mụ yêu phụ nhảy xuống nước chạy tới nhà họ Tào, có lẽ lúc đó đã là canh bốn. "Nếu mụ ta không bị thương thì chắc chắn cần bàn bạc chuyện gấp, nếu không Tào thiếu gia không cần phải chui ra khỏi cái ổ ấm áp này". Kim Trục Lưu nghĩ thầm.



"Hạ đại nương ở đâu?".



"Tôi cũng không biết. Thiếu gia không nói cho tôi biết".



Kim Trục Lưu cười rằng:



"Y không nói ngươi cũng biết nơi y thường tiếp khách.



Ta đang tìm Hạ đại nương đó, ngươi không nói ta chỉ đành lôi ngươi đi theo mà thôi!".



Thiếu phụ ngẫm nghĩ một lát rồi đành nói:



"Hạ đại nương có lẽ đang ở Thúy vi hiên trong vườn. Thúy vi hiên nằm ở phía đông, phía sau có hai hòn non bộ, phía trước có hồ sen, rất dễ tìm".



Kim Trục Lưu gật đầu:



"Được, nếu không tìm ra ta sẽ lại đến hỏi ngươi, ngươi cứ ngủ tiếp đi". Rồi chàng vung tay điểm vào hôn huyệt của thiếu phụ.



Kim Trục Lưu vừa mới đến gần Thúy vi hiên, chợt nghe tiếng người quen thuộc:



"Bang chủ bảo tôi đến đây bái tạ bà mai, không ngờ bà mai này đã trở thành con chuột lột. Nhưng bà đã dốc hết sức cho bang chủ, bang chủ sẽ không đối xử lệ với bà". Kim Trục Lưu giật mình, thầm nhủ:



"Lại thêm một mụ yêu phụ nữa, lần này không thể cứng rắn được". Thật ra người đó chính là Đổng Thập Tam nương của Lục Hợp bang.



Lúc này trời vừa hửng sáng, trong Thúy vi hiên vẫn chưa tắt đèn, Kim Trục Lưu nấp sau hòn non bộ, len lén nhìn vào, thấy trong phòng rất nhiều người, còn Hạ đại nương thì nằm trên giường, xung quanh bà ta là đại thiếu gia nhà họ Tào, Tào Thông, Bành Cự Vinh, Đổng Thập Tam nương, còn có cả Điền Tuấn và Ngụy Kỳ.



Hạ đại nương than:



"Thật hổ thẹn! Tên tiểu tử họ Kim thật ghê gớm, đêm qua chúng tôi đã bại trong tay của y". Bành Cự Vinh nói:



"Chúng tôi bại trong tay y không sao, nghe nói Sử bang chủ cũng thế".



Đổng Thập Tam nương cười:



"Chỉ cần mai mối thành, Sử bang chủ chắc chắn sẽ ra mặt giúp các người. Tên tiểu tử họ Kim tuy có bản lĩnh không tệ nhưng vẫn còn kém xa bang chủ của bọn ta. Bang chủ bọn ta vì đang có chuyện gấp gáp cho nên không rảnh đối phó với y".



Tào Thông vội vàng bợ đỡ:



"Đương nhiên, đương nhiên. Quý bang là bang hội lớn trên giang hồ, nhân tài đông đúc, cao thủ như mây, sao có thể sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa? Không cần bang chủ đích thân tới, có Đổng Thập Tam nương cũng đủ đối phó với tên tiểu tử ấy".



Té ra Tào Thông căm hận Kim Trục Lưu đến thấu xương. Y không dám chọc giận Cái Bang nên muốn xúi giục Đổng Thập Tam nương ra mặt, dùng danh nghĩa của Lục Hợp bang chống lại Cái Bang.



Mặc dù Đổng Thập Tam nương nói những lá đao to búa lớn, nhưng cũng phải e ngại Kim Trục Lưu và Cái Bang mấy phần, Tào Thông xúi giục mụ ta ra mặt, mụ ta làm sao có thể dễ dàng mắc lỡm.



Đổng Thập Tam nương cười rằng:



"Tào công tử không cần lo, bang chủ chúng tôi đoán rằng tên tiểu tử ấy chắc chắn sẽ đến Dương Châu, lúc đó làm sao y thoát được lòng bàn tay của chúng tôi? Cần gì đánh cỏ động rắn ở đây? Vả lại bang chủ chúng tôi đang bận rộn cho hôn sự em gái của ông ta, tạm thời không thể điều động được thêm người để đối phó với Cái Bang".



Tào Thông đang muốn dựa dẫm vào Lục Hợp bang, chợt nghe Đổng Thập Tam nương nói như thế rất thất vọng nhưng cũng không tiện nài ép, chỉ đành tiu nghỉu:



"Ồ, em gái của bang chủ sắp xuất giá? Không biết gả cho ai?".



Đổng Thập Tam nương kiêu hãnh:



"Là Tây Xương tướng quân Soái Mạnh Hùng".



Hạ đại nương hơi ngạc nhiên, hỏi:



"Xin thứ cho tôi mạo muội, tôi nghe có một lời đồn bảo rằng quý bang chủ muốn gả cho một thiếu niên họ Lệ, người này chính là tân giáo chủ của Thiên ma giáo".



Đổng Thập Tam nương cười:



"Hạ đại nương, hình như bà rất quan tâm đến tân giáo chủ của các người? Nhưng theo tôi biết, tên tiểu tử họ Lệ không muốn lập lại Thiên ma giáo. Đám người Dương Hạo cũng chẳng muốn thực lòng ủng hộ y làm giáo chủ".



Hạ đại nương sợ mụ nghi ngờ mình, vội vàng:



"Hai mươi năm trước, vợ chồng Lệ Phục Sinh không nghe lời khuyên của chúng tôi, đã giải tán Thiên ma giáo. Những người cũ trong Thiên ma giáo rất thất vọng, dù họ có trở về chúng tôi cũng không muốn ủng hộ họ làm giáo chủ. Huống chi là con trai của họ? Vả lại tên tiểu tử họ Lệ này không biết có đúng là con của họ hay không!".



Đổng Thập Tam nương nói:



"Đúng thế. Hạ đại nương, không phải lôi khen bà, nếu có thể lập lại Thiên ma giáo, bà rất có tư cách làm giáo chủ. Cần gì phải nhường cho một tên tiểu tử hậu sinh!".



Hạ đại nương rất mừng rỡ:



"Nếu Thiên ma giáo lập lại, chúng tôi sẽ nghe lời bang chủ của quý bang. Nhưng chuyện lúc nãy có phải lời đồn hay không?".



Đổng Thập Tam nương đáp:



"Cũng không phải hoàn toàn là lời đồn. Nhưng bang chủ chúng tôi chỉ dụ cho tên tiểu tử ấy nghe lời khiến cho y mắc lừa. Cũng giống như đêm ấy bà đối phó với tên tiểu tử họ Trần".



Hạ đại nương cười lớn rồi nói:



"Tên tiểu tử ấy làm sao xứng với em gái của quý bang chủ? Té ra là thế".



Tào Thông không hiểu chuyện giang hồ, cũng không biết tên tiểu tử họ Lệ là ai, nhưng lại biết Tây Xương tướng quân Soái Mạnh Hùng. Thế là vội vàng khen hùa theo:





"Soái tướng quân là rường cột của nước nhà, Sử bang chủ kết thông gia với ngài quả thật môn đăng hộ đối, khi nào hôn lễ sẽ diễn ra, xin hãy cho biết trước để tôi gửi quà mừng".



Đổng Thập Tam nương cười:



"Vẫn còn sớm. Bang chủ của chúng tôi có lòng riêng, ngài muốn cho chúng tôi uống rượu mừng của ngài trước, sau đó mới làm hỉ sự.



Có điều chuyện này phải toàn nhờ vào Hạ đại nương".



Hạ đại nương bảo:



"Hương chủ cứ yên tâm. Cứ để cho tôi. Chính tôi đã nuôi dưỡng tiểu thư, tôi đã hứa thì tiểu thư phải chấp nhận".



Kim Trục Lưu nghe đến đây, lòng thầm nhủ:



"Té ra mụ yêu bà muốn gả Hà Cô cho Sử Bạch Đô, chả trách nào đêm nay mụ ta dối phó với Trần đại ca".



Lúc này trời đã sáng, có hai ả nha hoàn chạy tới báo tin tam phu nhân bị ám toán.



Hành tung của Kim Trục Lưu bại lộ. Chàng thầm nhủ:



"Địch nhiều ta ít, cần phải tiên hạ thủ vi cường!" Nghĩ chưa dứt, chợt nghe Đổng Thập Tam nương quát:



"Ai?".



Tào Thông nhìn thấy ả nha đầu, cười rằng:



"Đấy là Xuân Lan hầu hạ cho tiểu thiếp của tôi. Ồ, Xuân Lan, ngươi chạy đến đây làm gì?".



Đổng Thập Tam nương chợt kêu lên:



"Không xong!" Nói chưa dứt thì thấy một viên sỏi đã ném vào.



Đổng Thập Tam nương đẩy Tào Thông ra, Bành Cự Vinh đứng sau lưng Tào Thông vung tay chụp lấy viên đá, không ngờ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói. Tào Thông lạc giọng kêu lên:



"Không xong, chắc chắn là tên tiểu tử ấy!".



Đổng Thập Tam nương vội vàng phóng vọt ra, chỉ thấy Kim Trục Lưu đứng trên hòn non bộ cười ha hả. Đổng Thập Tam nương quát:



"Hay lắm, quả nhiên là ngươi!".



Kim Trục Lưu từ trên vung kiếm hất ngọn roi của Đổng Thập Tam nương ra, cười lớn:



"Ngươi khỏi cần quay về Dương Châu đợi ta!".



Bành Cự Vinh phất cây thiếc trượng chạy ra quát:



"Tên tiểu tử lớn gan, đêm qua ngươi may mắn thoát được, nay ngươi còn chạy được di đâu?" Kim Trục Lưu vẫn cười:



"Thế ư? Nhưng ta không muốn chạy nữa!" Bành Cự Vinh vung ra một chiêu Cử hỏa thiêu thiên, quét cây thiếc trượng tới, Kim Trục Lưu đâm ra soạt soạt hai kiếm từ trên xuống, Bành Cự Vinh đứng không vững thối lui hai bước. Kim Trục Lưu xoay mũi kiếm bạt về phía ngọn roi dài của Đổng Thập Tam nương. Hai người Bành, Đổng vốn liên thủ với nhau có thể thắng Kim Trục Lưu, nhưng vì chàng từ trên cao đánh xuống cho nên chiếm địa lợi, trong lúc gấp gáp bọn họ không tấn công lên được, trái lại Kim Trục Lưu chiếm thượng phong.



Ả nha đầu hớt hải chạy vào Thủy vi hiên báo:



"Công tử, không xong!" Tào Thông hỏi gấp:



"Chuyện gì?" Ả nha đầu thưa:



"Tam phu nhân nằm im chẳng nhúc nhích!" Tào Thông vội vàng hỏi:




"Có còn thở không?" Ả nha đầu thưa:



"Vẫn còn thở, nhưng không nhúc nhích cũng chẳng nói được, hình như đã trúng tà!".



Kim Trục Lưu cười nói:



"Không giấu gì ngươi, ta đã cho ái thiếp của ngươi uống một viên thuốc, chẳng chết được ngay nhưng qua hai canh giờ nữa ta không đảm bảo ả không ngọc nát hương tàn!".



Tào Thông vừa lo vừa giận, đứng trong phòng mắng ra:



"Ngươi dám hại ái thiếp của ta. Ta lấy mạng ngươi!".



Kim Trục Lưu cười đáp:



"Nếu ngươi muốn chuộc mạng ả thì có thể cầu xin ta!



Ngươi cứ bảo mụ yêu phụ đưa thuốc giải cho ta!".



Kim Trục Lưu tưởng rằng có thể buộc Tào Thông nghe theo mình, không ngờ Hạ đại nương là một người giỏi sử dụng độc, nghe ả nha đầu nói lại thì biết ái thiếp của Tào Thông chỉ bị điểm huyệt đạo chứ không trúng độc. Hạ đại nương cười lạnh:



"Tào công tử cứ mặc y, đừng nói là không trúng độc, dù có trúng độc thì ta vẫn có thể giải được?" Tào Thông thấy mụ ta nói cứng như thế thì mới yên tâm:



"Được, y lấy không được mạng của ái thiếp ta, ta sẽ lấy mạng y!".



Hai người Điền Tuấn, Ngụy Kỳ nghe thế không đợi căn dặn, cầm binh khí chạy về phía Kim Trục Lưu. Hạ đại nương cũng chống gậy bước ra, cười lạnh lùng:



"Hảo tiểu tử, ngươi giở trò dùng độc trước mặt ta chẳng khác gì múa đại đao trước miếu Quan Công, không biết tự lượng sức mình!".



Lúc này Kim Trục Lưu đã dần dần đuối thế lòng thầm nhủ:



"Hôm nay có lẽ không chiếm được phần hơn nào, mình cứ chạy trước rồi sẽ nghĩ cách sau". Lập tức phóng vọt qua hòn non bộ, vỗ ra một chưởng đẩy tảng đá trên hòn non bộ rơi xuống.



Bành Cự Vinh vung cây.thiền trượng đánh ầm một tiếng, hất hòn đá qua một bên, lúc này Kim Trục Lưu đã nhảy xuống hòn non bộ, chạy ra cổng hoa viên.



Hạ đại nương kêu lên:



"Hai người các ngươi chạy qua phía tây chặn đầu lại?".



Điền Tuấn, Ngụy Kỳ đang đuổi theo, nghe như thế nhủ thầm:



"Nếu không đuổi theo chả lẽ để y chạy!" Nhưng Hạ đại nương là khách quý của nhà họ Tào, hai người này không dám không nghe.



Kim Trục Lưu tức giận quát:



"Ta sẽ múa đại đao trước miếu Quan Công của ngươi", tức thì mũi chân điểm một cái phóng vọt về phía Hạ đại nương. Kim Trục Lưu muốn dùng thủ pháp Sấm vang chớp giật bắt Hạ đại nương làm con tin.



Nghĩ chưa đứt, chỉ nghe Hạ đại nương cười lạnh:



"Hảo tiểu tử, muốn liều mạng!".



Hai người cách nhau khoảng mười trường, thân pháp của Kim Trục Lưu tuy nhanh nhưng không thể trong chớp mắt đã lao tới trước mặt mụ, chỉ thấy mụ ta vung tay, soạt một tiếng một làn khói lan về phía Kim Trục Lưu. Ánh kim quang trong làn khói lấp lánh, phát ra tiếng kêu soàn soạt.



Loại ám khí này tên gọi độc vụ kim châm liệt hỏa đạn, Kim Trục Lưu đã từng thấy Sử Hồng Anh dùng cho nên biết lợi hại. Chàng vội vàng vọt người né ra. Hạ đại nương liên tục phát ra ba mảnh ám khí, lúc này Kim Trục Lưu không còn chỗ né tránh. Phía bắc là bức tường của nội viện, lùi vào trong nội viện chẳng khác gì tự chui vào lưới, phía nam lại là hồ sen, Kim Trục Lưu không còn đường đi đành chạy về phía tây.



Hai người Điền Tuấn, Ngụy Kỳ đang đợi ở đấy, thấy chàng chạy tới thì quát lớn:



"Chạy đi đâu?" Nói chưa dứt, Đổng Thập Tam nương và Bành Cự Vinh đã đuổi tới.



Kim Trục Lưu nghĩ thầm:



"Không thể để cho bọn chúng hợp vây". Rồi đâm ra soạt soạt hai kiếm, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, thi triển đòn sát thủ với hai kẻ địch này, nhưng Điền Tuấn, Ngụy Kỳ chẳng phải là hạng tầm thường, Kim Trục Lưu vốn hơn hơn chúng, nhưng không thể trong vòng vài ba chiêu đã thắng.



Khi hai người Bành, Đổng sắp chạy tới, Điền Tuấn chợt kêu "ối chao" một tiếng rồi ngã xuống. Ngụy Kỳ mắng:



"Con bà nó, ám ... ám ..." hai chữ "ám khí" chưa nói xong thì đã trúng liền một kiếm của Kim Trục Lưu, lảo đảo người rồi cũng ngã xuống.



Kim Trục Lưu lấy làm lạ, thầm nhủ:



"Ai đã phóng ám khí giúp mình?" Lúc này chàng cũng không có thời gian tìm hiểu nữa.



Đổng Thập Tam nương rất ghê gớm, mụ la vừa vung tay phóng một nắm kim châm, tay kia múa tít cây roi kêu lên vù vù đánh vào hậu tâm của Kim Trục Lưu.



Kim Trục Lưu trở tay đánh lại một kiếm, bạt cây roi dài ra, lúc này cây thiếc trượng của Bành Cự Vinh cũng đã đánh lới, Kim Trục Lưu phóng vọt lên cao hơn hai trượng, mũi chân đạp nhẹ vào đầu trượng, rồi phóng ra tiếp cách đó ba trượng.



Đổng Thập Tam nương khen một tiếng "hay" rồi quát lớn:



"Chạy đi đâu!".



Người chưa tới roi đã kêu lên vù vù cuộn tới. Té ra khinh công của mụ tuy không bằng Kim Trục Lưu những ngọn roi có thể đánh ra xa đến hai trượng, Kim Trục Lưu vọt một cái thì nhảy được ba trượng, mụ ta chỉ chạy được hai bước chân, cây roi dài đã đánh tới hậu tâm của Kim Trục Lưu.



Kim Trục Lưu chưa hạ mũi chân xuống đất, né tránh không được chỉ đành xoay người lại ứng chiến. Trong chớp mắt, Bành Cự Vinh cũng đã phóng tới chặn đường của chàng.



Kim Trục Lưu đánh gấp ra mấy chiêu, đẩy Bành Cự Vinh lùi mấy bước, nhưng cây roi dài của Đổng Thập Tam nương cứ cuộn về phía chàng. Soạt một tiếng, ngọn roi quét tới, một mảng áo của Kim Trục Lưu rơi xuống lả tả. May mà chàng có Thiên la bộ pháp nên né tránh dễ dàng, chỉ bị rách áo chứ không bị thương. Kim Trục Lưu trước sau đều có địch, chàng thầm nhủ:



"Nếu mụ yêu bà cũng tới, mình sẽ hỏng bét!".



Kim Trục Lưu nghiến răng, định thi triển kiếm pháp Lưỡng bại câu thương chợt nghe Hạ đại nương kêu ồ một tiếng đầy kinh ngạc, Kim Trục Lưu nhìn lại, chỉ thấy mụ ta đã kéo Điền Tuấn, Ngụy Kỳ đứng dậy, tựa như phát hiện điều gì không ổn, người cứ ngẩn ra. Kim Trục Lưu chợt nghĩ:



"Chả lẽ mụ đã biết kẻ phóng ám khí là ai, hình như mụ ta sợ người này! Nghĩ chưa dứt, chợt nghe có tiếng người la hét:



"Không xong, không xong! Dập lửa, dập lửa!" Kim Trục Lưu nhìn qua, thấy nơi ở của tam phu nhân đã bốc cháy.



Tào Thông hoảng sợ. đến nỗi hồn bay phách tán, chỉ sợ ái thiếp bị người ta hại, vội vàng kêu lên:



"Bành tiên sinh, ông hãy trở về dập lửa?".



Bành Cự Vinh và Đổng Thập Tam nương đều không khỏi phân tâm, Kim Trục Lưu cười ha hả, tóm lấy ngọn roi, buộc vào cây thiền trượng, Bành Cự Vinh kéo cây thiền trượng, Đổng Thập Tam nương lao về phía y, Kim Trục Lưu xoay người tung một cước, đá vào mông Đổng Thập Tam nương! Đổng Thập Tam nương té lộn nhào ngọn roi bung ra. Kim Trục Lưu cười ha hả rồi phóng qua vách tường. Đổng Thập Tam nương biết không đuổi kịp, tức đến nỗi hai mắt trợn ngược!



Kim Trục Lưu chạy ra khỏi nhà họ Tào, chỉ thấy sao trời nhấp nháy, vàng trăng sáng treo cao chứ chẳng thấy bóng ai. Chàng dùng nội công "truyền âm nhập mật".



kêu lớn:



" Bằng hữu nào âm thầm trợ giúp, mời ra đây!" Âm thanh vang xa nhưng chẳng thấy có người trả lời, chàng thầm nhủ:



"Người ta không ra gặp thì mình đành đi trước vậy".



Lại nói từ lúc Kim Trục Lưu ra đi Trần Quang Chiếu thấp thỏm lo âu, sợ Kim Trục Lưu gấp nguy hiểm nên chẳng thể chợp mắt được.



Chợt có tiếng tà áo vang lên, một làn hương thơm xộc vào mũi, chàng thất kinh bật dậy, chỉ thấy một bóng người trong phòng. Trần Quang Chiếu mừng rỡ hỏi:



"Kim huynh về rồi đấy ư" Người ấy bật cười:



"Không nhận ra tôi à?" Ánh đèn bật sáng, một nàng mỹ nhận đứng trên đầu giường, chàng mừng rỡ kêu lên lạc giọng:



" Hà Cô?".




"Cô nương ..." trong lòng chàng lúc này có muôn ngàn lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu.



"Huynh đừng hỏi, uống thuốc giải rồi nói". Rồi nàng lấy ra một viên thuốc màu đỏ bỏ vào chén nước, cho Trần Quang Chiếu uống, thuốc giải này quả nhiên linh nghiệm, chỉ trong chốc lát Trần Quang Chiếu cảm thấy huyết mạch thông suốt, tinh thần sảng khoái.



"Hà Cô, chuyện này ra sao? Nhũ mẫu ...".



Thạch Hà Cô thở dài:



"Tôi vốn không muốn nói cho huynh biết, nhưng lúc này chỉ đành thổ lộ:



"Có phải huynh trách ba năm trước tôi đã dứt tình?".



"Tôi đương nhiên không trách cô nương, tôi biết cô nương chắc chắn có nỗi khổ.



Có phải là do nhũ mẫu không? Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao cô nương lại bị bà ta kìm chế?".



"Hai mươi năm trước có Thiên ma giáo, sư tổ của Thiên ma giáo tên gọi Lệ Thắng Nam, chắc là huynh cũng biết?".



"Tôi nghe cha nói, Lệ Thắng Nam là vợ của Kim Thế Di đại hiệp, khi còn sống được coi là cao thủ đệ nhất võ lâm, sau khi chết mới được Thiên ma giáo tôn làm tổ sư. Nhũ mẫu của cô nương chả lẽ có liên quan đến Lệ Thắng Nam?".



Thạch Hà Cô đáp:



"Hạ đại nương là một thị nữ của Lệ Thắng Nam. Lệ Thắng Nam có bốn thị nữ tâm phúc, nay chỉ có Hạ đại nương là còn sống".



Thạch Hà Cô uống xong chén trà, tiếp tục nói:



"Mẹ của tôi cũng là thị nữ của Lệ Thắng Nam, là người thân thiết nhất với Hạ đại nương. Từ nhỏ tôi đã không còn cha mẹ, Hạ đại nương đã nuôi tôi khôn lớn như con cái. Người cháu đâu của Lệ Thắng Nam ngang hàng với Hạ đại nương. Hai mươi năm trước, nhờ có Kim đại hiệp cảm hóa mà bà ta đã giải tán Thiên ma giáo, do đó Hạ đại nương rất bất mãn chuyện này.



Hai mươi năm qua, Hạ đại nương lúc nào cũng nhớ đến chuyện phục hưng Thiên ma giáo. Nhưng đây là việc lớn bà ta cần phải có người giúp đỡ. Do đó mới nghĩ đến Sử Bạch Đô. Bà ta ... bà ta giấu tôi, muốn gả tôi cho Sử Bạch Đô".



Trần Quang Chiếu cả kinh:



"Ồ, té ra là thế, chả trách nào đêm qua bà ta muốn hại tôi".



"Ba năm trước bà ta đã muốn hại huynh. Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa biết bà ta cấu kết với Sử Bạch Đô. Lần đó huynh đến nhà tôi cầu hôn, bà ta vốn muốn dùng độc hại huynh, tôi bất đắc dĩ mới chấp nhận điều kiện của bà ta để đổi lấy mạng của huynh".



"Cô nương đã chấp nhận điều kiện gì?".



"Từ đó về sau không được qua lại với huynh nữa. Tôi nhớ ơn nuôi dưỡng của bà ta, không nỡ dứt khoát với bà ta. Hơn nữa vì cứu mạng của huynh tôi đành chấp nhận.



Lúc đó trong lòng tôi rất đau đớn, nhưng không dám cho huynh biết".



"Hà Cô, thật là khổ sở cho cô nương. Nhưng bây giờ chúng ta đã lại ngồi bên nhau. Hà Cô, cô nương có dũng khí thoát khỏi ma chưởng của bà ta, tôi rất vui.



Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi. Từ rày về sau chúng ta không bao giờ xa nhau nữa".



Thạch Hà Cô thở dài:



"Nhưng đáng tiếc tôi không thể".



"Tại sao?".



"Huynh hãy yên tâm, tôi sẽ không lấy Sử Bạch Đô".



"Vậy tại sao cô nương không chịu ở lại cùng tôi?".



"Tôi vốn hứa không qua lại với huynh nữa, nhưng lần này tôi biết bà ta hại huynh, lại biết bà ta ép gả tôi cho Sử Bạch Đô nên tôi mới vi phạm lời hứa".



"Đúng thế, chính vì bà ta không giữ lời, không thể trách cô nương phản bội. Hà Cô, hãy đi cùng tôi!".



Thạch Hà Cô lắc đầu, vẫn chỉ nói một câu:



"Tôi không thể!".



Trần Quang Chiếu bất giác hơi giận:



"Chính bà ta đã ép cô nương phải hứa hẹn, vốn không cần phải giữ lời. Bà ta lại là người độc ác, chỉ chuyện lợi dụng cô nương cấu kết với Sử Bạch Đô, đó đã là tôi không thể thứ! Nay cô nương không giết bà ta coi như đã trả ơn!".



Thạch Hà Cô chép miệng:



"Huynh không biết ...".



"Không biết gì?".



"Lúc đó tôi vì ngăn cản bà ta hạ độc thủ, khi chấp nhận điều kiện đã uống một chén rượu độc!".



Trần Quang Chiếu cả kinh:



"Rượu độc ấy có hiệu quả như thế nào? Cô nương có thể giải độc cho tôi tại sao không thể tự giải độc cho mình?".



"Lúc đó vì cứu huynh cho nên tôi đã uống chén rượu độc ấy, loại độc này ba tháng sau mới phát tác, cứ đến kỳ hạn thì phải uống một viên thuốc để kéo dài thêm ba tháng nữa".



Trần Quang Chiếu nghiến răng:



"Thủ đoạn thật độc ác?".



"Loại độc này tên gọi bại huyết tán, muốn giải loại độc này phải có một bộ kim châm bạt độc, không thể trị bằng thuốc được. Bộ kim châm bạt độc này nằm trong Bách độc chân kinh của Lệ sư tổ để lại, tôi vẫn chưa học qua. Nếu chúng ta lấy nhau, huynh cũng bị tôi liên lụy trúng độc mà chết".



Vừa nói đến đây, chợt nghe một giọng cười cất lên:



"Không, Thạch cô nương, cô có thể ở lại. Không những có thể ở lại mà còn có thể nên vợ nên chồng với Trần đại ca".



Trần Quang Chiếu cả mừng kêu lên:



"Kim huynh, huynh đã quay về?".



Có một bóng người lướt tới, Kim Trục Lưu đứng trước mặt họ, cười tươi:



"Thạch cô nương, lúc nãy người phóng ám khí có phải là cô nương không? Tôi vẫn chưa đa tạ cô nương".



Thạch Hà Cô vừa lo vừa mừng, nghĩ bụng:



"Khinh công của người này cao minh hơn mình nhiều, mình chẳng hề nghe thấy âm thanh gì, nhưng nghe y nói như thế, chả lẽ y biết cách giải độc cho mình?".



Trần Quang Chiếu ngạc nhiên:



"Hà Cô, té ra cô nương cũng đã tới nhà họ Tào?".



Thạch Hà Cô đáp:



"Chính vì tôi dò thám tin tức của huynh cho nên mới đến nhà họ Tào. Tôi nghe lén họ nói chuyện, cho nên mới biết huynh bị thương vì thế mới đến tìm huynh. Tôi vốn không muốn để cho Hạ đại nương biết, nhưng giờ đây tôi đã dùng ám khí độc môn đả thương hai người của bọn họ, Hạ đại nương đương nhiên cũng biết tôi đã làm".



Trần Quang Chiếu gật gù:



"Vậy cô nương không nên quay về nữa".




Thạch Hà Cô đáp:



"Tôi quay về hay không cũng chỉ có một chữ chết. Nhưng tôi không thể liên lụy đến huynh".



Kim Trục Lưu cười:



"Lúc nãy ta đã nghe hết tất cả. Nhưng chả lẽ cô nương vẫn chưa hiểu tôi nói gì?".



Trần Quang Chiếu hỏi:



"Kim huynh, chả lẽ huynh biết kim châm bạt độc?".



Kim Trục Lưu đáp:



"Tôi không biết, nhưng trên thiên hạ này ngoài mụ yêu bà ấy vẫn còn có người biết. Huynh đã quên Lệ Nam Tinh ư? Y là con trai của Thiên ma giáo chủ, lẽ nào y lại không biết Bách độc chân kinh?".



Trần Quang Chiếu cả mừng:



"Đúng thế, chúng ta hãy lập tức đến Dương Châu giải nguy cho y, rồi mời y giải độc cho Hà Cô".



Kim Trục Lưu hỏi:



"Huynh đã khỏe hẳn chưa?".



Trần Quang Chiếu đáp:



"Thuốc giải của Hà Cô rất linh nghiệm, tôi nghĩ sáng mai tôi có thể đi cùng huynh. Hà Cô, cô nương cũng đi cùng chúng tôi chứ?".



Lúc này Thạch Hà Cô coi như đã lâm vào đường cùng, có hy vọng không thể bỏ qua, đương nhiên cũng vui mừng chấp nhận. Thế là sáng hôm sau cả ba người bọn họ cáo biệt Vương Thái rời khỏi Tế Nam đến Dương Châu.



Kim Trục Lưu đã sớm biết Sử Bạch Đô lừa Lệ Nam Tinh, chàng tiếc không mọc đôi cánh bay đến Dương Châu. Kim Trục Lưu thầm tính toán:



"Không biết Lệ đại ca có biết đó là một trò lừa bịp hay không? Nhưng y yêu thương Hồng Anh sâu đậm, chỉ e biết rõ mà vẫn đi. Còn ý của Hồng Anh như thế nào?" Nghĩ đến đây bất giác hoang mang, rồi thầm tự trách mình:



"Mình đã quyết định giúp cho hai người họ đến với nhau, sao lại suy đoán bừa bãi đến thế! Lần này đến Dương Châu mình đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, giúp hai người họ nên duyên vợ chồng, mình không thể suy nghĩ vớ vẩn được".



Trong lúc Kim Trục Lưu lo lắng cho Lệ Nam Tinh thì Lệ Nam Tinh đang có một giấc mơ đẹp tại Lục Hợp bang.



Ngày hôm nay Lệ Nam Tinh đến tổng đà của Lục Hợp bang, Sử Bạch Đô mở rộng cửa đón tiếp, coi chàng như khách quý.



Lệ Nam Tinh vẫn còn nghi ngại, cùng Sử Bạch ĐÔ bước vào hoa sảnh, sau khi ngồi yên chỗ thì lập tức hỏi:



"Sử bang chủ hẹn tôi đến đây có gì chỉ giáo, mong Sử bang chủ nói rõ".



Sử Bạch Đô cười ha hả:



"Lệ công tử là người thông minh, cần gì tôi phải nói?



Đương nhiên là vì chuyện cả đời của xá muội".



Lệ Nam Tinh là người nhiệt tình và ngay thẳng, lập tức đáp:



"Nếu Sử bang chủ đã mau mắn như thế, tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi nghĩ lệnh muội cũng không phải chẳng có ý với tôi. Nay chỉ muốn xem ý của bang chủ thế nào?".



Sử Bạch Đô nói:



"Nói thực lúc đầu ta không tán đồng lắm. Nhưng ta đành phải đổi ý. Một là ta biết hai người đã yêu thương nhau, ta chỉ có một mình Hồng Anh, làm sao có thể nhẫn tâm chia cắt hai người khiến cho nó đau lòng? Hai là ta cũng biết Lệ công tử là bậc anh hùng hào kiệt. Xá muội được gả cho bậc anh hùng, kẻ làm đại ca như ta cũng rất mừng. Bởi vậy ta mới chấp nhận cho hai người tới với nhau, đồng thời sẽ làm chủ hôn cho hai người".




Bất cứ ai cũng thích khen ngợi, Lệ Nam Tinh được Sử Bạch Đô khen một hồi thì bất giác ác cảm cũng giảm mấy phần. Nhưng nghe Sử Bạch Đô hứa quá mau mắn, Lệ Nam Tinh lại cảm thấy bất ngờ.



Sử Bạch Đô cười rằng:



"Lệ công tử im lặng không nói, chả lẽ còn có tâm sự gì?



Chúng ta nay đã trở thành thông gia, xin thử ta không khách sáo gọi Lệ công tử một tiếng lão đệ, nếu đệ có chuyện gì cứ nói thẳng cho kẻ làm đại ca này biết".



Lệ Nam Tinh nghĩ ngợi rồi bảo:



"Đa tạ đại ca đã hứa hôn. Nhưng xin thứ cho đệ nói thẳng, đệ không muốn thông gia trở thành thù địch. Huynh đương nhiên biết đệ là người thế nào, đệ có thể cho huynh biết, đệ đã quyết ý phản Thanh! Nếu huynh muốn hồi hôn thì cũng không muộn!".



"Ta đã sớm đoán đệ đã sớm nói như thế. Ta đã hứa hôn sự cho hai người, đương nhiên cũng đã nghĩ qua!".



"Nhưng tôi muốn biết ý của huynh như thế nào? Theo đệ biết, một tháng trước hình như huynh muốn gả lệnh muội cho Tây Xương tướng quân Soái Mạnh Hùng".



Sử Bạch Đô đỏ mặt:



"Đó là ta một lúc hồ đồ, may mà việc này không thành cho nên anh hùng trong thiên hạ mới không chê cười".



Lệ Nam Tinh nghe y có ý hối hận, trong lòng thầm mừng, thế rồi mới hỏi dấn tới:



"Tại sao?".



Sử Bạch Đô đáp:



"Chẳng dám giấu gì, ta tuy chẳng có chí lớn gì nhưng cũng không muốn cam chịu với thân phận của một bang chủ Lục Hợp bang nhỏ nhoi. Ta lần này lên kinh chúc thọ cho Tát Phúc Đỉnh là vì muốn kết giao anh hùng trong thiên hạ để dựng nghiệp lớn! Nào ngờ ... chao ôi ...".



Lệ Nam Tinh hỏi vội:



"Sử đại ca làm sao thế?" Sử Bạch Đô vỗ bàn, nói:



"Nào ngờ bọn quan lớn trong triều đều coi thường chúng ta".



Lệ Nam Tinh thầm cười:



"Trong mắt Tát Phúc Đỉnh, ngươi vốn chỉ là một con chó". Nhưng cố ý hỏi:



"Đệ thấy Tát Phúc Đỉnh đối với huynh hình như cũng không tệ".



Sử Bạch Đô hậm hực:



"Không tệ cái gì? Lúc này ta mới biết chẳng qua y chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi".



"Nhưng khi vợ chồng Uất Trì Đồng cướp thọ đường, huynh đã giúp Tát Phúc Đỉnh rất nhiều!".



Sử Bạch Đô đỏ ửng mặt:



"Chả trách nào lão đệ hiểu nhầm ta, lần đó ta đã sai.



Có lẽ đây cũng là điều hồ đồ của ta. Lúc đó ta không phải ra sức vì muốn cấu kết với y. Ta chỉ thấy việc nghĩa cho nên phải làm. Nào ngờ y coi ta là kẻ nô tài".



Lệ Nam Tinh vừa lo vừa mừng, thầm nhủ:



"Sử Bạch Đô ham công danh lợi lộc, đã có bài học này chắc là không còn hồ đồ nữa. Nhưng y hối hận cũng là một chuyện hiếm có".



Sử Bạch Đô lại bảo:



"Lần đó ta lên kinh đã thấy rõ một sự thực".



Lệ Nam Tinh hỏi:



"Sự thực nào?".



"Đệ có biết tổng đà chủ của Hồng Anh hội Công Tôn Hoằng có mặt ở đó là vì mục đích gì không?".



Lệ Nam Tinh tuy tính tính tương đối đơn thuần nhưng cũng không đến nỗi hồ đồ, vẫn còn e ngại Sử Bạch Đô. Vì thế giả vờ không biết mới hỏi:



"Đúng thế, ngày hôm đó Công Tôn Hoằng cũng giao thủ vai Kim Trục Lưu, không biết chuyện này là như thế nào?".



"Té ra đệ thật sự không biết. Công Tôn Hoằng là tên cáo già, bề ngoài y tựa như ra sức cho Tát Phúc Đỉnh nhưng thực tế cấu kết với Uất Trì Đồng. Kim Trục Lưu có cho đệ biết chuyện này không?".



"Không. Nhưng nói như thế thì Công Tôn Hoằng quả thực là người đáng khâm phục".



Sử Bạch Đô nói:



"Đúng thế. Cho nên tôi mới nghĩ anh hùng hổ thật sự không thể nào quy hàng triều đình. Sử Bạch Đô này tuy không đáng gọi là anh hùng nhưng nếu không quay đầu lại thì họ chẳng phải sẽ bị anh hùng trong thiên hạ cười chê hay sao!".



Lệ Nam Tinh cả mừng:



"Đúng lắm, đúng lắm! Thực ra đệ cũng muốn khuyên huynh đổi tà theo chính, không ngờ huynh còn thấu chuyện hơn cả tôi!".



Sử Bạch Đô cười ha hả:



"Giờ đây chúng ta đã là thân gia chứ không phải kẻ địch nữa".



"Sử đại ca, đại ca không qua lại với quan phủ nữa đương nhiên là tốt, nhưng muốn anh hùng thiên hạ khâm phục chì vẫn chưa đủ".



"Ta hiểu ý của lão đệ. Ta đang muốn nhờ đệ giúp đỡ ta liên lạc với nghĩa quân.



Họ chưa chắc đã chịu tin ta, chỉ mong lão đệ giúp ta bày tỏ tấm lòng".



"Sử đại ca đã có quyết tâm như thế chắc chắn sẽ làm được, tôi và lãnh tụ của nghĩa quân không qua lại với nhau, sau này hàng tính tiếp".



Sử Bạch Đô lại bảo:



"Ta còn có một ý nữa, đệ thấy thế nào? Thiên ma giáo do lệnh đường sáng lập, năm xưa lệnh đường nghe lời Kim Thế Di, có lẽ vẫn chưa hiểu thấu chuyện cho nên giải tán thật là đáng tiếc. Thật ra Thiên ma giáo tuy là tà giáo nhưng nếu đi đúng hướng thì cũng có thể phản Thanh, lão đệ, nếu đệ lập lại Thiên ma giáo ta cũng sẽ giúp cho một tay".



Lệ Nam Tinh cười rằng:



"Dương Hạo cũng muốn lập đệ làm giáo chủ, đệ vẫn chưa hứa cho nên đánh nhau với họ một trận".



"Dương Hạo muốn lợi dụng đệ, còn ta thì khác. Theo ta biết, bọn người cũ của Thiên ma giáo dã tâm bừng bừng, đang tiến hành lập lại Thiên ma giáo. Nhưng chỉ cần đệ đứng ra thì không ai tranh được với đệ. Ta khuyên đệ không nên bỏ cơ hội này".



Lệ Nam Tinh cười:



"Đệ rất hiểu mình, đệ không làm được giáo chủ, cũng chẳng muốn làm giáo chủ".



"Nếu lập lại Thiên ma giáo, rất có ích cho sự nghiệp của đệ. Nếu đệ không gánh vác nổi, ta có thể cho đệ mượn người của Lục Hợp bang".



Lệ Nam Tinh nghĩ ngợi một hồi, "Sử Bạch Đô nói chưa chắc không có lý. Nhưng y tại sao nhiệt tình như thế?" Nghĩ lại, Lệ Nam Tinh bất gác nghi ngờ, bèn nói:



"Tiểu đệ hiện nay không có ý này, chúng ta hãy tạm gác lại". Sử Bạch Đô cũng sợ quá nhiệt tình cũng khiến chàng nghi ngờ bèn cười rằng:



"Cũng tốt, cứ chờ sau ngày đệ thành thân rồi tính tiếp".



Lệ Nam Tinh đỏ ửng mặt:



"Đệ muốn gặp Hồng Anh có được không?".



Sử Bạch Đô mỉm cười:



"Trước ngay xuất giá, các cô nương thường hay e thẹn, hiền đệ hãy đợi thêm một ngày nữa, tối ngày mai động phòng rồi gặp cũng được!".



Lệ Nam Tinh vừa lo vừa mừng:



"Ý của đại ca là ...".



"Việc này không thể chờ đợi được, nhưng hôm nay không kịp, do đó ta muốn ngày mai đệ hãy thành thân với muội muội".



"Có nhanh quá không?".



"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, hai người đã thương yêu nhau như thế thì cần gì phải kéo dài thêm nữa?".



Lệ Nam Tinh thấy tim mình đập thình thình, chàng nằm mơ cũng không ngờ rằng thuận lợi đến thế. Sử Bạch Đô cười ha hả:



"Đã có ta lo việc hôn sự, không cần hiền đệ phải nhọc lòng. Đệ đi đường đã vất vả hãy nên nghỉ sớm, chuẩn bị ngày mai làm tân lang. Ta cũng nên báo tin mừng cho xá muội".



Sử Bạch Đô bảo người dắt Lệ Nam Tinh về phòng nghỉ ngơi còn mình thì đến hậu đường gặp Sử Hồng Anh. Nàng bị giam lỏng nhiều ngày, một lòng mong Kim Trục Lưu đến cứu mình, đợi hơn nửa tháng mà chẳng thấy Kim Trục Lưu đâu, trong bụng đang buồn bực, thấy Sử Bạch Đô tới thì chẳng thèm ngó ngàng.



Sử Bạch Đô cười rằng:



"Hảo bằng hữu của muội đã tới, muội cũng nên vui mừng đi chứ?".



Sử Hồng Anh thất kinh, tưởng rằng Kim Trục Lưu đã tới, thất thủ nên bị bắt, vội vàng hỏi:



"Huynh nói ai?".



"Người mà muội đã liều mạng cứu y, đó không phải là hảo bằng hữu của muội ư?".



"Ồ té ra là Lý Nam Tinh? Huynh đã làm gì y?" Nghĩ bụng:



"Lý Nam Tinh đến cũng được, từ y có thể biết tin tức của Kim Trục Lưu".



Sử Bạch Đô nói:



"Y không phải họ Lý, y chính là cháu của Lệ Thắng Nam, con trai của Lệ Phục Sinh. Cha mẹ của y trước kia là chính phó giáo chủ của Thiên ma giáo". Sử Hồng Anh rất bất ngờ nhưng miệng vẫn hỏi:



"Muội mặc kệ y là ai, muội chỉ cần biết huynh đã làm gì y?".



Sử Bạch Đô cười ha hả:



"Người muội yêu mến đã đến, ta làm sao không đối xử tốt với y?".



Sử Hồng Anh trợn mắt:



"Huynh nói thế là ý gì?".



"Y đến đây cầu hôn, ta đã hứa gả muội cho y!".



Sử Hồng Anh thất kinh, ngồi bật dậy:



"Huynh có đùa không?".